Quan Bảng

Có đôi khi có một số việc thật sự rất khó nói rõ ràng, giống như lúc trước Chu Từ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đòi hỏi một danh phận gì đó ở Tô Mộc, bởi vì nàng biết những thứ đó chỉ là hư ảo. Những gì đã trải qua, làm cho nàng căn bản không suy nghĩ đến những thứ này, nếu như Tô Mộc thật sự làm như vậy, ngược lại sẽ khiến cho Chu Từ cảm giác hắn không thành thục.

Hiện giờ Lạc Lâm, cũng là nghĩ như vậy. Trong lòng nàng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với Tô Mộc, thật ra nếu nghĩ như vậy, vậy thì nàng không phải là Lạc Lâm. Những chuyện đã xảy ra, bất kể không phải là ý tứ của nàng, cũng đã phát sinh. Lạc Lâm muốn vãn hồi cũng không có khả năng, nếu không có cách nào vãn hồi nàng sẽ không suy nghĩ đến bi thống trước kia, mà chỉ nhớ đến hạnh phúc hiện tại.

Nếu như không phải vì nguyên nhân này, Lạc Lâm cũng sẽ không âm thầm theo dõi Tô Mộc đến đây, sau khi biết hắn đến huyện Hình Đường. Nếu ngươi cho rằng, trên đời này thật sự có nhiều gặp gỡ vô tình như vậy, vậy thì không khỏi quá ảo tưởng rồi.

- Anh muốn làm gì? Đây là trên xe!

Tô Mộc mặc dù nói như thế, nhưng ngón tay vẫn bắt đầu linh hoạt vuốt ve sau lưng Lạc Lâm, sau đó từng bước hạ xuống cái mông của nàng.

Phải biết rằng hiện tại Lạc Lâm mặc váy ngắn, hơn nữa tư thế hôm nay của nàng lại có chút siêu cấp câu dẫn, chưa nói đến khuôn mặt nàng mặc dù đỏ bừng, nhưng hạ thủ không chút chần chờ, vừa hỏi Tô Mộc như thế, đồng thời đã sớm dùng môi thơm bắt đầu đùa giỡn với hắn.

Thế giới này thật sự rất tươi đẹp!

Tô Mộc hoàn toàn đắm chìm trong không khí mê đắm, vui vẻ hưởng thụ tấm thân kiều diễm.

.......

Tô Mộc cũng không ở lại huyện Hình Đường quá lâu, ngay đêm đó liền chạy ô-tô về thành phố Cổ Lan, sau khi trở về liền chui vào giường đi ngủ, đợi đến khi trời sáng rửa mặt tắm rửa xong xuôi, liền nhận được điện thoại của Từ Viêm, nói mình đã tới. Hắn liền đọc địa chỉ cho Từ Viêm, chờ hắn lái xe tới đây. Hai người cùng nhau đi ăn lót dạ, sau đó đến tiệm cơm.

Bởi vì lúc này đã là hơn mười giờ, thức dậy ăn lót dạ là được rồi. Chứ nếu ăn uống thả cửa đến buổi trưa phải ăn làm sao?

Quán Bách Vị.

Lần này Tô Mộc mở tiệc chiêu đãi Đỗ Dã ở đây, mặc dù danh tiếng của quán Bách Vị ở thành phố Cổ Lan không bằng hội sở Cẩm Tú, nhưng vẫn đặc sắc. Cái gì cũng có, nếu không làm sao có thể đứng vững đến hiện tại. Nghe nói đầu bếp ở đây trước kia từng là đầu bếp trong cung. Chuyện này là thật hay giả, Tô Mộc cũng lười đi phân biệt.

Những năm qua, bất kể là ngành nghề gì, chỉ cần có thể dính líu đến mấy từ “ngự dụng hoàng gia”, sẽ chiếm được chút ít tiện nghi. Nhất là đầu bếp lại càng khó lường. Chỉ có điều Tô Mộc chỉ quan tâm mùi vị thức ăn như thế nào, chỉ cần có mùi vị, những thứ khác chỉ là thứ yếu. Sự đặc sắc của quán Bách Vị chính là có thể dùng nguyên liệu đơn giản nhất, làm ra mùi vị cực phẩm.


Đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc lựa chọn nơi này!

- Hội sở Cẩm Tú thật sự vì lãnh đạo mà đóng cửa sao? Làm sao hiện tại tôi nhìn lại có ý tứ như khơi đống tro tàn vậy? Nhìn những người đó kìa, từ đâu chui ra vậy?

Khi đi ngang qua hội sở Cẩm Tú, Từ Viêm đột nhiên hỏi.

Tô Mộc quét qua hội sở Cẩm Tú, phát hiện ở đó có không ít người, giống như đang đo đạc đất đai hoặc tu sửa gì đấy.... Nhưng đối với chuyện này hắn cũng không lo lắng. Bởi vì hắn biết chuyện gì xảy ra.

- Hội sở Cẩm Tú chắc chắn ngã rồi, không thể nào quật khởi được nữa, nơi này rất có thể sẽ trở thành một chi nhánh của Nhã Trúc.

Tô Mộc tùy ý nói.

- Chi nhánh của Nhã Trúc?

Từ Viêm giật mình nói, sau đó trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười hì hì:

- Nói như vậy. Sau này chúng ta không cần rời thành phố Cổ Lan, là có thể thưởng thức thức ăn Thanh Lâm rồi.

Quan hệ giữa Chu Từ và Tô Mộc, thật sự không có nhiều người biết, cho dù Từ Viêm là người của Tô Mộc, cũng không biết rõ chuyện này. Nhưng chuyện người khác không biết, Tô Mộc lại có thể biết trước, điều này chứng minh quan hệ giữa Tô Mộc và Chu Từ không bình thường. Từ Viêm chỉ cần biết rằng điểm này là đủ, về phần chuyện còn lại hắn không muốn để ý tới. Dù sao những thứ này là chuyện riêng của Tô Mộc, Từ Viêm tin tưởng Tô Mộc tuyệt đối có thể xử lý tốt.

Đợi sau khi an vị ở quán Bách Vị, không đợi quá lâu, thân ảnh của Đỗ Dã đã xuất hiện. Đỗ Dã là người rất khiêm tốn, cho dù hiện tại đã trở thành cục trưởng công an, cũng vẫn không toát vẻ ngang ngược càn rỡ.

- Đỗ cục!

Tô Mộc đứng dậy chào hỏi.


- Tô Mộc, cậu đang có trò gì vậy, tại sao đột nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm?

Đỗ Dã cười nói.

- Đỗ cục, xem ngài nói kìa, lẽ nào tôi không có chuyện gì cũng không thể mời ngài ăn bữa cơm rau dưa sao?

Tô Mộc tùy ý nói.

- Cậu đấy!

Đỗ Dã cười giỡn.

Sau khi hai người ngồi xuống, Tô Mộc liền bắt đầu giới thiệu cho Đỗ Dã:

- Đỗ cục, đây là người bằng hữu tôi muốn giới thiệu với ngài, huynh đệ của tôi, Từ Viêm. Từ Viêm, vị này chính là Đỗ Dã Đỗ cục mà tôi đã nhắc đến với cậu.

- Đỗ cục trưởng, chào ngài, tôi là Từ Viêm.

Từ Viêm vội vàng nói.

- Từ Viêm? Từ Viêm, bây giờ cậu đang làm việc ở đâu.

Đỗ Dã rất bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng hắn đã bắt đầu truy tìm dấu vết của Từ Viêm. Phải biết rằng Tô Mộc vừa rồi giới thiệu rất có ý tứ, trước tiên giới thiệu là bằng hữu, sau đó lại nhấn mạnh Từ Viêm còn là huynh đệ, phân lượng trong chuyện này thật sự rất lớn. Người có thể làm cho Tô Mộc kết giao như huynh đệ, há có thể là hạng người đơn giản?


Hơn nữa có lẽ buổi ăn cơm hôm nay cũng có liên quan đến Từ Viêm, Đỗ Dã không muốn coi trọng cũng không được.

Đổi lại là Từ Viêm trước kia, đối mặt với người có thân phận như Đỗ Dã, có lẽ sẽ cảm thấy khẩn trương. Nhưng sau khi trải qua rèn luyện, hiện tại hắn đã sớm trở nên trấn định tỉnh táo. Hơn nữa hiện giờ thân phận của cha hắn cũng không giống như trước, cho nên Từ Viêm thật sự không cần thiết khẩn trương. Vì vậy sau khi nghe được câu hỏi của Đỗ Dã, hắn không có bao nhiêu thất thố, rất cung kính trả lời.

- Tôi bây giờ đang công tác ở nơi lãnh đạo làm việc trước kia, làm cục trưởng phân cục công an Hắc Sơn trấn huyện Hình Đường.

Cục trưởng phân cục huyện? Vậy là hắn cũng cùng chiến tuyến công an với mình sao? Họ Từ! Trong đầu Đỗ Dã rất nhanh hiện ra một cái tên, Từ Tranh Thành. Trong hệ thống công an hiện giờ của thành phố Thanh Lâm, đối tượng được Lý Nhạc Dân trọng điểm bồi dưỡng, nghe nói rất có thể tiếp nhận vị trí của Lý Nhạc Dân, trở thành cục trưởng cục công an thành phố Thanh Lâm. Làm một cục trưởng cục công an cấp thành phố, Đỗ Dã chắc chắn biết rõ chuyện trong hệ thống.

Cái này khó trách!

Nghĩ tới đây, Đỗ Dã như hiểu được chút ít tâm tư của Tô Mộc, biết bữa cơm hôm nay có ý tứ thế nào. Không sai, hiện tại cục trưởng phân cục công an khu Cao Khai Mã Minh Sơn đích xác là rất phối hợp với công việc. của Tô Mộc Nhưng Đỗ Dã cũng biết tính cách của Mã Minh Sơn, cũng hiểu trong tính cách của hắn mang theo một loại yếu thế, người giống như hắn sợ rằng không có cách nào xen lẫn với Tô Mộc.

Lúc này Từ Viêm lại được Tô Mộc giới thiệu là bằng hữu, dụng ý đã rất rõ ràng.

Nhưng chuyện này cũng không phải không thể vận hành!

Phải biết rằng khu Cao Khai chẳng qua là cơ cấu cấp huyện, mà phân cục ở đó cũng là phân cục cấp huyện, từ cấp bậc mà nói, muốn điều động Từ Viêm tới đây hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Nếu Tô Mộc thật sự có ý tứ này..., Đỗ Dã cũng vui mừng tác thành. Dù sao làm như vậy, đối với mình cũng không có chỗ xấu chỉ có chỗ tốt. Hơn nữa còn có thể vì vậy mà liên hệ với Từ Tranh Thành, ngày sau gặp nhau coi như là một cơ duyên....

Chẳng qua không biết Tô Mộc rốt cuộc nghĩ như thế nào?

Nghĩ tới đây, tâm tư Đỗ Dã khẽ động, cười nói:

- Từ Viêm, không ngờ, còn trẻ tuổi mà đã có vị trí như vậy, không tệ, đây là hạt mầm tốt của ngành công an chúng ta, đáng mạnh mẽ bồi dưỡng.

- Đây đều là nhờ phúc lãnh đạo.

Từ Viêm cười nói.

Nói đến cách xưng hô lãnh đạo, Từ Viêm cũng đã trải qua suy nghĩ kỹ càng. Hắn định gọi Tô Mộc là Tô chủ nhiệm, nhưng sau này lại thấy không cần thiết. Nếu Tô Mộc đã giới thiệu mình như vậy, vậy mình cần gì phải câu nệ nữa. Nói thật sự tới thành phố Cổ Lan, tất nhiên phải có giao thiệp với với vị đại cục trưởng trước mắt này, có cơ hội bộc lộ thân phận, Từ Viêm dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.


- Tô Mộc, thế nào? Có muốn để cho vị huynh đệ của cậu đến thành phố Cổ Lan chúng ta chiến đấu một thời gian không?

Đỗ Dã cười nói.

- Đỗ cục, vẫn là ngài sáng suốt, trước kia tôi vẫn chưa tin, hiện tại mới thấy quả thật như thế. Thật ra buổi trưa hôm nay tôi mời ngài ăn cơm, chính là muốn nhờ ngài giúp đỡ, xem có thể điều Từ Viêm tới đây hay không. Dĩ nhiên, nếu như có thể thì điều động, nếu không thể, tôi xem như để cho Từ Viêm nhận thức phong thái của Đỗ cục.

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Cậu đã nói như vậy, tôi còn có thể không đáp ứng sao?

Đỗ Dã nghĩ đến vì chuyện này mà có thể trả nợ nhân tình cho Tô Mộc, liền không chần chờ đáp ứng.

- Cũng không biết Từ Viêm có suy nghĩ như thế nào?

- Tôi nguyện ý đến làm việc dưới trướng của Đỗ cục, học tập Đỗ cục.

Từ Viêm lập tức nói.

- Được, vậy chuyện này cứ định như vậy đi, sau này tôi sẽ an bài.

Đỗ Dã quyết đoán nói.

- Vậy thì đa tạ Đỗ cục rồi, được rồi, buổi trưa hôm nay chúng ta nhất định phải uống vài chén.

Tô Mộc cười nói.

Đỗ Dã nói xong, lo lắng trong lòng Tô Mộc mới xem nhạt bớt. Hắn thật ra cũng không biết, Đỗ Dã rốt cuộc có thể đồng ý giúp hắn hay không. Nếu đồng ý, mọi chuyện đều dễ nói, nếu không đồng ý, vậy Tô Mộc thật sự sẽ rơi vào tình huống khó xử.

May là, kết quả khá hài lòng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui