Từ trong biển tha cả người thiếu niên lên, sợi tóc thủy sắc ướt đẫm dính trên gương mặt, khiến cho nguyên bản dung mạo mĩ lệ nhiễm thêm một tầng diễm sắc. Ánh sáng tuy rằng ảm đạm, thế nhưng lại vẫn có thể nhìn thấy trên làn da thiếu niên đều là ấn ký tình dục. Đặc biệt bên trong đùi và bộ vị mẫn cảm trước ngực, càng dày đặc vết cắn và dấu hôn.
Chú ý tới chân lẫn cổ tay hắn đều có dấu vết bị trói, Lưu Bình An đại khái cũng đoán được hắn gặp phải chuyện gì, nghĩ: Người trưởng thành ra cái dạng này quả nhiên là bi kịch.
Giúp đối phương ấn nước trong lồng ngực ra, rồi làm hô hấp nhân tạo, thiếu niên dần dần hồi tỉnh.
Vào lúc trong con ngươi thủy sắc phản chiếu bóng dáng Lưu Bình An, một bàn tay liền hung hăng tát lên mặt hắn. Lưu Bình An cảm giác một bên mặt nóng bừng đau rát. Tục ngữ có câu, ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng a, hắn đương nhiên cũng không chút khách khí hung hăng trả cho Lance một bạt tay.
“Con chuột dơ bẩn nhà ngươi, dám đánh ta?” Con ngươi thủy sắc bắn ra quang mang ngoan lệ, nắm áo Lưu Bình An tung ra một quyền.
Vốn dĩ Lưu Bình An còn có điểm đồng tình với Lance, thế nhưng loại thái độ này của đối phương thật sự khiến hắn căm tức. Nắm chặt tay thành quyền, hung hăng tấn công gương mặt xinh đẹp kia. Hai người ở trên bờ cát đánh loạn xà ngầu, đánh đến khó mà hoà giải.
Cuối cùng lấy việc Lance thể lực chống đỡ hết nổi ngã xuống đất mà chấm dứt. Bộ dáng chật vật không chịu nổi kia thật sự làm người ta khó có thể liên tưởng tới hắn khi bình thường. Khuôn mặt xinh đẹp bị đánh xanh tím, má phải sưng phù lên. Trên mái tóc thủy sắc dính đầy hạt cát.
Hắn bị Lưu Bình An ngăn chặn, chỉ có cặp con ngươi thủy sắc kia vẫn tản ra ý chí chiến đấu bất khuất không từ bỏ. Lưu Bình An cũng không tốt hơn bao nhiêu, trên người và tóc cũng dính đầy cát, khóe miệng bị rách, mắt bầm thành một khối.
Trong bóng đêm, nước biển vỗ lên bờ cát phát ra âm thanh soạt soạt, hai người hỗn loạn trầm trọng thở dốc.
“Nhận thua đi!” Lưu Bình An hoàn toàn chiếm thượng phong, ngăn chặn Lance nói.
“Không bao giờ!” Lance phun nước bọt mang theo tơ máu, trừng đối phương nói.
“A...... Hiện tại ngược lại rất có khí thế nha. Vậy khi đó vì cái gì lại khẳng khái nhận thua chứ?” Vốn Lưu Bình An chỉ muốn nói móc đối phương một chút, giáo huấn thiếu niên cao ngạo này một tẹo. Đối với quý tộc như Lance mà nói, không có thương tổn gì nghiêm trọng hơn so với lòng tự trọng bị hao tổn.
Quả nhiên, con ngươi thủy sắc mĩ lệ của đối phương trong nháy mắt lộ ra biểu tình đau khổ, nhưng rất nhanh liền biến thành oán hận.
“Ta muốn giết ngươi. Buông ra ta! Đường đường chính chính quyết đấu với ta một trận.”
“Ặc......” Lưu Bình An nhịn không được cười ha ha, quả nhiên chính là đại thiếu gia quý tộc nha. Người như thế nên trêu cợt một chút.
Hắn đem đùi chống giữa hai chân Lance, cúi người cố ý thổi khí bên tai hắn, “Chậc chậc...... Nhìn ngươi hiện tại cái dạng này, là muốn dùng chỗ này theo ta ‘Quyết đấu’ sao?”
Cảm thấy đối phương cả người run lên, hắn tiếp tục nói: “Xem ra những người đó đều không có yêu thương ngươi đủ tốt nha. Còn có tinh lực dư thừa.”
Lance cả người run rẩy càng thêm lợi hại, đôi mắt bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh, mà khóe mắt cũng phiếm đỏ. Nhưng hắn vẫn cắn môi, tràn ngập hận ý trừng Lưu Bình An. Nếu ánh mắt có thể giết người, Lưu Bình An khẳng định đã bị nghìn đao chém nát.
Nhìn mặt đối phương tăng tốc tới gần, Lưu Bình An còn chưa kịp phản ứng đột nhiên cảm thấy trán đau nhức. Lance cư nhiên dùng đầu hung hăng cụng hắn.
“Đau chết ......” Lưu Bình An bị cổ ngoan kình kia của đối phương dọa, nhảy ra vài bước. Nhìn biểu tình của Lance, hắn đột nhiên cảm giác mình có điểm không đúng.
Giống như thật quá phận, không nên xát muối lên vết thương của đối phương.
Lance đứng lên, đang muốn phát cáu, đột nhiên cảm thấy bả vai được phủ lên một tầng quần áo. Đó là áo khoác quân trang của Lưu Bình An.
“Mặc đi. Đừng để những người khác nhìn thấy.”
Nếu để người khác nhìn thấy dấu vết trên người hắn, đại khái sẽ bị khinh bỉ đi. Sau khi minh bạch ý tứ đối phương, nội tâm Lance trừ bỏ oán hận và lửa giận, còn dâng lên một cảm giác kỳ quái.
“Áo gì vừa dơ vừa hôi!”
Nhìn đối phương đầy mặt ghét bỏ, Lưu Bình An lại vọt lên một cỗ căm tức. “Thật xin lỗi quá nha, hiện tại cũng chỉ có cái áo vừa dơ vừa hôi này thôi, không thích có thể không mặc a, nữ vương điện hạ.”
“Ta không muốn mặc đâu. Mau tìm quần áo của ta!”
“Cái gì?” Lưu Bình An quả thực không thể tin được, vừa rồi gia hỏa còn một bộ mặt người chết cư nhiên hiện tại liền biến thành nữ vương sai sử người khác.
“Quần áo đặt trên bờ cát nơi ta xuống nước, ngươi cứng rắn tha ta lên bờ, hại ta không rõ phương hướng. Ngươi có trách nhiệm giúp ta tìm trở về.”
“Cái gì? Ngươi không phải ở trong biển cởi hết tự sát sao? Còn tìm quần áo cái gì nha?”
Trong con ngươi thủy sắc chợt lóe một điều gì đó, nhưng rất nhanh liền đổi thành nổi giận đùng đùng, Lance kéo cổ áo Lưu Bình An, “Ngu ngốc! Ai nói ta muốn tự sát!”
“Nga...... Không phải sao?”
Nhận thấy ánh mắt đối phương mang theo một điểm đùa cợt, Lance hất tay bỏ Lưu Bình An ra, “Đương nhiên không phải!”
Kỳ thật hắn thật sự có nghĩ như vậy, tuy rằng chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt. Đêm nay hắn nhận hết đau đớn và phản bội, tôn nghiêm bị hung hăng giẫm đạp. Hắn không biết mình bằng cách nào đi đến bờ biển, lúc nhìn đến đại hải tối đen vô tận kia, chỉ cảm thấy thân thể của mình thực dơ bẩn, hẳn là nên tấy rửa một chút.
Ma xui quỷ khiến cởi quần áo đi xuống nước, đại hải tựa hồ có lực kêu gọi kỳ dị, khiến hắn từng bước một trầm mình. Hắn cảm thụ được nước biển lạnh lẽo vây quanh, ngay lúc hô hấp dần dần khó khăn, hắn cũng không nghĩ tới muốn nổi lên mặt nước.
Kỳ thật từ ngày hắn bắt đầu trở thành ong chúa, cũng đã biết một ngày nào đó sẽ biến thành như vậy. Đó là vận mệnh của hắn, không thể đào thoát vận mệnh. Thế nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, đối với quý tộc xuống dốc như hắn, đây là cơ hội duy nhất.
Cho nên hắn vẫn thực cố gắng, vẫn duy trì cường thế và ngạo khí. Muốn chứng minh cho mọi người xem, hắn không phải chỉ có thể phát ra tác dụng của ong chúa. Làm một quân nhân, làm một tướng lãnh, hắn sẽ vì Đế Quốc mang đến vinh diệu, dùng sinh mệnh đi bảo hộ quốc gia của chính mình.
Đáng tiếc hết thảy tựa hồ đều là bản thân ảo tưởng mà thôi. Trong biệt thự, hắn không hề nghĩ sẽ nhìn thấy người kia. Trừ bỏ nam nhân đang dò xét mỹ mạo của hắn, còn có nam tử trầm mặc cứng nhắc kia.
Hắn giống như điên lên hướng tới nam tử truy vấn: Vì cái gì? Mà nam tử chỉ xoay người hành lễ với gia hỏa giống như Ác Ma kia, tôn kính gọi ‘Điện hạ’.
“Randolph cũng không phải là chó nga. Hắn là sói......” Nam nhân lộ ra nụ cười chiến thắng, sờ gương mặt thanh niên kiên nghị đang hành lễ với mình kia.
“Thông minh lại hung tàn, sói sẽ không thể khống chế chính mình mà lộ ra răng nanh với chủ nhân nga.”
Con ngươi màu lục nhạt mất đi ôn nhu ngày xưa, bao hàm tình dục và chiếm hữu. Cảm giác được thanh niên che dấu bản tính thật dưới mặt nạ lạnh lùng, Lance triệt để tuyệt vọng.
“Uy uy, hồi hồn nha!” Có người vỗ tay trước mặt, khiến Lance từ trong trí nhớ đau khổ trở lại hiện thực. Chỉ thấy Lưu Bình An đem một đoàn quần áo ném đến trước mặt hắn.
“Cầm! Hẳn là của ngươi.”
Lance vẫn xem thiếu niên tóc đen gầy yếu này không vừa mắt, nhưng lúc này cũng không muốn nổi giận làm gì. Ít nhất người này không dối trá giống những người đó, chỉ tham lam bề ngoài của hắn.
“Giúp ta mặc vào!”
“Cái gì?” Lưu Bình An quả thực không thể tin được đối phương có thể mở miệng nói câu này. Không coi ai ra gì cũng phải có mức độ chứ?
“Còn lâu! Ngươi cho rằng người khắp thiên hạ đều vì ngươi phục vụ sao?”
Thanh âm chưa dứt, thiếu niên tóc thủy lam trước mặt Lưu Bình An cởi áo khoác trên người xuống. Thân thể quang lõa dưới ánh sao trời hoàn toàn hiện ra trước mặt Lưu Bình An.
Người hắn không có cơ bắp nảy nở khoa trương như tráng hán, cũng không phải tinh tế mà nhu nhược như thiếu niên, thân thể rắn chắc mà mềm dẻo, đường cong duyên dáng. Giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ do thần chế tác. Mà dấu vết tình yêu tại vị trí mẫn cảm càng dụ hoặc người. Vô luận nam hay nữ đều sẽ điên cuồng vì hắn đi.
“Giúp ta mặc vào......”
Đối mặt loại dụ hoặc này, Lưu Bình An chỉ bình tĩnh phủ áo sơ mi lên người đối phương, thực nghiêm túc giúp hắn mặc vào.
“Vì cái gì......”
Con ngươi thủy sắc chợt lóe kinh ngạc, sau đó biến thành sỉ nhục và căm tức, “Ngươi...... Vì cái gì......”
“Thân thể là vũ khí rất lợi hại, nhất là người xinh đẹp giống như ngươi vậy. Cho nên không cần dùng trên loại người không hề giá trị như ta đâu.”
“Ngươi hẳn nên lợi dụng vũ khí của chính mình cho tốt, đối phó những tên đã hung hăng thương tổn ngươi, giẫm lên người của ngươi.”
Hắn chính là như vậy mà đi qua những ngày thống khổ và vẩn đục. Hung hăng báo thù những kẻ chà đạp hắn. Thấy được bộ dáng Lance chật vật kia, trong nháy mắt, hắn tựa hồ thấy được quá khứ của chính mình. Cho nên nhịn không được trào phúng vài câu, kỳ thật hắn là đang trào phúng chính mình.
Mình quả thật là một con chuột dơ bẩn, bị người giẫm lên phỉ nhổ cũng không phản kháng, tại lúc địch nhân lơi lỏng, hung hăng cắn đối phương một ngụm.
“Đừng khuất phục bọn họ, ta tin ngươi nhất định có thể làm được.”
Tác giả có lời muốn nói: Lúc trước có người đề cập qua ong chúa vs ong chúa...... Cho nên tà ác một chút. Bất quá, Lance cũng không phải thích Tiểu An, bây giờ còn là nhìn hắn khó chịu. Có lẽ có thể trở thành bằng hữu đi......[ Thiên Âm: Này nhưng không đủ yy a......]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...