Sáng sớm hôm sau, Edward đã kéo vali đi vào nơi ở của Smith, khiến Lưu Bình An đành phải vội vàng đến chỗ Aigues thông báo một cái, sau đó liền gấp gáp trở về.“Không phải ông nói chiều mới đi sao?” Bởi vì phải nói tạm biệt quá vội vàng với Aigues, thiếu niên cảm thấy có chút mất hứng.
“Đúng vậy.” Edward sờ sờ cái ót, trên mặt đỏ lên một chút, “Là tôi lo lắng quá thôi.”
Thấy vẻ mặt của anh như thế, Lưu Bình An kinh ngạc mở lớn miệng, nước trà đang uống cũng chảy hết cả ra. Huấn luyện viên ác ma kia vậy mà lại xấu hổ, trời sắp sập rồi!
“Cái vẻ mặt này của cậu là sao?” Edward phát hiện mình hơi mất kiểm soát, không khỏi ho nhẹ một cái để che giấu. Thật ra đêm qua anh đã hưng phấn tới nỗi không thể ngủ được. Thứ nhất là hưng phấn vì có thể đi xem triển lãm, nhưng nguyên nhân lớn hơn là có thể cùng đi với thiếu niên.
Mình cũng đã 30 rồi, còn nồng nhiệt như tụi con nít, chắc là do ảnh hưởng của thể chất ong đực rồi. Ở càng gần Ong Chúa, lại càng bị đối phương hấp dẫn hơn.
“Hai giờ chiều lên tàu MT05, bốn giờ tới Reggie Liz, chuyển qua xe buýt đi tới chỗ triển lãm. Trước năm giờ rưỡi nhất định phải đi vào trong. Hơn nữa trước khi vào trong còn có kiểm tra an ninh nữa. Thời gian hôm nay của chúng ta rất hạn hẹp, cho nên cậu phải hành động nhanh đấy.”
“Vâng, trưởng quan.” Bởi vì giọng điệu của đối phương vô cùng nghiêm khắc và mạnh mẽ như khi ra lệnh, nên Lưu Bình An theo thói quen mà ưỡn ngực chào một cái kiểu quân đổi. Chào xong mới nhớ ra, giờ là nghỉ hè mà. Mình không cần phải nghe lệnh của người này răm rắp nữa.
Thấy thiếu niên hung dữ trừng mình, Edward nhẹ nhàng giương khóe miệng, mang theo một tia trêu chọc đầy vui vẻ.
“Năm phút đồng hồ nữa phải thu xếp hành lý cho xong.”
“Vâng, trưởng quan!” Thân thể lại một lần nữa không tự giác mà nghiêm chào. Thiếu niên cảm thấy bi ai với phản xạ vô điều kiện của mình.
Nhanh chóng thu xếp hành lý xong xuôi, cuộc sống trong quân đội trường kỳ khiến tốc độ làm việc của thiếu niên rất nhanh, tuyệt đối không dây dưa chậm trễ. Còn Edward cũng làm cơm trưa đơn giản, Smith đã quay về trước buổi cơm trưa.
“Không thể ngờ được là Bộ máy móc cũng chịu thả người đó. Dự án thuận lợi không?”
“Giỡn hoài.” Smith há miệng cắn cái sandwich rau một miếng thật lớn, “Bế tắc, bế tắc, hoàn toàn bế tắc! Tôi không cần phải tốn thời gian với đám thùng cơm kia.”
Nhìn bộ dạng của đồng nghiệp mình, Edward có thể tưởng tượng được là anh ta đã nổi bão khủng bố như thế nào ở Bộ máy móc, cùng với bộ dạng xanh mặt run run của mấy lão khoa học gia và kỹ sư ở Bộ máy móc .
Anh nghĩ chắc ở đó đại khái cũng chả có ai dám thở mạnh một cái.
“Vậy anh đã lấy được vé rồi nhỉ.”
“Đương nhiên!” Sau cái kính một mắt của Smith hiện lên ánh mắt lợi hại, “Đương nhiên là không thể để anh và Tiểu An đi một mình rồi. Ai biết cái đồ biến thái nhà anh sẽ làm ra chuyện gì chứ.”
Tên này nhất định đã vơ vét tài sản một kỹ sư nào đó ở Bộ máy móc rồi. Edward không khỏi nhíu mày, tuy cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng tâm tình của anh vẫn khá vui sướng.
Buổi chiều, đúng giờ lên tàu đi tới Reggie Liz. MT05 tuy là tàu tốc hành lơ lửng trên không, nhưng đối với Edward và Smith mà nói thì chỉ là một loại phương tiện giao thông bình thường mà thôi. Nhưng mà, với Lưu Bình An thì đây là lần đầu tiên ngồi loại tàu này.
“Woa—– Siêu nhanh luôn! Ngầu quá đi!”
Tốc độ của tàu cực nhanh, cảnh sắc gần đó đều biến thành một dải lụa đầy màu sắc chảy dài. Cảnh vật ở phía xa cũng di chuyển cực nhanh. Lưu Bình An hưng phấn mà hoan hô.
Smith giật thiếu niên đang dính mặt vào cửa sổ ngồi xuống chỗ ngồi cũ, “Đồ ngốc! Ngồi xuống nhanh.”
Thiếu niên tuy đã ngồi xuống, nhưng hai tay vẫn đặt trên khung cửa sổ của xe, vẻ mặt đầy háo hức xem sự mới lạ bên ngoài. “Thật sự là bay trên mặt đất nà. Giỏi quá đi!”
“Đừng có kêu lên vậy, người khác lại tưởng chúng ta là người dưới quê mới lên!” Smith hoàn toàn không hiểu nổi thiếu niên, mà Edward lại nhịn không nổi, “Phì” một cái rồi bật cười.
Đột nhiên một cơn gió mạnh mẽ thổi vào mặt, xoáy hết toàn bộ đồ đạc nhẹ trên mặt bàn. Ly giấy đựng cà phê bay hết lên mặt hành khách, nhóm con gái ồn ào đè lại váy của mình, thậm chí lại nghe được có người thét lên.
“Yahoooooo——” Trên chỗ ngồi đằng trước của toa xe, có hai người thiếu niên giống nhau như đúc đang mở ra cửa sổ thoát thân khẩn cấp của tàu, một bên la lớn một bên chuẩn bị nhòai người ra ngoài.
Nhóm nhân viên phục vụ lập tức đi lên kéo hai người xuống, đóng cửa sổ lại, hung dữ dạy dỗ hai tên thiếu niên này.
Hai người thiếu niên giống nhau như đúc, tóc màu hồng nhạt với đôi mắt màu xanh da trời to tròn chuyển động, nhìn cũng biết là quỷ con chỉ biết nghịch ngợm gây sự. Nếu không phải trên đôi má có vẽ một ngôi sao màu hồng để phân biệt, chắc là cũng không thể phân biệt hai người.
“Không thể mở ra sao? Nhưng mà mở ra thoải mái hơn mà.”
“Đúng rồi đúng rồi, nếu không mở cửa sổ ra, sao có thể cảm nhận tốc độ phi thường của tàu chứ. Nếu nhìn qua cửa sổ thủy tinh thì không bằng xem phim cho rồi.”
“Em thấy nếu MT muốn cải tiến con đường phục vụ của mình, ít nhất phải khiến hành khách cảm thấy đây là một đặc sắc lớn nhất.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Hai người nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, khiến cho nhân viên phục vụ vô cùng đau đầu. Làm cái đó trên một đoàn tàu với tốc độ 430 ngàn m/h, cả đầu cũng bị thổi bay đi luôn đó. (Tác giả: Chỉ là giả thuyết thôi… Đừng suy nghĩ quá…)
“Thật là ẩu tả, không ngờ tới bây giờ còn có loại hai lúa thế này.” Smith chải lại mái tóc rối loạn, thấy Lưu Bình An đang dùng ánh mắt kích động nhìn chằm chằm vào cửa sổ thoát thân khẩn cấp kia, lập tức dựng lông.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Bốn giờ đúng đã đến được Reggie Liz ở đại lục phía Đông. Reggie Liz với tường thành bằng hợp kim là một thành phố tập trung công nghiệp và khoa học kỹ thuật. 30% kim loại cho toàn thế giới đều được sản xuất từ đây.
Vô luận là người máy, vũ khí, phương tiện giao thông, hay là đồ dùng hàng ngày bằng kim loại, ở đây cần cái gì cũng có.
Đây là một siêu đô thị được xây dựng từ kim loại và khoa học kỹ thuật. Nhìn từ phía xa, căn bản nhìn không giống một thành phố mà cứ như một căn cứ nào đó.
Tòa nhà cao chọc trời được thiết kế đặc biệt cao vút trên mây, đường cái như mạng nhện lượn lờ xuyên thẳng qua các tòa nhà. Thang máy trong suốt lên xuống 24 tiếng không ngừng nghỉ, mỗi lần đều đầy ắp người. Cả một thành phố phồn hoa khiến cho người ta phải líu cả lưỡi.
Nhà ga nằm 10m trên không trung, nằm trên và bị xuyên thẳng bởi một tòa nhà kim loại. Nhà ga hình bầu dục có bầu trời thủy tinh trong suốt, đại sảnh tỏa sáng, các loại tin tức lơ lửng trên không bằng máy phát hình lập thể.
Lưu Bình An như biến thành đứa trẻ hiếu kì, tham lam nhìn thế giới đủ màu sắc này. Vật nào cũng đều mới lạ, nhìn thấy một thứ phải hô to gọi nhỏ một phát, khiến Smith đau đầu không thôi.
Bên trong nhà ga đầy người chen chúc, thiếu niên cảm giác có một bàn tay to đang nắm chặt mình. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Edward dành cho mình, “Nhiều người lắm, đừng có lạc nha.”
Giọng nói trầm ổn đầy mị lực của đàn ông, còn có bàn tay to lớn kia, khiến Lưu Bình An cảm thấy tựa hồ có một dòng nước ấm đang chảy vào tâm mình. Hôm nay đối phương không mặc quân phục, mà mặc một cái áo sơ mi ngắn tay màu xanh sẫm, vạt áo để ngoài quần dài, áo khoác được thắt ở bên hông, lộ ra dáng người to lớn cao ngất, cho dù chỉ là tư thế tùy ý đứng thẳng thôi nhưng vẫn bảo trì tư thế oai hùng của quân nhân, mị lực nam tính thành thục không ngừng hấp dẫn không ít ánh mắt của phụ nữ.
Lưu Bình An cũng hiếm khi cảm thấy được tim đang nhảy bang bang trong lồng ngực, trên mặt lại có chút nóng.
Kỳ lạ quá, tuy hôm nay đúng là rất nóng, nhưng trong nhà ga cũng hơi lạnh mà. Khi vẫn còn trong mơ hồ, tay kia cũng bị nắm lấy.
“Anh buông ra! Không cho anh nắm tay của nó.” Smith dùng ánh mắt lợi hại nhìn móng vuốt sói kia. Nhưng mà người kia lại không chịu buông.
Smith là nhà khoa học, tuy dáng người không rắn chắc như Edward, nhưng thân thể lại thon dài, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đeo kính một mắt, tóc dài màu trắng tay cầm cặp trên bả vai, mặc áo trong màu trắng, toàn thân tản ra khí chất văn nhân tài trí.
Hai người này vốn đã gây chú ý với ánh mắt của người ngoài rất nhiều, giờ bởi vì tư thế quỷ dị kỳ lạ này, càng khiến người xung quanh quăng ánh mắt hiếu kì tới nhiều hơn. Thiếu niên bị hai người kẹp ở giữa đầu đầy hắc tuyến, cậu cũng không phải là học sinh tiểu học.
Hai người đang trong không khí giương cung bạt kiếm, một thanh âm muốn hòa giải cho hai người vang lên.
“Này… Ba mẹ đừng cãi nhau mà. Nắm tay ai cũng đâu có sao đâu…, con đâu phải là học sinh tiểu học.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một nhà ba người đi du lịch nha… Giỡn hoài… Hai công một thụ đi du lịch nha….Cũng là nói giỡn đó. Kỳ thật những người khác cũng đi chung mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...