Lưu Bình An hoàn toàn ngây ngẩn cả người, quên giãy dụa, sững sờ nhìn đối phương. Người sau con ngươi bên trái cũng bắt đầu hóa thành màu xanh biếc, giống như một đầm nước u tĩnh, ôn nhu, làm người khác nổi lên ấm áp từ tận đáy lòng.
“Tiểu An......”
Nam tử mắt xanh biếc chậm rãi tới gần Lưu Bình An, vươn tay vuốt ve hai má hắn, ngón tay lướt qua đôi môi mềm mại, dần dần trượt xuống. Trái cổ, xương quai xanh, lồng ngực, ngón tay thon dài linh hoạt tiến vào trong áo, trực tiếp xoa nắn trên làn da.
Không biết đối phương đụng đến chỗ nào, Lưu Bình An đột nhiên cả người rung rung một chút, phát ra tiếng rên rỉ ái muội. Ngay cả chính hắn cũng hiểu được lúc này không thích hợp, màu đỏ ửng dâng lên hai má, thái dương cũng đổ mồ hôi.
Thời điểm đối mặt ong đực, thân thể sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ hơi chút khiêu khích hắn sẽ có cảm giác. Lưu Bình An không tự chủ được lui về phía sau, muốn chạy trốn khỏi ngón tay đối phương.
“Phản ứng thật đáng yêu......” Nam tử nheo cặp mắt xanh lại, đến gần liếm hai má Lưu Bình An một chút, sau đó cúi đầu liếm cái cổ mẫn cảm của hắn, vừa lòng phát hiện đối phương nhẹ nhàng run rẩy, phát ra tiếng thở dốc trầm trọng.
Khi nam tử cong khóe miệng lộ ra nụ cười tà tứ, cổ đột nhiên chợt lạnh. Một thanh chủy thủ sắc bén đã gác tại cổ họng y.
“Đừng nhúc nhích!”
Có điểm giật mình ngẩng đầu nhìn thanh niên trước mắt, một khắc trước còn bị khiêu khích nằm trong lòng y run rẩy, ngay sau đó liền lãnh khốc như hàn băng ngàn năm, đằng đằng sát khí dùng chủy thủ uy hiếp mình. Ý cười tà tứ bên khóe miệng kia càng thêm mở rộng.
“Ngươi làm thế nào thoát khỏi tơ nhện của ta?”
Lưu Bình An mặt lạnh nhìn về phía Gavin bên cạnh, “Đừng giả vờ nữa. Nhanh đến hỗ trợ đi.” Người sau từ ống tay áo lộ ra chủy thủ laser lưu loát cắt đứt tơ nhện đang cuốn lấy mình, rơi xuống đất, đứng phía sau Lưu Bình An, cảnh giác nhìn nam tử mắt xanh.
“Cố ý dẫn dắt sự chú ý của ta đi, để đồng bạn giúp ngươi cắt đứt tơ nhện sao?” Tái Á nhíu mày, con ngươi bích lục nhìn chăm chú vào thanh niên trước mắt, “Ngươi thật sự rất thú vị, Tiểu An.”
“Không cho phép kêu tên của ta.” Tay nắm chủy thủ thủ hơi chút dùng lực, trên cổ đối phương liền xuất hiện một vết máu.
“Tại sao? Ngươi không phải tên này sao? Vừa rồi vị tiểu ca này gọi ngươi như thế mà.”
“Không cho phép dùng thanh âm Aslan kêu tên của ta! Mau cút khỏi thân thể hắn.”
“Aslan...... Thân thể này quả thật có cái tên đó. Bất quá, thực đáng tiếc, cho dù ta rời đi, hắn cũng sẽ không trở về đâu, Tiểu An khả ái!”
“Sao lại......”
Một trận chấn động mãnh liệt đánh gãy bọn họ đối thoại, huyệt động sụp đổ càng thêm lợi hại, tựa hồ hết thảy đều lung lay sắp đổ, nháy mắt sẽ bị phá hủy.
“Chuyện gì thế này?” Lưu Bình An nhìn về phía Gavin, người sau lắc đầu, tỏ vẻ không phải hắn làm.
Từ hướng lối vào truyền đến thanh âm kỳ quái kiệt kiệt kiệt, sắc mặt hai người đồng thời biến đổi. Đó là tiếng kêu của nhền nhện biến chủng, hơn nữa số lượng không chỉ một con. Bọn họ không hẹn mà cùng trừng Tái Á, người sau nở một nụ cười bình tĩnh. Loại biểu tình này, Lưu Bình An cảm giác cực quen thuộc.
“Đừng tưởng rằng có giúp đỡ, chúng ta liền sợ ngươi.” Lưu Bình An nghiến răng nghiến lợi dí chủy thủ sát cổ Tái Á. Người sau bất đắc dĩ nhún nhún bả vai, “Đó không phải viện binh của ta.”
Lúc này, đã có hai con nhền nhện hình thể to như trâu chen vào huyệt động, sau khi nhìn thấy ba người, chần chờ một chút rồi nhanh chóng xông tới chỗ bọn họ.
Gavin nâng súng lên, nháy mắt hai con liền bị thu phục. Thế nhưng phía sau bầy nhện cứ nối liền không dứt mà tấn công. Có một con thậm chí tránh khỏi súng laser của Gavin, bay thẳng đến công kích Tái Á. Nhưng trước khi cái chân dài đâm vào Tái Á thì đã bị Lưu Bình An xử lý.
“Ngươi...... Chúng nó không phải đồng bạn của ngươi sao? Vì cái gì muốn công kích ngươi?”
“Đã nói không phải. Chúng nó vừa nhìn liền biết là thích khách rồi.” Tái Á vẫn vẫn duy trì trấn định tự nhiên mỉm cười, khiến Lưu Bình An rất muốn đánh chết y.
Kéo áo Tái Á, “Ngoại trừ con đường vừa rồi vào đây, còn có lối ra nào khác không?”
“Muốn ra đi thực dễ dàng nha. Bất quá......” Tái Á nhìn bốn phía chung quanh, đám trứng màu vàng kim còn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hắn thở dài, “Còn kém một chút, thật đáng tiếc.”
“Nhanh lên!” Lưu Bình An không kiên nhẫn, chấn động chủy thủ để trên cổ đối phương, nhền nhện tràn vào càng ngày càng nhiều, cho dù bọn họ có thể đối phó hết, huyệt động này chỉ sợ cũng sắp sập rồi đi.
“Ôn nhu một chút, cổ nhân loại rất là mẫn cảm a.”
Nghe ngữ khí trêu chọc của đối phương, Lưu Bình An thiếu chút nữa nổi khùng. Thời điểm này còn có tâm tình chơi đùa kiểu đó. Ngay trước lúc hắn phát tác, Tái Á đột nhiên giơ một tay lên, “Vậy hãy rời nơi này đi. Dù sao ta cũng tránh được phiền chán. Còn không lộ mặt, Elias thật sẽ nghĩ ta là rùa đen rút đầu a.”
Elias, tên này nghe có điểm quen tai. Lưu Bình An nhớ tới khi Douglas nổ súng bắn chết Thược, cũng hô tên này. Tựa hồ là tên của nhền nhện trong thân thể gã, cũng chính là ‘Vương’ của chúng nó theo như lời Thược.
Từ trong tay Tái Á chảy ra trăm ngàn tia sáng kim sắc, hóa thành từng đường như dây đàn tản ra, hình thành một quả trứng hình tròn, bao bọc bọn họ bên trong. Xuyên thấu qua tơ nhện mềm dẻo, có thể nhìn thấy huyệt động bên ngoài đang nhanh chóng sụp đổ. Từng mảng nham thạch khổng lồ đập chết lũ nhền nhện tràn vào. Hạt cát màu bạc như thác nước từ đỉnh trút xuống, vùi lấp đi đám nhện cùng với vô số trứng màu bạch kim.
Tiếp đó hạt cát màu bạc giống như dòng nước xoáy, xoay tròn chung quanh đám trứng to lớn màu vàng kim, chúng nằm ở trung tâm xoáy nước. Ánh mặt trời từ phía trên rọi xuống, phát tán tại bề mặt trứng, càng thêm kim quang lòe lòe.
Lưu Bình An tựa hồ nghe thấy khúc ca dao cổ lão kia, tựa hồ có rất nhiều người đang nhẹ nhàng ngâm xướng. Đám trứng kim sắc tựa hồ đang không ngừng trồi lên, cuối cùng rốt cuộc xuất hiện trên mặt đất. Dương quang từ bốn phương tám hướng phản chiếu lên vỏ trứng, như sưởi ấm cho thứ ở bên trong.
Đây là sức mạnh của Tái Á sao? Có được sức mạnh to lớn như thế, nhất định là nhền nhện đẳng cấp phi thường cao.
Phát hiện Lưu Bình An nhìn chăm chú vào mình, Tái Á nhìn lại hắn, lộ ra một nụ cười đắc ý. Người sau hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Gavin đột nhiên đánh về phía Lưu Bình An, đem hắn ấn trên mặt đất. Người sau đang muốn mở miệng hỏi chuyện gì, một cái chân dài đen đúa đã chọc thủng bức vách tơ màu vàng kim, đâm thẳng vào chỗ Lưu Bình An vừa đứng.
Tiếp đó, vỏ bảo vệ bằng tơ vàng bị phá thành mảnh nhỏ, bên ngoài rậm rạp vây đầy nhền nhện biến chủng đen kịt.
“Thật sự là âm hồn bất tán nha. Elias muốn đuổi tận giết tuyệt sao?” Trong lời nói tuy rằng mang theo ý tứ hàm xúc hao tổn tâm trí, nhưng trên mặt không hề lộ ra bất cứ thần sắc e ngại nào, ngược lại vẫn nhàn nhã đến mức làm người ta muốn đánh hắn một trận.
Lưu Bình An đang muốn đứng lên, bả vai bị Gavin một phen ấn xuống, môi lập tức bị bịt kín.
“Ân......” Đó là một cái hôn lửa nóng, bị đầu lưỡi đối phương trêu đùa đến phát ra rên rỉ, Lưu Bình An dùng lực đẩy đối phương ra, “Ngu ngốc! Lúc này mà......”
“Nạp điện hoàn tất.” Gavin mặt không chút thay đổi đứng lên, tay phải cầm khẩu súng laser vừa rồi, tay trái từ sau thắt lưng rút ra một khẩu súng ngắn khác, hai súng đồng thời cùng nã đạn. Lập tức bắn ngã một mảng lớn nhền nhện.
Lưu Bình An thật vất vả đứng lên, phát hiện người nào đó đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái trên dưới đánh giá mình, thật giống như cái biểu tình lưu manh trên đường đùa giỡn con gái nhà lành. Nhưng y là lấy mặt Aslan làm ra loại vẻ mặt này, hình tượng quý công tử của Aslan hoàn toàn bị hủy.
“Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa sẽ đánh chết ngươi!” Lưu Bình An kéo áo đối phương, “Không cho phép lộ ra cái loại biểu tình này.”
“Không có gì, ta chỉ là cảm giác thật hâm mộ nga. Hành động này là kiss đi.”
“Đừng cho rằng lão tử tin câu không có gì này, cẩn thận ta rút não của ngươi ra đạp thành thịt nát!” Lưu Bình An nhếch môi, lộ ra biểu tình hung ác, “Hiện tại mau nghĩ biện pháp!”
“Oa...... Tiểu An, ngươi thật mãnh liệt nga. Biện pháp cũng không phải hoàn toàn không có. Bất quá......” Đối phương híp mắt đảo qua Lưu Bình An, người sau rùng mình, có loại cảm giác bị sói nhìn chằm chằm.
“Bất quá cái gì? Nhanh làm đi!”
“Rất đơn giản, thân thể này cũng là ong đực đi?”
Lưu Bình An chấn động, đối phương làm sao mà biết được? Chẳng lẽ hắn......
“Ta hiện tại nghĩ ra rồi, Lưu Bình An, đây là tên ngươi đi. Thân thể này tên là Aslan * Elvis. Hắn là ‘Ong đực’, mà ngươi là ‘Ong chúa’ của hắn. Chuyện này thật sự rất thú vị nha. Nhân loại quả nhiên sẽ không khiến chúng ta nhàm chán mà.”
“Vậy thì thế nào?” Đối phương cư nhiên có ký ức của Aslan, điều này làm cho Lưu Bình An cảm thấy có điểm ngoài ý muốn. Nhưng không có gì kỳ quái, có vài con gián điệp nhền nhện quả thật có thể từ trong đầu người bị sống nhờ lấy được ký ức bao quát, cho nên mới không dễ dàng lòi đuôi như vậy.
“Ngươi cũng hôn ta một cái đi. Ta ngủ lâu như vậy, đương nhiên cũng cần nạp điện a.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...