Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

“Thứ này ăn ngon ghê. Ngọt lịm à, vừa cho vào miệng liền tan ra.” Lưu Bình An vừa liếm vừa hỏi Aslan. “Cho tôi thêm cây nữa được không?”

“Không có vấn đề. Nhưng cậu chưa ăn đủ hả? Ăn nhiều quá sẽ bị tiêu chảy đó.” Aslan cảm thấy thiếu niên cứ như cậu nhóc con. Đồ ăn ngon nhất định phải liều mạng ăn cho hết.

“Không phải, tôi muốn gửi cho người khác ăn. Aigues chắc thích ăn lắm.”

“Vậy thì chắc không được rồi. Kem nhanh chảy lắm.” Aslan vừa cười vừa nói. Kỳ thật anh rất muốn biết Aigues là ai, bởi vì khi nhắc đến người này, biểu cảm Lưu Bình An lại trở nên rất nhu hòa.

“Aigues là ai vậy?”

Connor hỏi lên nghi vấn của Aslan. Đang lúc Lưu Bình An muốn trả lời, cửa ký túc xá bị đẩy ra. Gerrard cầm một hộp đồ đạc lớn bước nhanh vào.

“Tiểu An, mau tới đây thưởng thức đặc sản quê nhà của tôi nah.”

Gerrard lớn giọng, khiến cho Eugene và Kỷ Vũ ở ký túc xá kế bên cũng được gọi tới.

“Cậu đi phòng học vụ là để lấy mấy vật này đó hả?” Eugene đưa cây kéo cho Gerrerd mở hộp.

“Ừ. Lê của quê tôi siêu ngon luôn.” Là một hộp đầy lê, anh phân đều lê cho mọi người cùng ăn.

Lưu Bình An tuy cũng đã từng nếm qua lê, nhưng lê này lại vừa lớn, vừa nhiều nước, lại ngọt vô cùng. Cậu cắn một miếng lớn, nước từ cằm chảy xuống tới ngực, thấm ướt cả cái áo ba lỗ màu trắng.

Vải rất mỏng, áo ẩm ướt biến thành trong suốt, mơ hồ nhìn thấy được quả nhỏ màu hồng nhạt trước ngực thiếu niên.

“Quả này ăn ngon thật. Cảm ơn cậu nhé, Gerrard.”


Gerrard nhìn thiếu niên, nghĩ thầm: hai quả của cậu chắc chắn là ăn ngon hơn đó. Đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình lại là cái loại tà ác này, anh lập tức lắc đầu, cảm thấy mình bị hun nóng muốn xỉu luôn rồi.

Các nam sinh rất nhanh ăn hết mấy quả lê. Bài tập cũng làm sắp xong. Mọi người ngồi trên ban công hóng mát. Bờ biển mùa hè, buổi tối luôn có gió biển mát lạnh thổi vào cho nên ký túc xá không cần mở máy lạnh.

“Quê Gerrard là nơi như thế nào?”

“Quê tôi ở St. Louis Anna.”

“Là một căn cứ nổi tiếng về nông nghiệp, 30% nông sản cả nước đều được sản suất từ nơi này .” Eugene nhanh chóng nói kỹ càng tư liệu cho mọi người.

“Nơi đó rất đẹp, có rất nhiều đồ ăn ngon. Nhà của tôi nuôi rất nhiều bò, mỗi ngày đều có sữa tươi để uống.” Nói đến quê hương của mình, Gerrard đặc biệt nhiệt tình.

“Cho nên cậu mới có thể cường tráng như trâu vậy đó hả.” Trong giọng nói Lưu Bình An tràn này nỗi ghen ghét với thân hình cao lớn kia, nhưng cái tên chó ngốc cỡ bự này thế nào cũng nghe không hiểu.

“Nghe nhà của cậu cũng không tệ lắm. Tại sao lại muốn làm quân nhân?” Kỳ thật Lưu Bình An cảm thấy Gerrard cũng không thích hợp để làm quân nhân. Tâm tính anh ta quá tốt.

“Chú của tôi là quân nhân. Cả nhà chúng tôi ai cũng yêu quý chú, ông tôi cũng rất tự hào về chú. Tôi khi còn bé đã rất ngưỡng mộ chú, cũng đã từng ngoắc tay với chú, chờ đến khi tôi lớn lên sẽ làm phó tướng của chú.”

“Vậy chú của cậu đang ở đâu?” Connor nằm trên ghế dựa, hai tay chống đầu.

“Chú đã chết trận năm ngoái rồi.”

“A, thành thực xin lỗi.” Connor biết mình đã dẫm lên địa lôi, cuống quít xin lỗi.


“Không sao.” Gerrard vỗ vỗ sau lưng Connor, khiến cậu mém nữa mất cân bằng té ngã. “Quê Connor ở đâu?”

“Ở Reggie Liz.”

“A, thành phố thép à.” Kỷ Vũ không khỏi kêu lên.

“Nhà của cậu là công ty chế tạo máy móc nhỉ. Có ba nhà máy sản suất lớn, tập đoàn Ngũ gia, sản suất từ vật dụng hàng ngày tới vũ khí cũng có phần, hình như cũng có quan hệ mật thiết tới quân đội.” Eugene một lần nữa vạch trần đời tư của bạn học.

“Đúng là bị cậu biết hết rồi.”

“Hóa ra Connor là thiếu gia nhà có tiền. Tại sao lại tới đây làm quân nhân? Kế thừa chuyện làm ăn của gia tộc là được rồi mà.” Lưu Bình An không hiểu nổi cái con người không thích hợp để tham gia quân ngũ như cậu thì đến trường quân đội làm gì.

“Bởi vì Meri muốn làm chiến binh, cho nên tớ phải theo chị ấy.”

“Cậu đúng là đồ ngốc…” Lưu Bình An dùng ngón tay búng trán Connor một cái. “Tốt nghiệp xong biến về nhà cho tôi.”

“Tuyệt đối không được. Tớ rất thích máy móc, cũng thích vũ khí nữa. Tớ sẽ chế tạo ra thật nhiều vũ khí lợi hại cho các cậu đánh bại tụi nhện kia.”

Mọi người cùng nhau nói về quê hương của mình. Quê của Kỷ Vũ là một thị trấn nhỏ bình thường, trong nhà cũng không có gì đặc biệt. Thế nhưng nhà của bọn họ hình như cũng rất có vận khí. Eugene lớn lên ở khu người nghèo, tư liệu về chính mình, anh ta nhất quyết không chịu lộ ra. Quê của Aslan và Lý Duy đều ở thủ đô.

Cuối cùng đến lượt Lưu Bình An.

“Quê Tiểu An là nơi thế nào?”


“Đúng đúng. Tớ cũng rất muốn biết.”

“Cái này á…” Lưu Bình An chớp chớp mắt, “Là bí mật nha”

“A—- Phải công bằng chứ. Tất cả mọi người ai cũng nói rồi. Eugene, cậu ấy không chịu nói thì cậu nói cho mọi người biết đi.”

Eugene bị Lưu Bình An bắn một cái liếc sắc lẻm, đành phải giơ tay nói. “Cái này cứ để cho cậu ấy nói đi. Tôi cũng không thể nhiều chuyện.”

Connor quấn Lưu Bình An thật lâu, nhõng nhẽo cứng rắn cũng không thể moi ra được một chữ. Cuối cùng, Lưu Bình An chịu không nổi cậu ta, đành phải nói: “Tôi không có quê nhà.”

Anna Sera đã không còn tồn tại rồi. Chỗ đó đã sớm trở thành một hoang mạc. Tính cả cậu và tất cả người quen của chính cậu trong mười ba năm qua cũng không hề tồn tại trên thế giới này. Vì thế cậu chẳng có gì để chia sẻ với bạn mình cả.

Không khí có chút bị đè nén, Eugene cuống quít chuyển đề tài, “Đúng rồi, mấy cậu biết không? Thầy giáo lớp chính khóa của chúng ta chính là Brian Andrew đó.”

“Thật hả? Đại anh hùng muốn tới đây làm thầy của chúng ta?”

Mọi người ai cũng rất hưng phấn. Chỉ có Lưu Bình An là vui không nổi. Người kia sao lại muốn tới đây làm thầy? Hiện giờ ở tiền tuyến đang căng thẳng, anh ta làm gì ở không đến độ chạy tới trường quân đội làm thầy nhỉ. Kỳ quái nhất chính là, quân bộ vậy mà cũng phê chuẩn.

Trong phòng thí nghiệm của Sở nghiên cứu, thanh niên ngồi trên giường kim loại, bắt đầu mặc quần áo tử tế. Smith ghi chép lại số liệu, xoay người lại.

“Các chỉ số ở mọi phương diện đều khôi phục bình thường. Xem ra anh cũng rất may mắn rồi đó, thiếu tướng Brian.”

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông lộ ra dáng cười nhàn nhạt, là người được xưng là “Anh hùng nhân dân” – Brian Andrew.

“Nhờ ơn của anh.”

“Đừng có bày ra bộ dạng đắc ý thế, vết thương của anh cũng không hồi phục nhanh như vậy đâu.” Nhìn người đàn ông trước mặt, Smith cũng không khỏi phải bội phục.

Vài ngày trước, người này toàn thân bị thương được đưa đến đây. Trên người không có một chỗ nào lành lặn, lúc được đưa đến đây, anh cứ tưởng đối phương đã chết rồi. Cấp trên hạ mệnh lệnh phải dùng mọi biện pháp để cứu sống anh ta, Smith còn muốn kháng lệnh, thiếu chút nữa đã nói ra lời đại loại như là anh cứu không nổi người chết thành sống.


Thế nhưng, đối phương lại có thể sống lại. Hơn nữa giờ nhìn lại cũng không khác người bình thường là bao.

Cấp trên của quân bộ cũng không ít người xem vị Anh hùng nhân dân này là cái gai trong mắt. Lần này nếu muốn lấy mạng của anh ta thì đúng là cơ hội tốt nhất, vậy mà vẫn hạ lệnh cứu sống anh ta. Có thể thấy, tình huống trên tiền tuyến không lạc quan, quân bộ biết rõ tạm thời dưới loại tình huống này vẫn không thể mất đi “thanh lợi kiếm” này.

“Đơn xin phép đến trường quân đội làm giáo viên đã được cấp trên phê chuẩn rồi.” Smith đưa bản điện tử cho Brian, người sau dùng bút điện tử kí tên lên trên.

“Hiện tại anh sẽ là giáo viên ở trường quân sự Aliya. Chúc anh đến đó nhận chức vui vẻ.” Smith chào anh ta một cái. Nếu so quân hàm, anh thấp hơn Brian.

“Cảm ơn.” Brian đáp lễ.

“Đúng rồi, tiến sĩ, anh nói tôi phải ở gần “Ong chúa” vết thương mới có thể mau lành. Nhưng ai là “Ong chúa” mới được?” Brian đối với biến hóa của mình không hề có cảm giác. Về chuyện trở thành ong đực gì đó, anh hoàn toàn không để ý.

Nhưng bởi vì muốn chữa thương, nên anh phải ở gần “Ong chúa.” Điều này khiến anh có chút nghi hoặc. Trên thực tế, đối với kế hoạch thí nghiệm của quân bộ anh cũng không rõ ràng lắm.

“Đây là cơ mật tối cao, thật có lỗi, tôi không thể nói cho anh biết.” Smith nghĩ thầm, giỡn hoài, đương nhiên sẽ không nói cho anh biết, đỡ cho lại có thêm một tên biến thái quấn lấy Tiểu An.

“Tôi phải đến gần cô ấy thế nào?”

“Yên tâm đi. Anh dạy lớp chính khóa, nên học sinh nào cũng phải học cả. Đương nhiên sẽ gặp được thôi.”

Dù sao, không cần phải thân cận quá gần, ong đực bị thương chỉ cần đứng gần “Ong chúa” là có thể hồi phục rất nhanh rồi.

Cho dù Brian cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng có quân nhân khác bên người, anh cũng không hỏi nhiều. Chỉ cần phục vụ mệnh lệnh là được.Trường quân sự Aliya à, anh có đi qua một lần, lần kia là đến đó diễn thuyết, anh hình như đã thấy được thiếu niên mà anh luôn lo lắng trong lòng.

Có lẽ đây là một cơ hội cho anh tìm lại thiếu niên kia.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đại ca công sắp tới rồi. Tiểu An làm sao chống đỡ đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui