Nhân thân của gã Douglas này vốn là một cuộc tranh luận rất lớn. Hắn thân phận thần bí, quý khí trời sinh. Có người nói hắn là quý tộc xuống dốc, càng có người nói hắn có bối cảnh hắc đạo. Một nửa số người cho rằng không nên chọn hắn làm tư lệnh viên. Mà nửa kia lại cho rằng không còn ai so với hắn thích hợp hơn.
Nhưng có một điểm có thể khẳng định, rõ ràng là các loại đội ngũ khác hẳn nhau này, hiện tại đã hợp tác khăng khít, hành động phối hợp thiên y vô phùng [không kẽ hở]. Tư lệnh viên ác ma của bọn họ quả thật rất có biện pháp.
Ngày diễn tập càng ngày càng gần, huấn luyện cũng càng ngày càng gấp gáp. Nhưng buổi tối vào thời điểm không cần huấn luyện, Lưu Bình An luôn sẽ chạy tới Bộ hậu cần tìm Đồng Âm.
Tuy rằng hiện tại thức ăn đã phong phú không thiếu hụt nữa, nhưng Lưu Bình An vẫn như thường cảm giác đồ ăn không đủ ăn. Kỳ quái, rõ ràng Fitzgerald to như vậy cũng có thể ăn no, nhưng vì cái gì mình luôn cảm giác đồ ăn không đủ a?
Chẳng lẽ mình là bụng rắn?
Hắn thuần thục tìm đến toa xe ăn kia, nhanh chóng mở cửa đi vào. Mỗi lần như vậy đều sẽ có đồ ăn thơm ngào ngạt đặt trên bàn kim loại. Đêm nay cũng không ngoại lệ, trên mặt bàn có một chiếc hộp bên trong đựng trứng tôm chiên màu đỏ.
Lưu Bình An nước miếng cũng sắp chảy ra. Thò tay bốc một miếng bỏ vào miệng.
“Nóng......” Bởi vì rất nóng, đầu lưỡi cũng bị phỏng đau. Hắn cuống quít phun trứng tôm ra, đặt ở trong tay thổi thổi.
“Ngu ngốc. Vừa chiên, đương nhiên phải nóng rồi.” Đồng Âm đặt một đĩa mì vừa chiên xong lên bàn. Ngữ khí tuy rằng lãnh đạm, nhưng trong mắt lại hiển lộ ra thần sắc lo lắng.
Hắn đổ một ly nước lạnh đưa cho Lưu Bình An, người sau tiếp nhận cười hì hì gác lên vai đối phương: “Tiểu Âm, đầu lưỡi của ta đau quá nga. Thay vì cho ta nước lạnh, không bằng ngươi giúp ta liếm liếm đi.”
Đồng Âm cả giận nói: “Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra.”
Tuy rằng hắn xoay người sang chỗ khác, nhưng vành tai cũng đã đỏ hồng một mảnh. Lưu Bình An cười đến càng thêm ác liệt. Quả nhiên là đứa nhỏ đáng yêu. Nếu trêu chọc hắn thêm một chút không biết sẽ thế nào.
Đồng Âm cảm thấy phía sau đột nhiên không có tiếng động, trong lòng kỳ quái, quay đầu lại. Trước mắt xuất hiện gương mặt gian tà của Lưu Bình An, môi thiếu chút nữa liền dính vào cùng một chỗ.
Cảm thấy hơi thở cực nóng phả vào mặt, Đồng Âm thất kinh đẩy đối phương ra.
“Ngươi làm gì nha?”
“Đưa ly nước cho ngươi.” Lưu Bình An cố ý giả ngu, đưa ly nước đã uống xong đưa cho hắn. “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta muốn đối với ngươi......”
“Khốn kiếp! Không ăn thì cút đi!” Mấy ngày nay bọn họ rời bến bắt cá đều thắng lợi trở về. Vốn muốn làm vài món ngon cho hắn ăn, kết quả đối phương lại chỉnh mình.
Đồng Âm mặt đỏ bừng, lăng nhục người ta mà căn bản không có khí thế gì. Lưu Bình An cười đến càng thêm làm càn, “Ăn nha, đương nhiên ăn. Trứng tôm chiên ăn rất ngon, bất quá ngươi hẳn là so với trứng tôm chiên ăn càng ngon hơn.”
“Ngươi...... Ngươi có ý tứ gì?” Đồng Âm cả cổ cũng đỏ, ngữ khí cũng nhuyễn ra.
“Bởi vì ngươi so với trứng tôm chiên còn đỏ hơn nhiều. Có phải hay không đã chiên toàn thân nha?”
Trong toa xe ăn phát ra âm thanh rất lớn, tiếp đó thiếu niên bị đá ra. Lưu Bình An sờ cái ót, ngồi bên ngoài toa xe ăn.
“Đau quá a, chỉ đùa một chút thôi mà.”
May mắn hắn vừa rồi nhan tay nhanh chân, cầm theo hộp tôm chiên đi ra. Mở hộp, đang chuẩn bị thưởng thức bữa ăn ngon. Nhưng hình như thời khắc tốt đẹp sẽ luôn bị người ta đánh gãy.
Cảm thấy có vài người đang tới gần hắn. Những người này bước chân vững vàng, nhưng lại có đôi chút thanh âm kim loại va chạm, chứng minh cái thứ mà bọn họ cầm trong tay.
Chỉ sợ lai giả bất thiện [người đến không có ý tốt].
Lưu Bình An nhanh chóng ăn xong toàn bộ tôm chiên trong hộp. Nếu đánh nhau khẳng định sẽ không ăn được. Mấy người kia rất nhanh liền vây quanh hắn.
Nam nhân cầm đầu cầm gậy sắt chỉ vào chóp mũi thiếu niên, “Ngươi chính là Lưu Bình An?”
“Là đứa cháu nào đang kêu ông nội đây vậy?” Thiếu niên đứng lên, liếm nước tôm còn vương trên ngón tay.
Thật sự rất ngon a, tay nghề Đồng Âm thật sự là siêu cấp cao thủ. Thậm chí Edward nấu cũng không ngon như vậy.
Đám người kia phát ra một trận cười khẽ, “Mao đầu tiểu quỷ [con nít quỷ] cư nhiên tự xưng ‘Ông nội’, được. Ta hôm nay sẽ đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ.”
Thanh âm chưa dứt, một cây côn đã vung đến chỗ hắn.
“Thật đáng tiếc......” Thiếu niên lắc mình thoải mái tránh thoát, đột nhiên ra tay, một quyền đánh vào mũi đối phương, người nọ ôm mũi kêu thảm một tiếng.
“Bị đánh cho kêu cha gọi mẹ hẳn là ngươi.”
Aslan đang xem bản đồ địa hình dã chiến ngày mai đột nhiên cảm thấy đứng ngồi không yên. Trong lòng thực khó chịu, tựa hồ như có chuyện xấu phát sinh. Hắn đứng lên đi ra cửa doanh trướng.
Bởi vì toàn bộ cuộc huấn luyện đều mô phỏng theo quân đội chân thật, cho nên thân là đội trưởng, bên ngoài doanh trướng hắn có người canh gác.
“Đội trưởng.” Lính gác thấy hắn đi ra, lập tức đứng chào.
Aslan gật đầu với đối phương, tỏ vẻ không có việc gì để bọn họ tiếp tục canh gác. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen. Không giống ngày thường có dải ngân hà tỏa sáng dịu nhẹ, bầu trời đêm vô ngần bị đám mây dày đặc che phủ. Rất xa phía chân trời tựa hồ có điểm hồng quang kỳ dị.
Aslan trong lòng càng thêm xao động không thôi. Cảm giác bất an trong nội tâm khuếch tán.
“Aslan.”
Quay đầu nhìn thấy Fitzgerald và Connor vội vàng chạy tới chỗ hắn, “Aslan, không thấy Tiểu An.”
Lúc này, Aslan biết Lưu Bình An đi đâu. Con mèo tham ăn Tiểu An đại khái lại đi tìm người bên Bộ hậu cần kiếm gì đó ăn.
“Không cần lo lắng, hắn đi Bộ hậu cần tìm bạn.”
“Di? Hắn quen biết đám gia hỏa nhu cầu không thỏa mãn kia sao?” Người của Bộ hậu cần đều tương đối nghiêm túc, cho nên giống như Mai Lệ gọi bọn họ là ‘Đám gia hỏa nhu cầu không thỏa mãn’.
Connor tiếp nhận sâu sắc ‘Độc hại’ của tỷ tỷ.
“Ta đi tìm hắn. Ở cùng những người đó có gì vui đâu?” Connor xoay người chạy tới doanh địa Bộ hậu cần.
Aslan cũng định đi theo, lại bị Fitzgerald một phen bắt lấy cánh tay, “Aslan.”
Đối phương lộ ra biểu tình nghiêm túc rất hiến ít, khiến Aslan sửng sốt. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy, có thể khiến Fitzgerald lộ ra loại vẻ mặt này, khẳng định là chuyện thực nghiêm trọng.
“Có chuyện gì?”
“Ngươi có cảm giác rất không thích hợp hay không?”
Fitzgerald tuy rằng thoạt nhìn có điểm ngốc, nhưng trên thực tế Aslan rất hiểu hắn. Nếu hắn nói có chỗ không thích hợp, khẳng định là đã phát hiện một ít vấn đề.
“Phương diện nào?”
“Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được sao? Dị thường yên tĩnh, rất quỷ dị.”
Fitzgerald hạ giọng, tăng thêm ngữ khí. Ánh mắt nhìn thẳng Aslan, trên mặt thu hồi biểu tình thật thà chất phác, nghiêm túc mím chặt môi.
“Đúng vậy. Ngươi cũng cảm giác được nha.” Aslan nhìn chân trời phương xa, vầng sáng quỷ dị kia đã biến mất, khiến hắn trong lòng càng thêm bất an.
“Aslan đại nhân!” Lý Duy lôi kéo Connor kích động chạy tới, thở hổn hển nói: “Aslan đại nhân, ta vừa rồi...... Nghe nói......”
“Aslan, nhanh đi cứu Tiểu An......” Connor kéo tay áo Aslan, định một hơi nói ra lại bị sặc, không ngừng mà ho khan.
“Làm sao thế này?” Aslan chuyển hướng Lý Duy, người sau rốt cuộc hít vào thở ra đủ hơi, “Vừa rồi ta nghe người bên doanh pháo binh nói, có mấy cái gia hỏa cầm gậy sắt muốn đi tìm Tiểu An gây chuyện.”
Aslan nhăn mày, những người lần trước khi dễ Đồng Âm bị Tiểu An đánh nằm sấp tựa hồ chính là ở doanh pháo binh.
“Chúng ta lập tức đi giúp Tiểu An.” Fitzgerald thanh âm chưa dứt, người đã xông ra ngoài. Còn lại vài người cũng theo sát phía sau.
Trước toa ăn, vài người quỳ rạp trên mặt đất không ngừng rên rỉ. Thiếu niên vỗ vỗ tay, hung hăng đạp đại cá tử bên chân, “Cư nhiên quấy rầy bổn đại gia dùng cơm, các ngươi thật là đủ can đảm.”
Một cước dẫm lên chỗ xxx của người nọ, “Nếu lần sau còn dám tới, nơi này ta không bảo đảm còn nguyên vẹn a.” Dưới chân đột nhiên dùng lực, người nọ phát ra một trận kêu rên thảm thiết.
Cửa sau toa xe ăn nhẹ nhàng mở ra, Đồng Âm đi ra, giật mình nhìn tình hình trước mắt.
“Tiểu An......”
Lưu Bình An đang muốn đi qua, đã thấy người nằm trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, đem chủy thủ sắc bén đặt trên cổ Đồng Âm. Âm u cười nói: “Ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta.”
Thiếu niên hừ lạnh nói: “Ngươi muốn xử lý hắn sao? Vậy thì không chỉ bị đánh nằm sấp đơn giản như vậy. Nửa đời sau chờ ăn cơm tù đi.”
Người nọ liếm cổ Đồng Âm, “Ta đương nhiên sẽ không giết hắn, nhưng có thể làm rất nhiều chuyện với hắn nga. Ta không ngại diễn đông cung tại hiện trường nga.”
“Mau buông tay!” Thanh âm Đồng Âm tràn ngập nộ khí truyền đến. “Còn không buông tay, về sau không cho ăn cơm!”
Lưu Bình An nén không được, cười rộ lên, “Xem ra ngươi vẫn là có điểm tiến bộ nha.”
“Câm miệng cho ta!” Đồng Âm trừng mắt nhìn thiếu niên, tựa hồ muốn nói ‘Ngươi cũng không được ăn cơm’. Người sau nhún nhún bả vai tỏ vẻ đầu hàng.
“Như vậy......” Thiếu niên dừng tiếng cười, cong khóe miệng thành một nụ cười giả dối, hướng tới người nọ làm một thủ thế súng lục.
“Phanh!”
Người nọ mang theo đầy mặt nghi hoặc té trên mặt đất. Đồng Âm bỏ hắn ra, chạy đến bên người Lưu Bình An, “Hắn làm sao vậy?”
“Yên tâm đi. Không chết được đâu.” Lưu Bình An đạp người nọ một cước, sau đó vẫy tay hướng khu rừng một cái. Môi người thanh niên lạnh lùng đứng trên cây xuất hiện một độ cong không dễ nhận thấy.
“Xem ra đêm nay không ăn được đại tiệc rồi.” Lưu Bình An xoay người phất tay với Đồng Âm ý nói bái bai, người sau đem một hộp đồ ăn nhét vào tay hắn.
“Cầm lấy ăn đi. Mì xào hải sản đặc chế, không ăn thì quá lãng phí.”
Thiếu niên nhìn đồ ăn trong tay, lộ ra nụ cười nhu hòa với Đồng Âm, “Cám ơn.”
Đang chuẩn bị trở về, tay phải đột nhiên bị ai đó nắm lấy. Hắn quay đầu sang, chỉ thấy La Cơ đang dùng một loại biểu tình vừa nghiêm túc vừa nôn nóng nhìn hắn.
“Có chuyện gì......”
“Mau đi cùng ta!” Thanh âm La Cơ nôn nóng vạn phần, thậm chí có chút giống như hét to, “Mau rời khỏi nơi này!”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
An: Vì cái gì gần đây luôn cảm thấy ăn không đủ no?
Fitzgerald: Có phải hay không bị giun sán?
An: Không có a. Ta thân thể thật sự khỏe mạnh.
Aslan: Để ta ôm một cái xem có phải nặng hơn hay không. Ân...... Thật sự nặng a.
Connor: Tiểu An, chẳng lẽ ngươi......
Mọi người nhìn hắn, Connor sắc mặt rất quỷ dị......
Connor: Chẳng lẽ Tiểu An, ngươi...... mang thai?
Mọi người ngã.....
Học viên Bộ hậu cần A: Ngươi nói Đồng Âm đại nhân vì cái gì muốn chúng ta mỗi ngày đều chia ít cơm một chút cho tiểu tử họ Lưu kia nha?
Học viên B: Đại khái chắc là tiểu tử kia đắc tội Đồng Âm đại nhân rồi.
Kỳ thật Đồng Âm là muốn mỗi đêm đều nhìn thấy Tiểu An nha. Đủ phúc hắc đi......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...