Ăn tối xong, mọi người chui vào phòng Aslan đánh bài. Bởi vì Aslan đang ở trong phòng thượng hạng, nên phòng lớn hơn phòng bình thường một chút.“Ha ha, thật sự quá may mắn!” Chỗ có hai tên Sao Song Tử luôn khá ồn ào, vì bọn họ và ồn ào vốn bằng nghĩa với nhau.
“Đúng vậy, may mắn là ở cùng với Ngôi Sao May Mắn.” Thái Bạch ôm vai Kỷ Vũ, “Không thể ngờ trên sân khấu lại là chỗ an toàn nhất. Mấy người kia bị đập đầu hết rồi mới nhảy hết xuống sân khấu.”
Ba người bọn họ đứng gần phía trước hơn, hơn nữa lại tại vị trí trung tâm, khá khó để chen ra. Sau khi rối loạn bắt đầu không lâu, Kỷ Vũ thấy mấy người đánh nhau trên sân khấu đều nhảy xuống hết rồi, vì vậy đề nghị leo lên sân khấu. Ba người nhẹ nhàng tránh khỏi rối loạn.
“Không được cướp Ngôi Sao May Mắn của chúng tôi!” Lưu Bình An kéo Kỷ Vũ trong ngực Thái Bạch ra. X thật, quả nhiên là như thế. Đã nói là bọn họ có ý đồ mà.
Cửa phòng mở ra, Lý Duy và Gerrard mỗi người xách hai túi đồ lớn đi vào. Aslan muốn cầm lấy, nhưng Lý Duy lùi lại một bước biểu lộ không cần anh giúp. Mà những người khác vừa nhìn thấy cái túi trong tay bọn họ, lập tức lao về phía trước, lấy hết đồ ăn vặt và rượu trong túi ra để lên mặt bàn.
“Mệt cho cậu rồi. Phiền cậu phải đi mua đồ như vậy.” Aslan nhìn mấy người bạn đang giành giật đồ ăn vặt kia, có chút dao động không biết phải làm thế nào, quay đầu cười nói với Lý Duy.
“Đừng nói như vậy, Aslan đại nhân.” Lý Duy đứng nghiêm, “Giúp đỡ ngài là công việc của tôi.”
“Ây, cậu không phải là cấp dưới của tôi, mà là bạn của tôi mà.” Aslan đưa cho cậu một chai nước, “Tôi nhớ cậu thích uống trà cam nhỉ.”
“Vâng… Cảm ơn…”
Trong mắt Lý Duy ngoại trừ lòng tôn kính ở mặt ngoài còn lập lòe một tia tình cảm sâu đậm, đáng tiếc Aslan không phát hiện ra, vì nhóm người bên kia đã bắt đầu chơi bài rồi, lớn tiếng thúc giục Aslan qua chơi chung.
Giường trong phòng đều có thể gấp lên trên tường. Bọn họ trải một cái đệm lên sàn nhà trống, ngồi thành vòng tròn vây quanh nhau.
Vì Connor chiếm được vị trí bên phải Lưu Bình An, Aslan đành phải ngồi vào phía bên trái của Lưu Bình An, “Mấy người định chơi gì? Xì dách sao?”
“Đúng. Nhưng không phải là xì dách bình thường! Là đánh bài phạt đó!” Thái Bạch trong cặp song sinh hưng phấn giải thích với Aslan: “Mọi người viết trước mấy tờ giấy hình phạt. Ví dụ như: hít đất 50 cái, hay cởi ra một lớp quần áo, vân vân và vân vân. Sau mười ván thì tính tiền đặt cược, người thua nhiều nhất phải rút một tờ giấy hình phạt, sau đó phải làm theo tờ giấy đó!”
“Cái này…Hình như rất thú vị nhỉ.” Thật ra Aslan vừa rồi có liếc trộm sơ qua, hình như có một tờ giấy viết là: hôn người ngồi bên cạnh một cái.
Tất cả mọi người nhất trí cho rằng Kỷ Vũ nhất định sẽ thắng, có chơi cũng vô nghĩa, nên quyết định cho cậu ta làm nhà cái. Nhà cái chia bài xong, sau khi nhìn bài thì bắt đầu đặt cược. Bọn họ dùng xác đậu phộng làm tiền.
Bài của Aslan là lớn nhất, là một lá K, vì vậy anh sẽ đặt cược trước, rồi theo chiều kim đồng hồ mà đặt cược. Mới vừa đặt xong một vòng, chuông cửa liền vang lên.
“Là ai vậy?” Aslan đang chuẩn bị đi mở cửa, Lý Duy đã vượt lên trước tới cánh cửa.
“Chẳng lẽ là huấn luyện viên?”
“Chắc là không phải huấn luyện viên đâu. Ổng nói muốn đi nói chuyện với Smith một chút. Chắc cũng không nhanh vậy.” Nhớ tới bộ dạng thần thần bí bí của Edward, Lưu Bình An cảm thấy có chút kì quái.
“Chắc là Meri.” Connor nhảy dựng lên, “Chị ấy nói sẽ qua đây tập kích ban đêm đó.” Những người khác nghe được cái từ ‘tập kích vào ban đêm’ này đều ngẩng đầu lên.
“Tới nhanh thế à.” Eugene thấp giọng lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn, dời mắt qua Connor, “Nếu nữ sinh ‘tập kích ban đêm’, chúng ta mà không phản kích lại thì không nói nổi rồi. Connor, cho người ở ngoài cửa một cái ôm bất ngờ đi.”
“Tại sao lại là tớ?”
“Chẳng lẽ cậu muốn tôi hoặc Gerrard cho chị cậu một cái ôm bất ngờ hả?”
Nghĩ tới Eugene đeo kính râm sờ sờ người Meri hoặc Gerrard ôm Meri một cái thật chặt, Connor dùng sức lắc đầu, “Không được!” Lúc Lý Duy sắp mở cửa, cả người bổ nhào ra ngoài cửa.
Lập tức tất cả mọi người đồn hết lực chú ý tập trung ở chỗ cánh cửa, người ngoài cửa phát ra một tiếng kêu sợ hãi, nhưng đó không phải là giọng nữ sinh.
Người bị Connor bổ nhào vào là một thiếu niên có làn da rám nắng, tay trái đang bị băng bó và kẹp cố định. Lưu Bình An chỉ cần liếc qua là nhận ra cậu ta là một trong những nhân vật chính trong buổi náo loạn ở sân khấu triển lãm hôm nay. Còn thanh niên đứng ở bên cạnh mặc đồng phục riêng của trường Hải Quân Lục Quân Đông Hải, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Connor.
“Cút ngay!” Thiếu niên da rám nắng gào thét. Còn Connor thì hét lên giống như nữ sinh gặp phải dê xồm, chạy cực nhanh về ôm Lưu Bình An.
“Tiểu An, cậu phải làm chủ cho tớ. Hắn lợi dụng sờ mó người ta rồi mà còn rống người ta nữa.”
“Đáng thương quá, ngoan nha…” Người nói lời này đương nhiên không phải là Lưu Bình An, cậu đang hắc tuyến đầy đầu, khóe miệng co quắp đây này. Người nói chuyện là cặp song sinh thích ồn ào kia.
“Hai người có chuyện gì không?” Tuy không giống với dự đoán lắm, nhưng Aslan vẫn có thái độ tao nhã hữu lễ, đứng lên đi tới cạnh cửa, anh là người ở căn phòng này, nếu có khách tới thăm, thì đương nhiên phải do anh tiếp đãi.
“Chào anh! Đã tối rồi còn tới thăm, làm phiền mọi người rồi, thật sự có lỗi quá.” Thanh niên đứng cạnh thiếu niên da rám nắng nói chuyện thật nho nhã.
“Không sao. Tôi là Aslan Elvis, xin hỏi hai vị có chuyện gì không?” Aslan rất lịch sự, trả lời.
Thanh niên lại vô cùng lịch sự cúi chào, “Kẻ hèn này tên là Vân Thư, xin hỏi ngài Lưu Bình An có ở đây không?”
Ngài?
Tất cả mọi người không kịp phản ứng đây là đang gọi Lưu Bình An, kể cả chính Lưu Bình An.
Thiếu niên da rám nắng ‘Chậc’ một tiếng, “Vân Thư, anh không cần phải khách khí với bọn họ như vây…” Lời nói chưa dứt đã bị thanh niên vỗ cái ót thật mạnh không chút lưu tình, thiếu chút nữa khiến cậu ngã chúi đầu về phía trước như chó ăn bùn.
“Đau quá đi! Anh đối xử với thương binh vậy đó hả?” Thiếu niên da rám nắng bụm ót gào lên với thanh niên, lộ ra hai cái răng mèo đáng yêu.
“Thất lễ. Thật sự có lỗi.” Vân Thư lại tiếp tục hành lễ với Aslan, khiến người kia cũng có chút ngượng ngùng.
“Chuyện này… Vào trước đã rồi nói sau.”
Sau khi đi vào, bọn họ tự giới thiệu đơn giản. Thiếu niên da rám nắng tên là Jack Chad, học sinh năm nhất ngành Chiến Đấu của Học Viện Hải Quân Đông Hải. Còn thanh niên tên là Vân Thư, ngành Chỉ Huy, học lớp cao cấp năm thứ hai (nổi danh nhất toàn cấp).
“Các người tìm tôi có chuyện gì?” Lưu Bình An chỉ vào chính mình, nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Ngài là ngài Lưu Bình An à.” Vân Thư lại gọi thêm lần nữa khiến cả đám người đều cảm thấy kì quái, nhưng tự bản thân anh lại không phát hiện có gì không ổn. Anh đi tới trước mặt Lưu Bình An, dùng sức đè đầu Jack xuống, đồng thời tự mình cũng cúi đầu thật thấp.
“Rất cảm ơn ngài đã giúp đỡ hôm nay. Nếu ngày sau ngài cần giúp đỡ bất cứ điều gì, kể cả bảo chúng tôi nhảy vào lửa, chúng tôi cũng sẽ không chối từ.”
Lời thoại này vẫn luôn xuất hiện trong mấy kịch cổ trang lúc tám giờ. Nếu xuất hiện trong hiện thực, thì nhất định sẽ bị coi là đang nói giỡn. Nhưng mỗi từ mỗi câu của đối phương đều có sức vang trong đó, tràn đầy thành ý, khiến không ai có thể xem lời nói này như trò đùa.
“Chuyện này…” Lưu Bình An xấu hổ, sờ sờ cái ót, “Thật ra cũng đâu có giúp đỡ gì đâu.”
“Không. Nếu hôm nay ngài không giúp đỡ, đứa nhỏ này cũng không thể đứng ở đây lúc này được.” Vân Thư sờ lên đầu thiếu niên da rám nắng, người kia kiêu ngạo đẩy anh ra, “Tôi không phải con nít!”
Rõ ràng là một đứa con nít đang giận dỗi mà. Mọi người không khỏi cùng nghĩ như thế.
“Đừng đứng đó nói chuyện nữa.” Aslan làm chủ kết thúc ổn thỏa, “Chúng tôi đang chơi bài, chơi chung đi.”
“Muốn uống bia không?” Cặp song sinh kia không thèm chờ Jack trả lời mà ném cho cậu một lon bia.
“Jack, không được uống rượu, coi chừng miệng vết thương của cậu.” Vân Thư một bên nói với Jack, quay đầu khách sáo nói với Aslan: “Vậy… Quấy rầy rồi.”
“Lại thêm một bà mẹ nữa.” Connor nói ở bên tai Lưu Bình An, người kia nhún nhún vai, “Là bảo mẫu.”
Trong lúc chơi bài, Lưu Bình An hỏi Vân Thư làm sao anh biết cậu ở chỗ này. Vân Thư nói anh mua tình báo của nhà buôn thông tin trên mạng. Những người khác lập tức nhìn về phía Eugene, người kia huýt sáo giả bộ không biết gì.
Connor tức giận đến độ muốn đè Eugene xuống lột sạch đồ, biết rõ ngoài cửa là ai, lại lừa cậu nói là Meri, khiến cậu phải ôm một nam nhân khác ngoài Tiểu An. (Tác giả: Em trai Connor à, em lại bị bi kịch nữa rồi.)
Cặp song sinh rất tò mò nguyên nhân vì sao Jack lại đánh nhau với người ở trường quân đội Đế Quốc. Jack hừ hừ hai tiếng nói: “Vì chỉ huy của bọn họ quá đê tiện!”
“Binh bất yếm trá*, anh ta vận dụng chiến thuật cũng khá hiệu quả mà.” Vân Thư khuyên nhủ, nếu như là anh, ở trong tình huống đó cũng có thể nhanh chóng quyết đoán dùng loại chiến thuật này.
* Chiến tranh không ngại lừa gạt
“Sao cũng được, tôi cứ ghét hắn vậy đó!” Jack đập lon bia xuống, dùng sức đè xuống đất, “Cố ý hi sinh cấp dưới của mình để đổi lấy thắng lợi, loại chỉ huy này là thối tha nhất!”
Ánh mắt của thiếu niên trong suốt kiên nghị, tuy tính cách có chút bốc đồng táo bạo, nhưng lại là một người chính trực đầy chính nghĩa. Lời nói đó của cậu thốt lên khiến lòng của tất cả những người muốn làm chỉ huy ở đây đều chấn động.
Thế nhưng Lưu Bình An lại hơi lắc đầu. Một chiến thắng là bằng vạn bộ xương khô, với tư cách là quân nhân, một khi đã đi vào chiến trường, nhất định phải có giác ngộ dù cho bỏ mạng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
“Tuy tôi không cho rằng tên chỉ huy tóc đỏ kia rất thối tha. Nhưng với tư cách là một người đàn ông, thì tên kia đã thối tha đến tận xương tủy rồi.” Eugene một bên xếp bài của mình, một bên nói: “Harry Eric. Tên này là một tên lưu manh. Tính cách phóng đãng không thích bị trói buộc, hơn nữa lại rất háo sắc, đã có bao nhiêu chuyện xấu của hắn bị truyền ra ngoài, là nhân vật khiến hoàng thất cực kì đau đầu.”
“Cái gì? Hắn là hoàng tộc?” Connor không thể tin, nhảy dựng lên.
Aslan nói tiếp: “Người mắt tím rất hiếm thấy, chỉ có trực hệ của hoàng tộc Đế Quốc thôi.”
“Ồ? Hình như còn có một người nữa cũng có mắt tím. Đúng rồi… Là người tóc vàng nhạt kia…” Gerrard vỗ cái đầu không dùng được của mình.
“Cậu đang nói ngài William Eric sao.” Vân Thư vậy mà cũng dùng cách gọi tôn kính cho người Đế Quốc, “Tôi đã từng đọc một bài báo về ngài ấy trên tạp chí “Thiếu niên Phong Vân”. Ngài ấy học ở lớp cao cấp năm hai của Học Viện Không Quân. Ngài ấy và Harry là con của em ruột hoàng đế hiện giờ ở Đế Quốc – Thân vương Rafel. Tuy là quý tộc, nhưng không nóng nảy và kiêu ngạo, là một người khiêm tốn. Ngài ấy hôm nay còn giúp chúng tôi thu dọn hiện trường nữa.”
“Stop!” Thái Bạch trong cặp song sinh kia hất mũi kêu to, “Tên đó chỉ giúp em trai của hắn thu dọn hiện trường thôi.”
“Đúng. Tên này còn buồn nôn hơn em trai hắn nữa.” Khải Minh cũng lộ vẻ mặt xem thường.
“Mấy người biết hắn?” Kỷ Vũ ở một bên chia bài, một bên kinh ngạc vì thái độ của cặp song sinh. Con người này bình thường dù có giận tới đâu cũng sẽ không lộ ra biểu tình chán ghét trước mặt người ta thế này. Dù có gặp phải ác ôn đi chăng nữa, hai người này cũng sẽ cười toe toét cãi nhau một trận.
“Năm trước có thi đấu biểu diễn bay nghệ thuật. Máy bay của chúng tôi có vấn đề nên không thể cất cánh, kết quả đành phải bỏ quyền thi đấu. Sau này có bạn cùng lớp nói là nhìn thấy tên kia tới gần máy bay của chúng tôi, chắc chắn là hắn ra tay rồi.” Thái Bạch và Khải Minh đồng thời nghiến răng nghiến lợi.
“YEAH!… Ván này tôi thắng!” Cuối cùng lúc mở bài, bài của Eugene có ba con J, những người khác không phải là bù thì cũng thấp hơn. Nhưng đa số đều đang nói chuyện, không chú ý tới bài.
Nhìn tiền của mình bị giảm đi, những người khác bắt đầu chăm chú đánh bài. Dù sao cũng là trò chơi ăn phạt mà.
Kỷ Vũ hỏi bọn Jack, sau đó Bộ Cảnh Vệ có xử phạt họ hay không. Vân Thư cười bảo cậu yên tâm, hạm trưởng hình như cũng không có ý định truy cứu chuyện này.
“Chuyện đương nhiên.” Eugene cầm thêm một đống xác đậu phộng nữa, “Tôi muốn đặt thêm.”
“Tôi không theo!” Liên tục mấy người đằng sau đều không theo, Eugene nhẹ nhõm thắng ván này. Mọi người hối Eugene nói tiếp.
“Mấy người đều thấy cái tên mặt trắng nhỏ có bề ngoài nhã nhặn kia rồi chứ?” Eugene thu hết tiền tới trước mặt mình, “Anh ta tên là Pearl Alberto Friedman, có thể nói là người giống như chúng ta. Học sinh lớp cao cấp năm nhất của Học viện Tình Báo Quân Đội của hoàng gia Đế Quốc, đừng tưởng anh ta chỉ là một thư sinh bình thường tay trói gà không chặt, ngoại trừ mưu lược, lời nói ác độc của tên này cũng rất nổi danh. Nhưng mà, tôi bội phục nhất là thủ đoạn của anh ta, bất kể là ai anh ta cũng có thể khiến họ vâng lời.”
“Tôi thấy hạm trưởng bị tên này K.O. rồi.”
Cái từ “K.O.” vốn có rất nhiều ý nghĩa. Aslan và Lý Duy đều nghĩ tới “bị mua mất.” Lưu Bình An lại nghĩ dùng thế lực chèn ép. Cặp song sinh kia thì nghĩ là dùng các loại đạo cụ uy hiếp. Kỷ Vũ và Gerrard lại nghĩ “bị thuyết phục”. Còn Connor chỉ nghĩ tới JQ.
“Đúng rồi, còn một người khác đứng đằng sau như cây cột kia là ai vậy?”
Phát hiện Lưu Bình An có hứng thú với tình báo, Eugene nguyện ý nói tiếp, “Tên đứng đằng sau như cây cột đó là Randolph Clay. Anh ta là người duy nhất không phải là quý tộc trong đám người kia, chỉ là một thường dân. Trong cuộc thi quân sự thiếu niên quốc tế năm trước, một mình anh ta ôm năm cái giải thưởng. Bất kì là trận đấu nào có anh ta tham gia, dù là thi vận động hay thi về quân sự, người khác đừng có mơ tưởng tới chuyện đứng bên cạnh cái cúp quán quân.”
“Anh ta…” Bộ dạng của Lưu Bình An như có gì đó suy nghĩ.
“Sao vậy? Cậu có hứng thú với anh ta?” Eugene cố ý liếc nhìn Aslan. Người kia hình như cũng vì nghe thấy câu này mà ngẩng đầu nhìn Lưu Bình An. Mà không chỉ có mình Aslan, Connor và Gerrard cũng đồng thời giương mắt nhìn chằm chằm cậu.
Vừa ngẩng đầu liền phát hiện mọi người đang nhìn mình lom lom, sau đầu Lưu Bình An chảy xuống một giọt mồ hôi, “Mấy người đang làm gì vậy?”
“Tiểu An, cái tên cứng nhắc không có thuốc chữa kia có gì tốt? Y như cây cột vậy.” Trong giọng nói của Connor mang theo chút không cam lòng và chút vị chua.
“Cậu nói cái gì vậy? A… Tôi thắng!”
Lưu Bình An thắng một ván. Tiếc là cũng không lấy được nhiều tiền lắm. Mọi người lúc này mới phát hiện, bọn họ hôm nay nói một vòng về mấy ‘đại nhân vật’ của Đế Quốc, nhưng chỉ thiếu duy nhất một người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...