Đầu tháng bảy, khi tiếng chuông vang lên, các học viên cũng đã hoàn thành cuộc thi viết cuối cùng. Học kì một của trường quân đội rốt cuộc cũng đã kết thúc mỹ mãn.“A—– cuối cùng cũng kết thúc!” Dưới ánh mặt trời Lưu Bình An dang hai tay. Đối với cậu mà nói, mấy ngày này đúng là địa ngục trần gian.
“Tiểu An, nghỉ hè tới rồi, cậu định đi đâu?” Connor một bên thu dọn đồ đạc, một bên nói. Nghỉ hè từ mùng một tháng bảy thẳng đến cuối tháng tám, hai tháng không hơn. Connor cảm thấy mình không thể chịu được hai tháng không thấy được Tiểu An.
“Ừm…” Lưu Bình An quay đầu nghĩ nghĩ. Trước kia cậu chưa từng có ngày nghỉ dài như vậy. Lúc không chiến tranh, cậu không phải ở trong bệnh viện dưỡng thương thì cũng là ở trong quân doanh bài bạc với đám binh sĩ chưa chết trận.
“Tiểu An còn chưa quyết định nữa sao?” Aslan đã thu thập hành lý của mình xong.
“Aslan nghỉ hè sẽ về quê sao?” Lưu Bình An dựa vào thành ghế, hai chân gác lên mặt bàn, bày ra một tư thế chướng tai gai mắt nhưng thoải mái với cậu.
Lý Duy tới chuẩn bị giúp Aslan mang hành lý đi, thấy cái tư thế này của Lưu Bình An, không khỏi nhíu mày.
“Hàng năm vào mùa hè thiếu gia đều đến đảo tư nhân nhỏ ở phía nam nghỉ ngơi.”
“A–” Lưu Bình An huýt sáo một cái, “Không tệ lắm, bãi cát nè, mỹ nữ mặc áo tắm hai mảnh nè, còn tắm nắng nữa chứ.”
“Không có mỹ nữ đâu.” Aslan nhanh chóng giải thích, “Tôi phải về nhà trước để xử lý một chút chuyện. Nếu Tiểu An chưa có quyết định nơi nào để đi lúc nghỉ hè, thì cũng tới đảo nhỏ của tôi nghỉ ngơi chung đi.”
Bị cướp trước một bước, Connor lo lắng reo lên, “Tiểu An, qua nhà tớ chơi đi. Ở sân chơi của quê tớ có toàn bộ model mới nhất của trò chơi cơ động kích thích nhất thế giới. Trong đó còn có trò chơi siêu bổng 3D mô phỏng. Còn có…”
“Tiển An có ý định đi nghỉ sao? Quê quán của tớ cũng rất thích hợp để đi nghỉ ngơi đấy.” Gerrard cũng tới thêm náo nhiệt.
“Cậu ồn ào cái gì?” Connor một tay đẩy anh ra, “Chỗ các cậu cũng chỉ có dê bò heo, phân gà đầy trên đất thôi.”
“Nhưng mà cũng có nhiều người đến quê của tớ sinh hoạt với nhà nông mà. Bọn họ nói cái này gọi là Về với thiên nhiên đó.”
Nghe cũng không sai. Lưu Bình An còn đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có khí lạnh sau lưng mình. Thời điểm như vậy, nhất định là lúc tên quái nhân đó đi ngang qua.
Garvin nằm trên ghế dựa của Lưu Bình An, dùng ngón tay chỉ vào chính mình. Trên đầu Lưu Bình An toát ra một giọt mồ hôi, “Ý của cậu là, tôi đi đâu nghỉ phép cậu cũng muốn đi theo?”
Người kia gật gật đầu. Mọi người nghĩ thầm: Hóa ra còn có chiêu này.
“Tiểu An, cậu quyết định sao?”
“Tiểu An, qua nhà của tớ đi.”
“Tiểu An…”
Lưu Bình An bị bọn họ ồn ào đến chóng mặt. “Tôi không đi đâu hết. Mùa hè này tôi quyết định trọ ở trường.”
“Cái gì?”
“Tôi muốn ở cùng một chỗ với Aigues qua hè.”
“Nhưng mà, nếu trọ ở trường, thì không được tùy tiện đi ra ngoài đâu.” Eugene đột nhiên xen vào. “Tiểu An, cậu vẫn nên cân nhắc trọ bên ngoài trường đi. Nghỉ hè thì trường quân đội không phải là nơi có thể ở được đâu. Mấy dì trong tiệm cơm ở dưới cũng về quê hết trơn rồi, thức ăn khác lắm đó.”
“Vậy sao?” Tính toán của Lưu Bình An không được tốt rồi. Mục đích lớn nhất để cậu ở lại trường quân đội là vì cậu cảm thấy thức ăn không tệ, hơn nữa lại có tiện nghi.
“Nhưng mà tôi muốn ở lại Aliya.” Nếu ở trọ ngoài trường, cậu có thể sẽ không trả được phí ăn ở, nhưng cậu có thể ở cùng Aigues.
“Như vậy sao.” Aslan mở điện thoại, vừa tìm kiếm vừa nói: “Tôi có một biệt thự ở Aliya, cậu có thể qua đó ở tạm, địa chỉ là…”
Những người khác không khỏi đồng thời nghĩ thầm: Aslan, anh thật sự quá giảo hoạt.
Lúc này, điện thoại Lưu Bình An vang lên. Thấy tên của Smith xuất hiện trên màn hình, cậu nhảy từ trên ghế xuống, đi ra sân thượng.
“Chuyện gì?”
“Tiểu An, đã nghĩ ra nơi nào để đi nghỉ hè chưa?” Smith biết rõ trường quân đội đã bắt đầu nghỉ rồi. Từ vài ngày trước anh đã lo chuyện thiếu niên phải nghỉ hè như thế nào. Nếu như không cẩn thận bị mấy tên khốn bên cạnh lừa đi… Anh tuyệt đối không cho phép việc này phát sinh.
“Ừm.. Tôi muốn ở với Aigues, cho nên muốn ở lại Aliya. Nhưng mà không thể trọ ở trường. Aslan nói có thể cho tôi ở nhờ biệt thự của anh ấy…”
“Cái gì? Tuyệt đối không được!” Trên đầu Smith lập tức hiện lên mấy cái thập tự. Tên tiểu hồ ly đáng ghét này, lại muốn kim ốc tàng kiều[1]? Người nhà Elvis đúng là không phải người tốt.
“Nhưng mà tôi không có chỗ ở. Phụ cấp quá ít, tiền tiêu vặt cũng không đủ, căn bản là không thuê được phòng.” Lưu Bình An thừa cơ phàn nàn về tiền sinh hoạt.
“Phụ cấp vậy mà thiếu sao? Được rồi, tiền tiêu vặt có thể thương lượng. Nhưng mà cậu không được ở trong nhà con hồ ly kia.”
“Vậy tôi ở đâu đây?”
Nghe thiếu niên phàn nàn bên đầu dây kia, còn có bạn học đằng sau anh thúc giục anh đi, Smith lập tức quyết định thật nhanh.
“Ở nhà của tôi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cuộc cũng nghỉ hè rồi! Sau này sẽ có vài màn diễn có không ít ấm áp giữa Smith, Edward và Tiểu An đó…
Có nhiều người muốn thấy hai Ong Chúa làm một cặp… Té xỉu.. Người ơi, chưa từng nghe qua câu “Thụ thụ bất tương thân” sao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...