Tô Mộc có quan bảng, muốn điều tra tin tức của Mai Tranh, nhưng không có cách nào điều tra được, thông tin mơ hồ thật sự khiến cho Tô Mộc rất bất đắc dĩ. Kể từ sau lần đó, Tô Mộc cũng không còn vận dụng quan bảng tiến hành bất kỳ hình thức điều tra nào với Mai Tranh nữa. Thực tế khi vận dụng quan bảng, Tô Mộc cũng rất cẩn thận, trừ phi là những thứ mình muốn biết, nếu không bình thường hắn cũng sẽ không vận dụng với người bên cạnh.
Có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm, nếu ngay cả việc không thể làm cũng làm, vậy thì mất đi ý nghĩa của nhân sinh.
Giống như hiện tại!
Thân phận Mai Tranh che giấu, bây giờ sẽ nói cho Tô Mộc nghe, cả người Tô Mộc cảm thấy tương đối kích động. Điều khiến hắn kích động hơn chính là, những lời ngay sau đó của Mai Tranh, khiến cho hắn càng không dám tin.
– Thật ra bên trong thiên triều không phải ai cũng biết ta, nhưng chỉ cần là bộ đội đặc chủng đều biết rất rõ. Tất cả sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chủng trong mấy quân khu đều là ta bồi dưỡng ra. Nếu như cậu vẫn không hiểu, vậy ta có thể nói cho cậu biết, Mai Tranh ta, chính là người chấp hành lý niệm bộ đội đặc chủng thiên triều, tất cả bộ đội đặc chủng thiên triều đều xuất xứ từ tay ta!
Mai Tranh lạnh lùng nói.
Cái gì?
Sau khi nghe thấy tin tức này, cho dù Tô Mộc đã trải qua bách chiến cũng không khỏi khiếp sợ. Nếu như vậy, Mai Tranh há chẳng phải là vua trong bộ đội đặc chủng. Nếu không có Mai Tranh, cũng sẽ không có cái gọi là bộ đội đặc chủng ra đời.
Mặc dù chuyện như vậy nghe có chút rợn người, nhưng đây là sự thật! Theo giải thích của Mai Tranh, Tô Mộc càng ngày càng biết đây là chuyện gì. Thì ra là Mai Tranh thật sự là người đề xuất ý tưởng bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là tiến hành thực thi vô điều kiện. Tất cả tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng các đại quân khu trong thiên triều đều phải đưa đến chỗ hắn tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp.
Bây giờ trong tay Mai Tranh, có ba đội bộ đội đặc chủng chủ chốt, chính là lực lượng thần bí nhất Hoa Hạ!
Lấy ví dụ đơn giản, giống như Triệu Vô Cực, chính là một thành viên trong ba đội bộ đội đặc chủng chủ chốt đó, trình độ giống như Triệu Vô Cực, bên trong bộ đội đặc chủng chỉ có thể đứng hàng trung lưu. Như vậy có thể thấy, bộ đội đặc chủng có lực chiến đấu mạnh như thế nào.
– Sư phụ, ngài nói cho tôi biết những thứ này là có ý gì?
Sau khi kích động, Tô Mộc rất nhanh khôi phục trấn định hỏi.
– Hỏi rất hay!
Mai Tranh gật đầu nói:
– Nói với cậu những thứ này, là muốn hỏi ý kiến của cậu, có muốn gia nhập hay không? Cậu yên tâm, gia nhập theo lời ta không phải là loại gia nhập thông thường, mà là muốn để cậu đeo thêm một danh hiệu. Trừ phi gặp phải chuyện cực kỳ nguy nan, nếu không ta sẽ không điều động cậu. Hơn nữa phải biết rằng có tầng quan hệ này, cậu chẳng khác nào có cái gọi là giấy phép giết người. Cho dù giết người, ta cũng có thể giải quyết cho cậu!
Gia nhập vào trong bộ đội?
Tô Mộc thật sự không ngờ Mai Tranh lại đưa ra điều kiện như vậy, chuyện này bất kể là về tình hay về lý, Tô Mộc cũng sẽ không biết cự tuyệt Mai Tranh:
– Sư phụ, ngài biết đấy, bây giờ tôi đang công tác tại phòng giám sát tỉnh ủy tỉnh Giang Nam, hơn nữa tôi cũng thích làm việc trong quan trường. Ngài đột nhiên toát ra một danh hiệu bộ đội như vậy, thật sự khiến cho tôi có chút bất ngờ. Hơn nữa theo như tôi được biết, người như tôi, cũng không thể tham gia vào trong bộ đội? Như vậy hình như không hợp quy củ?
– Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi!
Mai Tranh cười nói:
– Tôi chỉ là muốn cậu kiêm nhiệm thêm một vị trí, làm như vậy cũng là thuận tiện cho cậu làm việc, tương đương với cậu treo một tấm bảng trong cục cảnh vệ, lại vẫn có thể làm quan ở làm theo. Hơn nữa ta cũng không phải muốn cậu gia nhập vào trong bộ đội, cậu vốn chỉ có một hư danh. Chuyện này cậu chỉ cần gật đầu, còn lại những chuyện vụn vặt để ta an bài là được.
– Vậy mọi việc tôi xin nghe theo sư phụ!
Tô Mộc dứt khoát nói.
Mai Tranh tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình, dưới tình huống như thế, Tô Mộc thật sự không ngần ngại đeo thêm một danh hiệu như vậy. Cùng lắm mình sẽ không động đến nó là được, lẽ nào phải gây chuyện ồn ào thành cục diện chết mới được hay sao? Hơn nữa giống như Mai Tranh đã nói, mình chẳng qua là một người ngoài biên chế, gặp phải nhiệm vụ nguy hiểm, cũng không tới phiên mình.
– Vậy thì tốt! Thủ tục gì đó, ta sẽ kêu Tống Thời đi làm, cậu chỉ cần qua đó ký tên là được. Còn nữa chuyện này cậu không cần nghĩ nhiều, vẫn nên toàn tâm làm tốt công việc của cậu là được.
Mai Tranh nói.
– Vâng, sư phụ, tôi biết phải làm sao.
Tô Mộc gật đầu nói.
Sau đó hai người lại hàn huyên thêm mấy câu, lúc này ánh mắt Mai Tranh bất chợt xoay động hỏi:
– Tống Thời, tiểu đội ra ngoài thi hành nhiệm vụ đã trở về chưa?
– Vâng, bọn họ vừa vặn trở về!
Tống Thời nói.
– Vậy thì tốt, cậu ném tiểu tử Tô Mộc này vào đó cho tôi, nói là tôi nói, nếu người nào có thể quật ngã Tô Mộc, tối nay mới được ăn cơm, nhưng nếu không có ai có thể quật ngã Tô Mộc, tất cả đều phải nhịn đói!
Mai Tranh cười to nói.
– Sư phụ, ngài làm vậy là muốn đùa chết tôi rồi!
Vẻ mặt Tô Mộc như đưa đám nói.
– Làm sao lại là đùa chết cậu, đây là ta đang rèn luyện cậu. Ta biết Hình Ý Quyền của cậu hiện tại đã đến trạng thái bình cảnh, bây giờ xem xem có thể đột phá được nữa hay không. Hơn nữa cậu đừng tưởng rằng cậu là đồ đệ của ta, thì những người đó sẽ kính trọng cậu vài phần, đó là chuyện không có khả năng. Bọn họ không những không kính trọng cậu, thậm chí còn sẽ ra sức xử lý cậu. Cho nên cậu nên cẩn thận trước là vừa!
Mai Tranh vừa nói vừa phất tay một cái.
Tô Mộc đứng dậy, bất đắc dĩ nhún nhún vai:
– Sư phụ, ngài thật quá độc ác!
Mặc dù nói như thế, nhưng vẻ mặt Tô Mộc không hề có ý sợ hãi. Từ khi bước chân vào nơi này, Tô Mộc cũng biết, không chừng có một ngày sẽ gặp phải chuyện như vậy. Nhưng chuyện này diễn ra cũng quá nhanh, nhưng không sao cả, hiện tại hắn đúng là muốn tìm người luyện tay một chút. Không vì cái gì khác, chỉ cần có thể xác định thân thể có thể trở nên mạnh hơn, là hắn có thể càng thêm thích ứng với chỗ tốt mà quan bảng mang đến.
Dĩ nhiên Tô Mộc còn có một ý nghĩ, đó chính là muốn xem xem, cái gọi là bộ đội chủ chốt này rốt cuộc có thực lực mạnh như thế nào!
Trong lòng người đàn ông nào không từng ôm mơ ước một ngày kia có thể trở thành tướng quân!
Tô Mộc dĩ nhiên cũng có.
Trước mắt có cơ hội tốt như vậy, nếu gặp được, Tô Mộc sẽ không bỏ qua.
– Tô Mộc, nhìn thấy không? Chính là căn nhà bên kia, hiện tại bên trong có lẽ có sáu người. Thái độ của lão thủ trưởng rất rõ ràng, chỉ cần cậu có thể đánh bại một người trong đó, như vậy có thể rời khỏi chỗ này. Nói thật ra, tôi cũng cảm thấy rất tò mò về cậu, Tô Mộc, tôi tin tưởng cậu, cho nên đừng để tôi thất vọng!
Tống Thời chỉ một ngôi biệt viện phía trước cười nói.
– Huấn luyện viên Tống, đây là các vị muốn đùa chết tôi. Những người trong đó là người nào chứ, còn tôi là hạng người gì, kêu tôi đi đánh nhau với những người đó, ngài cho rằng tôi có thể thắng được sao?
Tô Mộc nhún vai nói.
– Mọi chuyện đều do con người định đoạt, tôi tin tưởng cậu!
Tống Thời mỉm cười nói.
– Được rồi!
Tô Mộc trực tiếp câm miệng, chuyện đã đi đến nước này, nói thêm cái gì nữa cũng vô cụng, vì kế hoạch hôm nay chính là một khảo nghiệm của Mai Tranh này. Về phần sau khi khảo nghiệm sẽ có chuyện gì, Tô Mộc thật lòng không muốn suy nghĩ.
Không phải là đánh nhau sao? Ai sợ ai chứ!
Bên trong biệt viện!
Trong nháy mắt hai cánh cửa kia đóng lại, Tô Mộc bất ngờ gặp người quen cũ, Triệu Vô Cực rõ ràng ở bên trong hàng ngũ, nơi này tổng cộng có sáu người, bốn nam hai nữ, đội hình cũng có chút cường đại. Sau khi Tô Mộc tiến vào, cả người liền bị ánh mắt mấy người kia gắt gao khóa chặt. Ngoài ánh mắt chớp động lên vẻ ranh mãnh của Triệu Vô Cực, những người còn lại đều có ý nghĩ của mình.
– Triệu ca, chẳng lẽ anh không định giới thiệu cho tôi biết tên của tiểu đội các vị sao?
Tô Mộc cười nói.
– Săn Giết!
Triệu Vô Cực mỉm cười nói.
Săn Giết? Một cái tên rất dứt khoát, ta chính là trực tiếp săn giết. Ý nghĩa tồn tại của Săn Giết chính là săn giết tất cả những người nên săn giết, dùng cái tên này thật sự là rất chính xác.
– Triệu ca, tôi thật sự không biết tại sao sư phụ lại kêu tôi tới đây. Nếu không chúng ta có ý kiến là được? Đừng động thủ động cước, nếu như thương tổn đến người nào đều không hay đúng không?
Tô Mộc cười nói.
– Thật sự là không có khí phách!
– Người như vậy làm sao xứng trở thành đệ tử của lão thủ trưởng?
– Đội trưởng, anh không có nhớ lầm chứ? Người như vậy mà cũng được anh khen ngợi sao?
Khi Tô Mộc vừa dứt lời, trên mặt mấy người còn lại rõ ràng đều toát ra một loại khinh thường. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Tô Mộc, nói thật nhìn thấy Tô Mộc được Mai Tranh ưu ái, không có ai kính phục. Chưa nói đến lúc trước Triệu Vô Cực trong rất nhiều trường hợp đều toát ra khẳng định đối với Tô Mộc, vì vậy càng thêm kích thích ý chí chiến đấu của năm người này.
Đối với Săn Giết mà nói, chỉ cần ngươi có thể chân chính đánh bại bọn họ, bọn họ sẽ nhận thua!
Nếu như muốn dựa vào thủ đoạn khác thượng vị, như vậy ngươi sẽ thành người bị bọn họ khinh thường!
Khóe miệng Triệu Vô Cực lộ ra nụ cười thần bí:
– Nói như vậy trong các cậu không có người nào tin tưởng Tô Mộc có thể thắng đúng không?
– Khẳng định không có cơ hội!
– Tô Mộc, đừng quên, hiện tại lão thủ trưởng đang ở bên ngoài nhìn cậu. Nếu cậu để cho lão thủ trưởng thất vọng, cậu sẽ lãnh đủ.
Triệu Vô Cực cười nói.
– Triệu ca, trọng trách này không phải quá nặng sao? Nếu tôi thua, chẳng phải sẽ làm mất mặt sư phụ hay sao!
Tô Mộc đúng là không biết nói gì.
– Cậu nghĩ thế nào?
Triệu Vô Cực nháy mắt nói.
Thật ra động tác vẻ mặt hiện tại của Triệu Vô Cực, nếu đặt ở trước kia quả quyết sẽ không xuất hiện. Người quen thuộc với hắn đều biết tính cách của hắn, cho nên tình huống này rất hiếm có, vì vậy càng thêm kích thích mấy người còn lại, không đánh ngã Tô Mộc xuống đất tuyệt đối không bỏ qua.
Tỷ đấu rất nhanh bắt đầu!
Mười lăm phút sau, ở tiểu viện này, ngoài Tô Mộc và Triệu Vô Cực, đã không còn người nào có thể đứng vững, tất cả đều bị đánh nằm úp sấp trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, tiểu viện trở nên vô cùng tĩnh mịch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...