Quan Bảng

Lại dám bằng mặt không bằng lòng?

Lại dám làm như không thấy?

Lại dám công khai khiêu khích?

Dương Bách Kỳ nghĩ đến tình cảnh mười mấy phút trước, khi mình đứng ở chỗ này chậm rãi nói, nhìn ba tên chuyên viên giám sát cấp phó phòng Trương Chí Long, cứ như vậy không đếm xỉa đến những lời mình mới nói, từng người một nối tiếp nhau đến phòng làm việc của Tô Mộc báo cáo công việc, trong lòng hắn như bốc lên một luồng tà hỏa. Phải biết rằng hôm nay là ngày đầu tiên hắn nhậm chức, nếu cứ bị vũ nhục như vậy…, sau này đừng nghĩ đến chuyện dừng bước ở đây.

Không sai, Dương Bách Kỳ là đến phòng giám sát tỉnh ủy gây phiền toái cho Tô Mộc, nhưng muốn gây phiền toái như vậy, bên cạnh ngươi phải có người. Bên cạnh không có ai giúp đỡ, Dương Bách Kỳ chỉ có một mình, có thể làm được cái gì?

Phải đánh vỡ cục diện như thế.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Dương Bách Kỳ chuyển động, nhìn Phan Đóa Nhi đi qua trước mắt cười nhạt một tiếng:

– Phan Đóa Nhi, cô đừng gấp gáp bận rộn thu dọn như vậy, vừa vặn phòng làm việc chỉ có hai người, chúng ta hàn huyên một chút đi.

Hàn huyên một chút? Hàn huyên cái gì?.

Thật ra nếu đổi lại là mấy ngày trước…, Dương Bách Kỳ lấy thân phận phó chủ nhiệm nói chuyện với Phan Đóa Nhi, có lẽ nàng còn có vài phần kính trọng, thậm chí sinh ra ý khác cũng không chừng. Nhưng bây giờ đã quá muộn, nguyên nhân rất đơn giản, ai bảo nàng đã thấy được chỗ phi phàm của Tô Mộc. Nhất là tình cảnh hôm đó ở quán ăn nhà lão Trương, thật sự khiến cho Phan Đóa Nhi biết rằng, phó chủ nhiệm nhà mình không hề đơn giản.

Dương Bách Kỳ có thể dùng một cú điện thoại gọi cục trưởng cục công an thành phố tới không?

Nếu có thể mọi chuyện đều dễ nói, nếu không thể, thì hãy sớm câm miệng.

– Vâng, phó chủ nhiệm Dương!

Phan Đóa Nhi cung kính nói.

Phó chủ nhiệm Dương? Khi Dương Bách Kỳ nghe thấy xưng hô như thế, chân mày hơi nhíu lại, nhưng không nói thêm gì, mà lập tức nhìn về hướng Phan Đóa Nhi. Vừa rồi mải khiêu chiến với Tô Mộc, hắn cũng không lưu ý đến, thì ra Phan Đóa Nhi thật sự là một cô gái không tệ, nhìn tư thái, cách ăn mặc, nếu có thể sờ một cái…, tuyệt đối là một loại hưởng thụ.

Dương Bách Kỳ không có sở thích nào khác, ngoài háo sắc.


Phan Đóa Nhi là ai? Nàng cũng là người lăn lộn nhiều năm trong xã hội, ánh mắt người nào nhìn mình có ẩn ý hay không, nàng đều biết. Hiện tại trong mắt Dương Bách Kỳ toát ra, rõ ràng chính là loại tham lam, điều này làm cho Phan Đóa Nhi theo bản năng cảm thấy không thoải mái. Chẳng qua Dương Bách Kỳ dù gì cũng là lãnh đạo, nàng chỉ có thể ẩn giấu khó chịu này trong lòng.

– Phan Đóa Nhi, cô nói cho tôi nghe phòng giám sát tỉnh ủy, gần đây có động tác gì lớn không?

– Phó chủ nhiệm Dương, phòng giám sát tỉnh ủy chúng ta mỗi ngày đều có rất nhiều công việc, nhưng hiện tại có ba chuyện lớn nhất, thứ nhất chính là giám sát tinh thần xây dựng văn minh; thứ hai là...

Khi ở bên này Phan Đóa Nhi đang báo cáo công việc, trong phòng làm việc Hoạt Văn Thắng và Cao Viện Viện cũng nhìn phía thấy màn này, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

– Hoạt ca, anh nói vị phó chủ nhiệm Dương này rốt cuộc là như thế nào? Hắn rõ ràng là muốn khiêu khích uy tín của Tô chủ nhiệm, chẳng lẽ hắn có Phó tỉnh trưởng Tôn làm hậu đài phía sau, Tô chủ nhiệm cũng không có chỗ dựa sao?

Cao Viện Viện thấp giọng nói.

Cao Viện Viện sở dĩ dám hỏi như vậy, thật ra là vì một nguyên nhân, đó chính là Hoạt Văn Thắng có chút chiếu cố đối với nàng. Kể từ khi Cao Viện Viện đến đây, Hoạt Văn Thắng cũng có ý thân mật, chính vì thế cho nên Cao Viện Viện mới dám mở miệng hỏi thăm.

– Chuyện này còn không rõ ràng sao? Mục đích phó chủ nhiệm Dương đến phòng giám sát tỉnh ủy sợ rằng không đơn gian. Nếu tôi không đoán sai, có lẽ muốn đến đây gây phiền toái cho Tô chủ nhiệm.

Hoạt Văn Thắng khinh thường nói.

– Hoạt ca, xem ý của anh, hình như rất khinh thường phó chủ nhiệm Dương.

Cao Viện Viện nói.

Một câu nói như vậy, nghe đến tai Hoạt Văn Thắng, thần thái cũng trở nên rất nghiêm túc, hắn nhìn Cao Viện Viện nói:

– Viện Viện, cô nên biết, tôi là thấy chúng ta có xuất thân giống nhau nên mới có vài phần kính trọng cô, nhưng có những lời có thể nói, có những lời không thể nói. Mặc dù tôi không có biện pháp khống chế tất cả hành vi sau này của cô, nhưng cũng hi vọng cô có thể biết một điều, đó chính là nói ít làm nhiều. Trong cơ quan tỉnh ủy, không phải cái gì cũng có thể ra khỏi miệng. Phải biết rằng họa là từ ở miệng mà ra, một câu nói của cô, thậm chí có thể làm mất cả cuộc đời của cô.

– Vâng, Hoạt ca!

Cao Viện Viện vội vàng nói.

Dù sao Cao Viện Viện cũng là nghé con mới đẻ, nghe Hoạt Văn Thắng nghiêm nghị nói như vậy, cũng có chút sợ. Chẳng qua ngay sau đó, Hoạt Văn Thắng lại nói ra một câu làm cho nàng tỉnh táo lại.


– Tô chủ nhiệm không đơn giản như bề ngoài, cô chỉ cần đi theo Tô chủ nhiệm là được.

– Đa tạ Hoạt ca!

Đây là thật tâm cảm tạ.

Phòng làm việc thật ra không có gì cần thu thập, vì vậy sau hai mươi phút, Dương Bách Kỳ đã ngồi vào trong. Nhìn phòng làm việc rộng rãi, Dương Bách Kỳ không khỏi lộ ra một loại cảm giác trong tay nắm đại quyền.

– Phòng làm việc này lúc trước là ai ngồi?

Trước khi Hoạt Văn Thắng rời đi, Dương Bách Kỳ hỏi.

– Là chủ nhiệm Thác Bạt Huyền.

Hoạt Văn Thắng cung kính nói.

– Vậy sao?

Khóe miệng Dương Bách Kỳ lộ ra nụ cười:

– Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi. Tiểu Hoạt, ra ngoài nói với mọi người trưa nay tôi mời khách, chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa cơm, xem như tôi mời mọi người ăn một bữa gặp mặt.

– Vâng, phó chủ nhiệm Dương.

Hoạt Văn Thắng gật đầu nói.

Nói ra những người còn lại trong phòng làm việc cũng cảm thấy khó hiểu trước an bài của Tô Mộc, tại sao phải nhường cho Dương Bách Kỳ ngồi ở phòng làm việc của Thác Bạt Huyền? Phòng làm việc đó không phải nên để cho Tô Mộc ngồi sao? Nhưng Tô Mộc vẫn kiên trì không ngồi. Hắn tới đây để làm việc, chứ không phải tới đây hưởng thụ. Dĩ nhiên để cho Dương Bách Kỳ ngồi vào phòng làm việc này, Tô Mộc cũng không có suy nghĩ nào khác.

Tổng cộng ba phòng làm việc, mình một gian, Thạch Trung Vũ lúc trước một gian, nói vậy Dương Bách Kỳ bất luận như thế nào cũng không ngồi vào đó. Nếu đã như vậy, vậy cũng chỉ có thể ngồi vào phòng của Thác Bạt Huyền mà thôi.


Trong chuyện này, Tô Mộc từ trước đến giờ đều là người không khó chiều.

Sau khi Hoạt Văn Thắng đi ra, truyền đạt lại những lời của Dương Bách Kỳ, những người còn lại đều gật đầu, cũng không nói thêm gì. Cao Viện Viện trực tiếp bĩu môi về phía Hoạt Văn Thắng, Hoạt Văn Thắng liền cất bước đi về phía Tô Mộc.

Khi Hoạt Văn Thắng hồi báo xong, Tô Mộc gật đầu:

– Đúng là nên có một buổi tiệc liên hoan, nhưng không cần thiết để cho phó chủ nhiệm Dương mời. Nếu đây là ngày tiền nhiệm đầu tiên của phó chủ nhiệm Dương, thì xem như bữa cơm mời khách phương xa tới đi, bữa cơm này tôi mời, địa điểm nghe theo phó chủ nhiệm Dương an bài là được.

– Vâng!

Văn hóa ở phòng làm việc thật sự là một loại văn hóa rất phức tạp, trong cơ quan tỉnh ủy, có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ và cắt tỉa. Dương Bách Kỳ đến đây giống như một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh của phòng giám sát tỉnh ủy, sau khi bọn người Trương Chí Long bàn luận xôn xao, liền bận rộn lo việc của mình.

Trong lúc đó có một người xuất hiện ở đây, làm Tô Mộc rất bất ngờ, đồng thời cũng làm cho những người còn lại cảm thấy kinh ngạc, hắn chính là khuê nữ bảo bối của Thạch Trung Vũ, lúc trước bị sa thải, chuyên môn làm công việc tài vụ Thạch Hoan Ca.

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tô Mộc biết Thạch Hoan Ca nhất định đã có lựa chọn. Lúc trước trong lễ truy điệu của Thạch Trung Vũ, Tô Mộc từng nói Thạch Hoan Ca có hai con đường, một là trong thể chế, một là đầu tư công ty. Hiện tại Thạch Hoan Ca chính thức tới đây, nhất định là đã có lựa chọn. Chỉ cần có lựa chọn là tốt rồi, về phần nàng lựa chọn cái gì, Tô Mộc cũng sẽ làm theo.

– Tô chủ nhiệm, lần này tôi đến đây có hai mục đích, thứ nhất là rất cảm tạ ngài đã rất cố gắng trong chuyện của phụ thân tôi, tôi biết phụ thân tôi có thể yên lòng nhắm mắt, tôi thay mặt phụ thân, mẫu thân tôi, thật sự rất cảm tạ ngài.

Thạch Hoan Ca ngồi xuống nói.

– Chuyện này không cần nói nữa, Hoan Ca, chúng ta không thể cứ gọi tùy tiện như vậy được. Hơn nữa cô cũng không phải người trong thể chế, cho nên không cần thiết gọi tôi là chủ nhiệm, trực tiếp gọi tên tôi là được. Dù sao tuổi chúng ta cũng không xê xích nhiều lắm.

Tô Mộc cười nói.

– Chúng ta cùng tuổi!

Thạch Hoan Ca thấp giọng nói.

– Làm sao cô biết?

Tô Mộc bất ngờ nói.

– Tôi...

Thạch Hoan Ca chần chờ, thấp giọng nói:

– Tôi đã xem qua tư liệu của ngài, cho nên biết một số chuyện, ngài đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn xem ngài rốt cuộc là hạng người gì.


Thì ra là như vậy.

– Vậy tôi sẽ gọi cô là Hoan Ca, Hoan Ca, cô chịu khó điều tra tôi như vậy, có phải là sợ tôi bán cô đi hay không?

Tô Mộc đùa giỡn nói.

– Không có.

Thạch Hoan Ca vội vàng khoát tay nói.

– Dĩ nhiên tôi biết cô không có, ha ha, nói xem, cô suy nghĩ thế nào rồi.

Tô Mộc nói thẳng.

– Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không vào thể chế.

Khi Thạch Hoan Ca nói đến chính sự, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.

Tô Mộc có thể cảm giác được sự kiên định của Thạch Hoan Ca, gật gật đầu nói:

– Tốt, nếu không vào thể chế, vậy chính là lựa chọn con đường thứ hai rồi, được rồi, chuyện này tôi biết rồi. Như vậy, xế chiều hôm nay sau khi tan việc, tôi sẽ liên lạc với cô. Đến lúc đó tôi sẽ dẫn cô đi gặp một người, chuyện cụ thể đến lúc đó hai người thương lượng là được.

– Không thành vấn đề!

Thạch Hoan Ca nói.

Có thể được Tô Mộc coi trọng như vậy, đối với Thạch Hoan Ca mà nói thật sự là chuyện không tệ. Nàng tuyệt đối sẽ không phụ lại kỳ vọng của Tô Mộc, về phần chuyện kia, Thạch Hoan Ca không suy nghĩ nhiều. Cái gọi là đầu tư công ty gì đó, đợi đến khi nhìn thấy rồi nói sau.

Khi hai người đang muốn tiếp tục hàn huyên, bên trong phòng giám sát tỉnh ủy, đột nhiên vang lên một đạo âm thanh chói tai.

Khi nghe thấy thanh âm này, sắc mặt Tô Mộc trầm xuống, đồng thời, theo bản năng nhận thấy được, hai đầu lông mày Thạch Hoan Ca toát ra vẻ khủng hoảng.

Chuyện này thật kỳ quái.

Chẳng lẽ Thạch Hoan Ca và hắn có mâu thuẫn gì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui