Trong nước có chế độ quản lý súng ống rất nghiêm ngặt. Cái này không giống như ở bên nước Mỹ, súng ống được lưu chuyển tùy ý như vậy. Ở trong nước, muốn giữ súng phải trải qua vô số xét duyệt. Ở dưới tình huống như vậy, càng không nói tới chuyện dám ngang nhiên nổ súng. Phải biết rằng cho dù là cảnh sát, nếu không có lý do chính đáng, cũng tuyệt đối không được phép nổ súng.
Hiện tại thì sao?
Ngay trên đường phố thị xã Cổ Lan, vừa diễn ra cảnh súng ống truy sát thật sự. Nếu như người nào không biết, còn tưởng rằng đây là đang đóng phim này. Không thể không nói, nếu như thật sự là đóng phim, vậy tình cảnh này cũng quá giống thật đi. Nhất là khi một người lái xe dừng ở ven đường vừa định châm điếu thuốc, liền phát hiện mấy viên đạn bắn ngược đến xe của mình, nhất thời vẽ ra từng vết xước.
– Trời ạ, đóng phim có thể thật như thế sao? Đây chính là xe lão tử mới mua, gần ba mươi vạn. Không được, tôi muốn chụp lại làm chứng cứ. Tôi phải tố khống đoàn đóng phim của các người. Tôi... Trời ạ, không phải vậy chứ? Súng thật đạn thật sao?
Khi gia hỏa này mở cửa xe, mạo hiểm giữa mưa to nhặt lên một xác viên đạn, sắc mặt nhất thời đại biến, vội vàng nhìn về phía sau. Hắm phát hiện có hai chiếc xe vẫn không ngừng bắn ra ngoài. Gia hỏa này nhất thời rụt cổ lại, vọt vào bên trong xe nhanh chóng gọi 110.
Sốt ruột thành một đống tương hồ. Đó chính là miêu tả chuẩn xác nhất của công an thị xã Cổ Lan hiện tại.
Đỗ Dã đã nghe được từ phía 110 gọi điện thoại tới. Nhưng so với điều này, hiện tại điều khiến hắn càng nhức đầu hơn chính là, Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa và các thị ủy thường ủy đã lần lượt nhận được tin tức, cũng bắt đầu chen chúc chạy về phía này. Nực cười, phát sinh chuyện lớn như vậy, Đỗ Dã hắn có mấy đầu, làm sao dám không báo lên? Mà đám người Lý Hưng Hoa nghe được ngồi bên trong xe không ngờ còn có Diêm Khuynh, thiếu chút nữa đã té xỉu tại chỗ.
– Đỗ Dã, nhanh liên hệ với đội hình cảnh, đội đặc công, đội cảnh vệ, nhất định phải bắn chết hung thủ, cứu đám người Tô Mộc trở về cho tôi!
Hai mắt Lý Hưng Hoa huyết hồng quát.
– Vâng!
Đỗ Dã giọng điệu sốt ruột nói.
Ở chỗ này còn có một người thần sắc càng khẩn trương. Đó chính là Giang Doãn Trí. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ phát sinh biến hóa đầy tính hí kịch như vậy. Ban đầu hắn chỉ là muốn tính mạng của Tô Mộc, tại sao lại xuất hiện một người gọi là Diêm Khuynh? Diêm Khuynh qua lúc nào? Tại sao bà lại đi cùng với Tô Mộc? Ở cùng một chỗ cũng thôi đi. Nhưng sao đám người kia lại muốn truy sát cả Diêm Khuynh.
Nghĩ đến chuyện này thật sự không có khả năng giấu được, nghĩ đến mình coi như đã cắt đứt không ít manh mối cần cắt đứt, trong giây lát, tim Giang Doãn Trí đập nhanh hơn. Hắn thoáng nhìn về phía đám thị ủy thường ủy còn lại. Không có người nào lưu ý tới hắn. Hắn vội vàng lặng lẽ di chuyển về phía cửa.
Lúc này nếu không chuồn đi, còn đợi tới khi nào?
Lúc này Giang Doãn Trí đã hoàn toàn hết hy vọng. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, chuyện lần này đã quá lớn rồi. Nếu không mau chóng trốn đi, chỉ sợ thật sự chạy không thoát. May là thủ tục gì đó hắn đều đã sớm an bài xong. Hiện tại chỉ cần cầm lên là có thể đi được.
Ngay lúc này, Lý Hưng Hoa nhận điện thoại, sau đó nhìn Triệu Thiên Hoa gật đầu, hướng về phía Giang Doãn Trí đang chạy tới cửa, lạnh giọng quát:
– Giang Doãn Trí, lúc này anh muốn đi đâu?
– Tôi không muốn đi đâu cả. Chỉ đi tới nhà vệ sinh mà thôi.
Giang Doãn Trí vội vàng nói.
– Đi nhà vệ sinh sao? Không cần thiết nữa. Giang Doãn Trí, hiện tại căn cứ vào quyết định của chính quyền Tỉnh ủy, anh tạm thời bị cách chức, tiến hành cách ly thẩm tra. Trước khi tổ điều tra xuống tới nơi, sẽ do thị ủy giám thị. Hà thư ký, để người của anh hiện tại khống chế Giang Doãn Trí.
Lý Hưng Hoa lãnh đạm nói.
Một cảnh tượng ngoài dự đoán của mọi người!
Cho dù ai cũng không nghĩ tới, tại sao lại xuất hiện một cảnh tượng như vậy! Phải biết rằng hiện giờ ở ngoài kia đám người Tô Mộc và Diêm Khuynh sống chết còn chưa biết. Tại sao ở chỗ này, ở trong cục công an lại gặp phải tình cảnh như thế? Trước khi tổ điều tra của chính quyền Tỉnh ủy xuất hiện, ý kiến của Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa lại đạt được nhất trí, quản chế Giang Doãn Trí, phó thị trưởng thường vụ.
Thế giới này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Làm sao sẽ loạn thành như vậy?
Chuyện này lại có quan hệ gì với Giang Doãn Trí? Chẳng lẽ nói đây là Lý Hưng Hoa đang quan báo tư thù sao? Không có đạo lý. Nếu là lý do này không thành lập, chính là nói Giang Doãn Trí thật sự có quan hệ tới chuyện này sao?
– Tôi không phục. Các người dựa vào cái gì mà bắt giam tôi?
Trong mắt Giang Doãn Trí hiện lên một tia hoảng loạn, thần thái phẫn nộ kêu lên:
– Tôi là thị ủy thường ủy của thị xã Cổ Lan, ta là phó thị trưởng thường vụ chính quyền nhân dân thị xã Cổ Lan. Cho dù là song quy điều tra tôi, các người cũng không có quyền làm vậy.
– Giang Doãn Trí, anh là một đảng viên cán bộ kỳ cựu, chẳng lẽ lại thật sự cho rằng không có chứng cớ, chúng tôi sẽ làm như vậy đối với anh sao? Có biết vừa rồi là ai gọi điện thoại qua không? Chính là bí thư tỉnh ủy ban kỷ luật Lâm Nhạc Đông tự mình gọi tới. Chuyện của anh đã được điều tra rõ. Bây giờ anh khó thoát khỏi tội. Biện pháp tốt nhất của anh bây giờ chính là im lặng, đợi tới khi tổ điều tra đến đây, khai báo hết mọi chuyện. Về phần chuyện còn lại, tôi khuyên anh không nên phản kháng.
Lý Hưng Hoa trầm giọng nói.
Bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Lâm Nhạc Đông gọi điện thoại tới? Có thanh thượng phương bảo kiếm này, Lý Hưng Hoa và Triệu Thiên Hoa tất nhiên có thể tạm thời bắt giam Giang Doãn Trí. Bằng không nếu như thật sự đợi đến khi hắn trốn được, mọi chuyện sẽ phiền toái.
Mà cũng vì một câu nói như vậy, khiến thái độ trên mặt Giang Doãn Trí thoáng cái sụp đổ không ít. Cuối cùng hắn không giống như người khác la lớn oan uổng, mà rất bình tĩnh nói:
– Được, tôi phối hợp! Chỉ có điều vẫn là câu nói kia, tôi là oan uổng!
– Anh bị oan uổng sao?
Trong lòng Lý Hưng Hoa thầm cười lạnh.
Lý Hưng Hoa vung tay lên. Hà Chính Khôn và người bên ủy ban kỷ luật xông tới, cùng với người của đồn công an bên Đỗ Dã trực tiếp tạm thời bắt giam Giang Doãn Trí lại. Bởi vì nguyên nhân thời gian và địa điểm, tạm thời giam hắn ở đồn công an thị xã. Đợi đến khi tổ điều tra xuống, sẽ điều tra tiếp.
Giang Doãn Trí bị đưa đi như vậy, trong lòng các thị ủy thường ủy còn lại cũng bắt đầu run lên, không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Đúng lúc này, làm tư lệnh viên quân phân khu trong lúc bất chợt Đường Thiên Hào nhận được một cú điện thoại. Sau khi nghe xong, hắn lập tức cung kính nói:
– Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Nếu gặp phải sự chống trả, có thể hạ gục!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Thế nào còn kinh động tới cả quân đội?
Ngay thời điểm Lý Hưng Hoa đang nghi hoặc, Đường Thiên Hào đã đi tới trước mặt, nói:
– Lý bí thư, Triệu thị trưởng, tôi vừa nhận được mệnh lệnh của cấp trên. Tô Mộc và Diêm trưởng phòng lái xe tới một doanh địa ở ngoại ô của quân phân khu thị xã chúng ta. Tôi đã gọi điện thoại. Trong doanh địa bắt đầu phái người đi vào tiếp ứng. Chỉ có điều hiện tại tôi phải chạy tới hiện trường, không thể ở lại chỗ này.
– Đường tư lệnh, mọi chuyện phải cẩn thận.
Lý Hưng Hoa nói.
– Phải tuyệt đối bảo đảm an toàn của đám người Diêm trưởng phòng.
Giọng điệu Triệu Thiên Hoa sốt ruột nói.
– Hiểu rõ
Đường Thiên Hào cung kính nói.
Thật ra Đường Thiên Hào vẫn luôn chờ cuộc điện thoại này. Sau khi hắn biết ở đây phát sinh chuyện này, hiểu rõ nếu Tô Mộc không phải là kẻ ngu xuẩn, sẽ tuyệt đối không thể chạy loạn ở trong khu vực thành thị. Dù sao mang theo Diêm Khuynh, hệ số nguy hiểm rất cao. Mà bây giờ này, quả nhiên Tô Mộc lái xe ra ngoại thành. Chỉ có điều như vậy cũng tốt. Doanh địa kia cách vị trí của Tô Mộc hiện tại cũng không tính là quá xa. Chỉ cần hai mười phút, bộ đội tiếp ứng có thể chạy tới. Đến lúc đó, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Sau khi Đường Thiên Hào rời khỏi, tâm tình các thị ủy thường ủy ở đây đều rất nặng nề.
Anh nói một chút xem, vì sao người khác cũng làm thị ủy thường ủy, trong khu trực thuộc của người ta không có chuyện gì, tại sao chỉ có bên mình xảy ra chuyện này. Hơn nữa việc này còn liên quan tới Tô Mộc. Lần trước thị ủy thường ủy tập trung như vậy, là vì Chu lão. Mà bây giờ thì hay rồi. Tuy rằng kinh động không phải là cấp bậc như Chu lão, nhưng trực tiếp đi lên tới cấp bậc vợ của Trịnh Vấn Tri. Hơn nữa phải biết rằng thân phận Diêm Khuynh cũng không tầm thường. Không nói tới vị trí vợ của bí thư Tỉnh ủy, chỉ nói là Phó trưởng phòng của phòng văn hóa tỉnh, đã đủ uy hiếp mọi người ở đây. Nhưng bây giờ thì sao? Có người cũng dám động thủ đối với cán bộ cấp phòng như Diêm Khuynh. Đây không phải là muốn tạo phản sao?
Hi vọng Diêm Khuynh tốt nhất là không có việc gì. Nếu như Diêm Khuynh thật sự xuất hiện chuyện gì bất ngờ, vậy tất cả có thể thật sự không xong!
– Đỗ Dã, người của anh đã qua chưa?
Lý Hưng Hoa trầm giọng quát.
– Đã qua. Khoảng năm phút nữa tuyệt đối có thể đuổi kịp.
Đỗ Dã vội vàng nói.
– Nhanh lên một chút!
Giọng điệu Lý Hưng Hoa gấp gáp quát.
Lúc này là thời điểm tranh thủ từng giây. Cho dù là một giây một phút cũng không thể lãng phí. Có quỷ mới biết chậm một giây, có thể khiến Diêm Khuynh bị trúng đạn hay không. Nếu thật sự như vậy, mọi chuyện sẽ không có cách nào cứu vãn được nữa. Hiện tại Lý Hưng Hoa cũng có ảo giác, chờ đón sự tức giận ngút trời của Trịnh Vấn Tri!
Hội sở Nhã Trúc.
Ngoài cửa sổ, mưa to trút xuống không ngừng. Bên trong là một gian phòng được lắp đặt thiết bị rất tinh xảo trang nhã. Bữa cơm ngày hôm nay không giống với ngày hôm qua. Là Trịnh Mục và đám người Lý Nhạc Thiên, thành tâm thành ý muốn mời Diêm Khuynh ăn cơm. Ngoài những người ngày hôm qua còn có những người khác. May mắn là không gọi người nào khác tới cùng. Bằng không việc vui này đã có thể sẽ còn lớn hơn nữa. Cho nên ở dưới tình huống như vậy, đám người Lý Nhạc Thiên thương lượng, nhất định phải mời Diêm Khuynh ăn bữa cơm, lấy danh nghĩa làm vãn bối đón gió tẩy trần cho trưởng bối.
– Lão Trịnh, một lát nữa nếu như Diêm cô cô tới, anh phải giúp tôi một chút. Nếu như để cha tôi biết, Diêm cô cô ở đây, tôi có biểu hiện không đúng, chắc hẳn sau khi trở về sẽ bị phạt nặng.
Lý Nhạc Thiên cười híp mắt nói.
– Đúng vậy. Khí tức của Diêm cô cô thật sự cường đại.
Hoàng Duy Nhân gật đầu nói.
– Đúng vậy. Lúc đó Diêm cô cô ở trong kinh thành, cũng là...
Trịnh Mục nhìn Lý Nhạc Thiên ở bên kia khoác lác, vừa nghĩ tới liền mỉm cười. Chợt điện thoại di động đột nhiên vang lên. Sau khi phát hiện là Đường Quân gọi tới, hắn nhịn không được cười lên một tiếng.
– Là Quân tử. Gia hỏa này đến bây giờ cũng chưa xuất hiện. Chẳng lẽ hắn lại bị cha kéo ra ngoài thao luyện sao?
– Tới sẽ phạt rượu!
Lý Nhạc Thiên kêu.
– Tôi nói này Quân tử... Cái gì?
Trịnh Mục cười nhận điện thoại, vừa định nói gì đó, đã bị giọng điệu sốt ruột của Đường Quân trực tiếp cắt ngang. Sau khi nghe được bên kia nói xong, hắn cảm giác toàn thân ớn lạnh. Điện thoại di động thoáng cái không nắm chắc, rơi xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...