Bên trong trướng, chúc ảnh lay động. Bên ngoài trướng, lửa trại tiệc đã bắt đầu.
Hoàng Thượng không ở bên kia tọa trận, nhóm đại thần Vương gia cũng không kiêng nể gì, đều bỏ đi vẻ nội liễm câu nệ ngày thường, tùy ý phóng túng, hợp rượu cho nhau, tỷ thí thành quả ban ngày săn bắn, mà giờ phút này Hoàng Thượng đang âu yếm ôm trấn an tiểu luyến nhân.
Con gà rừng hung ác trên mặt đất đã không còn nhúc nhích. Nguyên lai vừa rồi Dung Diệp tiến vào trướng, nhìn thấy con gà kia đang muốn công kích luyến nhân, hắn quýnh lên liền một chưởng tung ra đem gà đánh chết.
Dung Diệp cúi đầu nhìn khuôn mặt ủy khuất của luyến nhân, nhịn không được cười to ra tiếng: "Luyến nhân nha, thần khí của ngươi cũng quá yếu đi, ngay cả con gà rừng cũng có thể khi dễ ngươi. Nếu trẫm không tới đúng lúc, chỉ sợ ngươi đã bị gà rừng khi dễ chạy khắp nơi tìm chỗ trốn."
Thấy gà đã bị giết chết, luyến nhân lại có chút chán ghét chính mình. Hoàng Thượng nói thực không sai, y quả thật rất vô dụng, nhăn mặt khó chịu, mắt rươm rướm nước.
Thấy luyến nhân muốn khóc, Dung Diệp vội vàng dừng cười: "Ngoan, ngoan, đừng khóc, là trẫm không tốt, trẫm không cười ngươi. Luyến nhân, ngươi xem bên ngoài thực náo nhiệt, trẫm mang ngươi đi xem, sẵn nếm thử một chút món ăn thôn quê của trẫm xem đã được nấu chín thành hương vị gì."
Luyến nhân lắc lắc đầu: "Hoàng Thượng, luyến nhân không thể đi, ngài đã quên, luyến nhân chỉ là hạ nhân, cứ như vậy đi theo ngài đến đó sẽ khiến người khác nghi ngờ, đến lúc đó sẽ khiến Hoàng Thượng thêm phiền toái."
Dung Diệp nghĩ ngợi, luyến nhân nói xác thực có lý, hắn cũng biết chính mình đối luyến nhân ủy khuất nhiều lắm, nghĩ đến ngày mai trở lại trong cung chỉ sợ trời đã ngả chiều, chỉ có thể trước bắt tay vào chuẩn bị việc này, chờ ngày mốt lâm triều tuyên chỉ, phong luyến nhân danh chính ngôn thuận làm Hầu gia, đến lúc đó sẽ không có người lại dám khi dễ luyến nhân.
Lời vừa ra khỏi miệng, luyến nhân liền hối hận, nói như vậy không phải ý tứ hướng Hoàng Thượng phải phong vị sao? Luyến nhân biết được hiện tại Hoàng Thượng đang tính toán cái gì, cũng biết việc này một khi bị đại thần nhúng tay, đừng nói không thể thành Hầu gia, chỉ sợ đến ngay cả Hoàng Thượng cũng không bảo hộ được y, huống chi, đến lúc đó ── Hoàng Thượng còn có thể sẽ không còn muốn bảo hộ y.
Trải qua thời gian chờ đợi đau đớn như dứt từng khúc ruột gan, luyến nhân không dám nghĩ đến ngày không còn Hoàng Thượng phải vượt qua làm sao. Tuy rằng hai người thổ lộ tâm ý bất quá chỉ mới một ngày, chân tình thật sự không đổi, luyến nhân không muốn mất đi, thế là mở miệng khuyên nhủ: "Hoàng Thượng, luyến nhân không nghĩ nhiều như vậy, thật sự không cần địa vị, luyến nhân thầm muốn cùng Hoàng Thượng có thể giống một đôi vợ chồng sống cùng nhau, luyến nhân cũng biết tình yêu của đế vương thực rộng lớn, luyến nhân không có khả năng yêu cầu Hoàng Thượng giống vợ chồng bình thường ở chung, chỉ cần Hoàng Thượng trong lòng có luyến nhân, luyến nhân coi Hoàng Thượng là phu quân, luyến nhân tuy là thân nam nhi, cũng nguyện ý làm vợ của Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng không cần nhắc lại chuyện phong hầu."
Dung Diệp khó hiểu nhìn luyến nhân, vì cái gì? Vì cái gì đối với chuyện phong hầu y lại phản cảm như thế? Hắn chính là muốn cho luyến nhân tốt một chút thôi.
Mà lúc này bên ngoài trướng cách đó không xa, mặt ngoài lửa trại tiệc đêm náo nhiệt vẫn đang tiến hành, nhưng là lửa trong tay nhóm trọng thần đều đã lui tịch, chỉ còn lại có một ít tiểu quan tiểu tướng râu ria ở nơi nào cuồng ngoạn.
Ở một trướng không rõ, các đại thần giờ phút này mỗi người trên mặt lo lắng, nhỏ giọng thì thầm gì đó, thẳng đến khi Lễ bộ thị lang mở miệng, mọi người mới an tĩnh lại.
"Các vị đại nhân..."
Thấy tất cả mọi người nhìn về phía hắn, Lễ bộ thị lang mới lớn tiếng tiếp tục nói: "Các vị đại nhân vừa rồi đều nghe được lời nói của Liễu đại nhân, Luyện Quân dụ dỗ người, lại có năng lực khiến Hoàng Thượng phong cho y hầu tước, việc này trăm triệu không thể, không nói đến người này yêu mị vô đức, ngay cả lai lịch cũng không ai rõ. Chỉ nghe thấy y trước khi tiến cung là hạ nhân ở Lục vương phủ, chính là y tiến cung khiến Lục Vương gia vì y mà cùng Hoàng Thượng trở mặt, người này nhất định đối Lục Vương gia cũng thi triển mê hồn thuật. Hiện tại tai họa sắp rơi xuống đầu thiên tử, các vị đại nhân nhất định phải tỉnh táo, không thể lại cho yêu nghiệt ở lại trong cung nguy hại thánh thể a!"
Lúc này có một người đưa ra: "Các vị, mọi người có cảm thấy được, tướng mạo Luyện Quân rất giống một người?"
Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau, có mấy người rõ ràng đã nhớ đến ai, lại không ai dám nói ra, tất cả mọi người biết, việc này không thể ăn nói lung tung, một khi nói ra, sẽ dẫn đến một hồi sóng to gió lớn.
Bên trong trướng lặng im như tờ, thẳng đến có người mở miệng trước.
Người mở miệng đúng là người đã thông báo cho các quan tướng chuyện Hoàng Thượng sắp sửa phong Luyện Quân hầu tước, Hộ bộ thị lang Liễu Xán Nho. Người này vẻ mặt chính khí, ngày thường làm quan cũng là cương trực công chính, đối quan viên cũng là nhân phẩm ngay thẳng, lời nói hắn mọi người đều có điểm tin tưởng: "Hiện tại bản quan nghĩ, không bằng trước tiên đêm nay phái người đi thăm dò thân phận của Luyện Quân, nếu thân phận thật sự khả nghi, như vậy Hoàng Thượng cho dù muốn bảo hộ y cũng chỉ là nhất thời, đến lúc đó sẽ có cái phán xét."
"Tốt lắm, liền như thế, dù sao Hoàng Thượng muốn tuyên chỉ cũng phải đợi đến ngày mốt lâm triều, chúng ta thừa dịp lúc này, trước đem luyến nhân tra rõ ràng."
Mọi người nhất trí đề kiến của Liễu Xán Nho, thế là lập tức có người hành động.
Một đêm xuân đáng giá nghìn vàng.
Luyến nhân ôm chặt lấy Hoàng Thượng, mà Hoàng Thượng gắt gao nắm thắt lưng y. Giờ phút này, Hoàng Thượng là của y, ai cũng không đoạt được. Cảm thụ được một lần lại một lần hung mãnh đánh vào, luyến nhân bị khoái cảm tra tấn đến tê dại cả người, phó mặc theo trên người luật động, cảm thụ được thiên đường cùng địa ngục đồng thời dày vò.
Ban ngày đã làm một lần, ban đêm Hoàng Thượng thế nhưng lại muốn y, luyến nhân tuy rằng mệt chết đi, chính là y cũng không có cự tuyệt. Y biết, chỉ cần y không muốn, Hoàng Thượng sẽ không cưỡng bức y, nhưng là luyến nhân luyến tiếc ── luyến tiếc mỗi khắc được ở cùng Hoàng Thượng.
Đêm càng lúc càng tối, luyến nhân nằm ở bên người Hoàng Thượng, cảm thụ ấm áp trên người hắn. Luyến nhân biết Hoàng Thượng thật sự yêu y, sau khi mãnh liệt hoan ái triền miên, Hoàng Thượng tự mình đem y tẩy rửa, ôm y đi vào giấc ngủ.
Chính là y không thể ngủ được, Hoàng Thượng nhìn y ngủ mới đi vào giấc ngủ, nhưng khi nghe được Hoàng Thượng trầm ổn hô hấp, luyến nhân lại mở mắt, một giọt thanh lệ theo hai má chảy xuống.
Y biết, Hoàng Thượng đối y dụng tâm, đối y thực tốt, y đều cảm nhận được, chính là y không dám nói ra bí mật lớn nhất trong lòng, bí mật này, chỉ có Lục Vương gia biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...