Quan Bảng

Ủy ban Cổ Lan thị chỉ có một văn phòng mới là văn phòng làm việc chân chính, bởi vì người ngồi trong này truyền ra mệnh lệnh sẽ làm ảnh hưởng cả tiến trình phát triển của Cổ Lan thị. Cũng chính vì quyền lực như thế, cho nên mới khiến cho người ngồi ở đây có trọng lượng rất nặng. Là một trong hai đại cự đầu chủ tể một tòa thành thị, là chủ tịch thành phố quản hạt hơn triệu nhân khẩu, hiện tại Triệu Thiên Hoa chính là tân tinh chói mắt nhất, là tân tinh duy nhất trong ủy ban thành phố, không có người thứ hai.

Chẳng qua tân tinh chói mắt duy nhất này hiện tại đang cầm điện thoại, lắng nghe thanh âm phẫn nộ bên kia điện thoại truyền tới, mặc dù đối phương không nói thêm lời gì, nhưng cỗ phẫn nộ ẩn chứa bên trong Triệu Thiên Hoa cũng cảm nhận được. Cũng chính vì như vậy cho nên hắn càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng. Thật không ngờ mình còn chưa hội báo, Tôn Văn Nhạc đã biết chuyện xảy ra ở đây. Điều này nói lên điều gì? Nói rõ trong Cổ Lan thị còn có người của Tôn Văn Nhạc, cho tới bây giờ hắn chưa từng chân chính tín nhiệm chính mình.

Có lẽ người như mình ở trong các đại phái hệ là một người khác thường. Rõ ràng đứng bên Tôn gia, nhưng không được Tôn gia tín nhiệm. Nhưng không được tín nhiệm cũng là hi vọng của Triệu Thiên Hoa, chính vì như thế mới khiến cho hắn có đầy đủ lý do thoát ly khỏi sự khống chế.

Thiên Hoa, chuyện bên chỗ anh tôi đã nghe nói, tôi đã mắng qua tên hỗn cầu Nguyên Thắng, sao có thể làm ra chuyện như vậy khiến cho anh khó xử. Chuyện của Đỉnh Dương Khí Phối anh yên tâm, tôi cho anh điểm mấu chốt, chỉ cần không để họ cút đi, còn lưu lại trong khu cao tân, anh muốn thế nào thì làm thế đó. Về phần Trầm Tiểu Thụ, tôi nghe nói qua người này, là một người không tệ lắm, anh có thể thử cho hắn chút cơ hội.

Tôn Văn Nhạc nói.

Hiểu được, Tôn chủ tịch!

Triệu Thiên Hoa gật gật đầu.

Cần mời dự họp hội nghị thường ủy chứ?

Tôn Văn Nhạc hỏi.

Dạ, Lý bí thư vừa thông báo, cần họp, Tô Mộc sẽ dự thính!

Triệu Thiên Hoa do dự, vẫn nói ra câu sau.


Quả nhiên Tôn Văn Nhạc vừa nghe nói Tô Mộc sẽ dự thính, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, lạnh nhạt nói:

Cán bộ tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Tô Mộc, cũng không nên ở mãi dưới cơ sở, các anh làm lãnh đạo cần chú ý một chút, nếu có cơ hội đề bạt nhất định phải ưu tiên những đồng chí như vậy, anh hiểu được đi?

Hiểu được!

Triệu Thiên Hoa gật đầu.

Hai người nói thêm vài câu, đợi sau khi cúp điện thoại trên mặt Triệu Thiên Hoa lộ ra vẻ nghiền ngẫm, Viên Thiết đứng bên cạnh nhíu mày hỏi:

Anh rể, Tôn gia lại muốn làm gì?

Không có việc gì, Tôn gia muốn đuổi đi Tô Mộc, muốn hái quả đào khu cao tân.

Triệu Thiên Hoa châm điếu thuốc nói.

Tôn gia luôn thích làm việc này. Chẳng lẽ còn muốn đem Tôn Nguyên Bồi điều tới đây hay sao?

Viên Thiết khinh thường nói.


Vậy thì không, dù sao bên huyện Hạnh Đường đã đủ cho hắn kiếm chiến tích. Nhưng nếu Tôn gia tồn tại tâm tư như thế, Tô Mộc nếu muốn tiếp tục lưu lại khu cao tân sẽ có chút khó khăn. Nếu thật sự là như vậy thì phải nhắc nhở hắn một câu. Chẳng qua nếu Tôn gia có ý nghĩ này, thay vì giao vào trong tay người khác còn không bằng nằm trong tay tôi. Tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hỏng khu cao tân.

Trong mắt Triệu Thiên Hoa bắn ra ánh sáng, nói.

Đúng vậy!

Viên Thiết gật gật đầu:

Anh rể, trạng huống thân thể của chị tôi hiện giờ không sai, anh xem có nên cho Tô Mộc tiếp xúc không? Tranh thủ cho Tô Mộc qua đây sớm một chút, giúp chị tôi chữa bệnh?

Chuyện này cũng nên làm sớm được rồi.

Triệu Thiên Hoa nói.

Vậy để tôi liên hệ hắn.

Viên Thiết kích động nói.


Tạm thời đừng vội, sau đó tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện này với Tô Mộc. Nếu cậu tiếp xúc Tô Mộc sẽ làm người của Tôn gia chú ý. Viên Thiết, vừa rồi cậu cũng nghe được, Tôn gia có cơ sở ngầm trong Cổ Lan thị, chuyện vừa xảy ra Tôn Văn Nhạc liền hay biết. Cho nên sau này khi chúng ta làm việc, tận lực điệu thấp một chút.

Triệu Thiên Hoa nói.

Đã biết!

Viên Thiết gật đầu, trong mắt hiện lên sát ý. Đối với một người đã quen với quyền tràng trong thế giới ngầm như hắn, chỉ cần ai dám theo dõi hắn, tuy không dám giết người nhưng muốn đánh tàn đối phương hắn cũng không nửa điểm chần chờ.

Phòng họp thành ủy Cổ Lan thị.

Sau khi nhận được Lý Hưng Hoa thông tri, toàn bộ ủy viên thành ủy đều có mặt, mười một ủy viên cùng Tô Mộc ngồi sau cùng, đã hình thành đội hình cơ bản hôm nay.

Nhắc tới chuyện phát sinh trong khu cao tân, các ủy viên thành ủy đều đã nhận được tin tức, chuyện lớn như vậy họ không muốn biết cũng không được. Đừng nói hiện giờ khu cao tân đã trở thành tiêu điểm trong Cổ Lan thị, chỉ trong thời gian thật ngắn tin tức bay đầy trời, họ muốn tránh cũng không tránh khỏi. Như thế rất tốt, Cổ Lan thị lại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, nhưng nếu không thể giải quyết chuyện này êm thấm, ai cũng cảm thấy mặt mũi mất hết.

Hiện tại trong mười một ủy viên thành ủy, người có tâm tình rối rắm nhất chính là Từ Minh Phàm. Bởi vì hắn không biết rốt cục nên làm như thế nào, bởi vì trong bốn phó chủ nhiệm hội quản ủy, Trần Nhất Chu là người của hắn. Mà Trần Nhất Chu cũng là người duy nhất có chỗ dựa trong ủy viên thành ủy. Chuyện đã xảy ra hôm nay, nếu thật sự cần truy cứu Trần Nhất Chu không thể trốn tránh trách nhiệm.

Bởi vì Trần Nhất Chu phụ trách Đỉnh Dương Khí Phối!

Cho nên hiện tại Từ Minh Phàm mới bối rối, thật vất vả lấy được cơ hội đục nước béo cò, nhưng bởi vì người của mình vô năng mà bị chôn vùi. Hiện tại chuyện mà Từ Minh Phàm nghĩ tới chính là tận lực bảo trụ Trần Nhất Chu đã là kết quả tốt nhất.

Bất kể nói như thế nào, chuyện xảy ra hôm nay nếu như không có ai đi ra gánh trách nhiệm, quả quyết không thể nào!

Tô Mộc im lặng ngồi trong góc, hiện tại hắn là người thoải mái nhất. Lúc trước hắn đã xin nghỉ phép, cho nên việc này không liên quan gì tới hắn. Chẳng những không liên quan, vả lại sau khi trở về hắn còn có thể xử lý hậu quả trong thời gian ngắn nhất, tránh xuất hiện phiền toái càng lớn hơn nữa, thậm chí hắn còn có công lao. Nếu có người muốn phiền toái hắn, đây là hành động không sáng suốt.


Hôm nay Tô Mộc sắm vai diễn làm người giải thích, chỉ cần đem sự tình xảy ra thuật lại chi tiết, sau đó hắn có thể rời đi nơi này. Mà hiện tại hắn quan sát vẻ mặt các ủy viên thành ủy, trong lòng dâng lên ý niệm cướp đoạt thêm quyền lực. Đúng vậy, không ai ngại quyền lực của mình quá lớn, càng hỗn lâu trong quan trường, Tô Mộc càng hiểu được trong tay không có quyền lực muốn làm bất cứ chuyện gì cũng bị cản tay.

Trong thời gian ngắn phải trở thành ủy viên thành ủy, đây là mục tiêu phấn đấu của Tô Mộc!

Tình huống hiện giờ của Cổ Lan thị Tô Mộc cũng hiểu biết. Sau khi Lý Hưng Hoa hàng không đi xuống, thông qua thủ đoạn cao minh đã nắm giữ cả thường ủy hội, gắt gao đi theo hắn chính là thư ký trưởng thành ủy Hoàng Lam, trưởng ban tổ chức thành ủy Bàng Tử Trăn. Sau khi Bạch Vi Dân rời đi, trưởng ban tuyên truyền Tần Tân Vũ cùng bí thư khu ủy Yến Nguyệt Dung cũng đều đứng về phía Lý Hưng Hoa, như vậy ý nghĩa trong tay Lý Hưng Hoa có năm phiếu ủy viên.

Như vậy quyền nói chuyện của Lý Hưng Hoa đã trở nên nặng nhất.

Mặc dù Triệu Thiên Hoa có Tôn gia làm chỗ dựa, nhưng gặp phải trường hợp như vậy muốn mở ra cục diện trong thời gian ngắn là không khả năng. Hiện giờ chỉ có bí thư chính pháp ủy Dương Tử Hoa muốn lấy lòng Triệu Thiên Hoa. Nhưng cho dù là Dương Tử Hòa vẫn chỉ là lấy lòng mà không phải chân chính đứng thành hàng.

Chuyện xảy ra hôm nay, không biết kết quả cuối cùng là thế nào đây?

Lúc này ánh mắt Lý Hưng Hoa đảo qua toàn trường, lạnh nhạt nói:

Chư vị, tin tưởng các vị đã biết chuyện phát sinh trong khu cao tân hôm nay, chuyện này chẳng những bị thống tới giới truyền thông, còn điên cuồng truyền phát trên mạng internet. Nếu chuyện này không thể giải quyết cho tốt, tin tưởng chư vị đều dự liệu được hậu quả. Về chuyện này chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân Tô Mộc đã có mặt tại hiện trường, hãy để cậu ấy thuật lại tình hình lúc đó.

Dạ, Lý bí thư, các vị lãnh đạo, kỳ thật chuyện đã phát sinh trong khu cao tân hôm nay có chút thật buồn cười, tôi thật không ngờ cho tới ngày nay lại vẫn có người dùng lý do buồn cười như vậy gây chuyện, mà người làm việc này còn là cục trưởng cục xây dựng thành phố chúng ta. Chuyện này là như vậy…

Vài câu nói đầu tiên của Tô Mộc có chút hờn dỗi, nếu đã xảy ra chuyện như thế mà Tô Mộc không dằn dỗi một câu nào, đó mới là việc lạ. Dù sao tuổi hắn còn quá trẻ, nếu tỏ vẻ quá mức lão thành không khỏi sẽ làm cho người ta cảnh giác, làm ra vẻ hờn dỗi như vậy ngược lại sẽ làm Tô Mộc đỡ bị phiền phức. Kỳ thật hiện tại Tô Mộc đã đủ cao điệu, đợi sau khi chuyện này chấm dứt hắn chuẩn bị tạm thời lặng yên xuống dưới.

Cả câu chuyện chính là như vậy, trước khi tôi tới tôi phát hiện trên internet đều lan truyền chuyện này, hơn nữa còn có hình ảnh chứng minh. Cho nên tôi nghĩ trước khi sự tình chân chính chuyển biến xấu, nên thương lượng ra quyết định xử lý. Nếu không điều này sẽ gây ảnh hưởng đối với khu cao tân thậm chí là cả Cổ Lan thị. Tôi đã nói xong!

Tô Mộc trình bày xong liền ngồi xuống, cả phòng họp trở nên yên tĩnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui