- Tô Mộc!
- Lãnh đạo!
Từ Tranh Thành và Từ Viêm cùng đứng dậy, mặc dù hiện tại Từ Tranh Thành là phó cục trưởng cục công an thành phố, hắn cũng không vì vậy mà xấc láo. Đầu tiên hắn biết mình làm sao có thể ngồi lên vị trí cục trưởng này, từ trong lòng thật sự cảm kích Tô Mộc. Thứ hai bởi vì Từ Viêm, với tuổi của hắn quyết định hắn không thể nào giúp Từ Viêm đi xa hơn, Từ Viêm chỉ có theo sát Tô Mộc, mới có thể tiếp tục đi tới.
- Từ thúc, đây là ngài muốn giết tôi rồi, tôi làm sao dám để ngài đứng dậy nghênh đón. Mau ngồi xuống đi.
Tô Mộc vội vàng nói.
Trong lòng Từ Tranh Thành nghĩ thế nào là chuyện của hắn, Tô Mộc không thể vì vậy mà xem mình là tài trí hơn người. Trên thực tế Tô Mộc chưa từng nghĩ như vậy, nếu thật sự nghĩ như vậy, vậy không phải là Tô Mộc rồi.
Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Tô Mộc cũng không khách sáo, tùy ý hàn huyên mấy câu sau đó đi thẳng vào vấn đề. Đối với Từ Tranh Thành và Từ Viêm, Tô Mộc hoàn toàn không cần thiết che giấu. Bởi vì nếu làm như vậy, ngược lại sẽ khiến cho hai người sinh lòng ngăn cách. Có đôi khi có mấy lời phải xem nói như thế nào, anh càng nói trắng ra, đối phương càng cảm thấy anh thật lòng với bọn họ.
- Từ thúc, hiện tại chuyện bày ở trước mắt, tôi cũng không cần thiết che dấu nữa, ngài có yên lòng để cho Từ Viêm đi theo tôi không?
Tô Mộc nói.
- Tô Mộc, cậu nói gì vậy! Tôi làm sao có thể không yên lòng để hắn đi theo cậu, tiểu tử thúi này thuộc loại không gõ đánh cũng sẽ không đi tới, nếu cậu không nói như vậy, tôi còn phải mặt dày van xin cậu nhận lấy hắn. Nếu hiện tại cậu nói như vậy, vậy tôi lại càng không có gì để nói. Tiểu tử Từ Viêm này, bắt đầu từ bây giờ xin giao cho cậu.
Từ Tranh Thành thản nhiên nói.
- Từ Viêm, còn cậu thì sao?
Tô Mộc cười hỏi.
- Tôi dĩ nhiên nghe theo lãnh đạo, lãnh đạo kêu tôi đi hướng đông tôi tuyệt đối không đi hướng tây, lãnh đạo kêu tôi giết chó tôi tuyệt đối không đánh gà.
Từ Viêm trầm giọng nói, cái này đã coi như công khai biểu thị thái độ.
- Được rồi!
Tô Mộc quyết đoán nói:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hiện tại tôi sẽ gọi điện cho Đỗ cục, đợi sau này khi cậu đến thành phố Cổ Lan, lấy thân phận bằng hữu của tôi, gặp mặt Đỗ cục. Chuyện còn lại bên thành phố Thanh Lâm làm phiền Từ thúc rồi.
Nói xong Tô Mộc liền trực tiếp gọi điện thoại cho Đỗ Dã. Đỗ Dã hiện tại thật sự là có chút bể đầu sứt trán, có thể bắt được Đậu Long đối với hắn mà nói tuyệt đối là một chính tích. Nhưng muốn trong thời gian ngắn nhất thu xếp ổn thỏa chính tích này, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nếu người gọi điện đến lúc này là người khác, Đỗ Dã có lẽ sẽ không nhận, nhưng phải biết rằng đây là Tô Mộc gọi, hiện tại Đỗ Dã cũng biết được từ chỗ Lý Hưng Hoa, hắn làm thế nào có thể ngồi lên vị trí cục trưởng, vì vậy thái độ đối với Tô Mộc tuyệt đối bất đồng so với người khác.
- Đỗ cục, quấy rầy ngài rồi.
Tô Mộc cười nói.
- Quấy rầy gì chứ, làm sao, có việc sao?
Đỗ Dã đi thẳng vào vấn đề.
- Là như vậy. Trưa mai tôi muốn mời ngài ăn bửa cơm, thuận tiện giới thiệu một bằng hữu của tôi cho ngài biết, ngài xem thế nào?
Tô Mộc hỏi.
- Được, thời gian địa điểm cậu chọn đi, sau đó báo cho tôi biết là được.
Đỗ Dã dứt khoát nói.
- Vậy được, ngày mai tôi sẽ liên lạc lại với ngài.
Tô Mộc lại tùy ý nói thêm mấy câu mới cúp điện thoại.
Mấy câu nói chuyện đơn giản như vậy, trong mắt cha con Từ Tranh Thành và Từ Viêm đều thầm giật mình. Nhất là Từ Tranh Thành, rung động trong lòng lại càng không có gì sánh kịp. Hắn biết Tô Mộc có bối cảnh bất phàm, nhưng cũng không nghĩ, hắn mới đến thành phố Cổ Lan được mấy ngày, liền có thể thân thiết với Đỗ Dã của cục công an như vậy. Thực lực như vậy, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào bối cảnh là được.
Phải biết rằng bất kể là ở thành thị cấp bậc nào, cục công an cũng không thể bỏ qua tác dụng. Đây là một bộ phận bạo lực thực quyền, nếu ai có thể làm tốt quan hệ với hắn, tuyệt đối sẽ rất có lợi.
Tô Mộc hiện tại đã làm được!
- Tô Mộc, đa tạ cậu.
Từ Tranh Thành vui vẻ nói.
- Từ thúc, khách khí rồi. Từ Viêm, như vậy để tránh phiền toái không cần thiết, cậu hãy tự lên đường đi, chúng ta mỗi người đi một đường, cậu còn có thể thuận tiện sắp xếp công việc của mình.
Tô Mộc nói.
- Tôi biết rồi lãnh đạo.
Từ Viêm nói.
- Vậy cứ như thế!
Tô Mộc nói.
Bữa trà này rất đơn giản cũng rất nhanh chóng, sau khi bàn xong việc chính, Tô Mộc nhanh chóng lên đường rời đi. Từ Viêm cũng không đi ngay, hắn và Từ Tranh Thành trở về nhà chuẩn bị, thuận tiện an bài công việc bên phân cục ở Hắc Sơn trấn.
Tô Mộc không muốn ở lại qua đêm ở huyện Hình Đường, bởi vì chuyện bên khu Cao Khai thật sự không thể rời bỏ hắn. Khu Cao Khai mới vừa tiến vào thời đại Tô thị, Tô Mộc phải bảo đảm công việc ở khu Cao Khai đều phải dựa theo kế hoạch của hắn tiến hành bình thường.
- Soái ca, có thể đi nhờ xe được không?
Khi Tô Mộc đang dừng xe ở ven đường đổ xăng, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy như chuông bạc, thoáng cái thức tỉnh hắn đang chìm đắm trong suy tư, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trước mắt không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cô gái. Mà chính là cô gái này khiến cho Tô Mộc vừa nhìn thấy liền thất thần.
Không có cách nào, bởi vì trang phục của đối phương quá thời thượng.
Nàng đứng cách mình hơn nửa thước, không vì mình là một người đàn ông mà có ý sợ sệt. Mái tóc đen nhánh sáng bóng, hết sức mềm mại, tùy ý xõa ra, theo gió bay múa. Trên lỗ tai mang theo hai tạo hình khuyên tai rất khác biệt, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, phát ra tia sáng trong suốt đẹp mắt. Hơn nữa càng chói mắt hơn là, nàng mặc một chiếc váy ngắn ôm sát người màu xám tro, phía dưới là đôi tất chân ôm chặt hai chân, càng tôn lên vẻ cân xứng thon dài.
Tình cảnh như thế nếu đổi lại là nam nhân khác gặp phải, tuyệt đối sẽ đỏ mặt tim đập liên hồn, không ai có thể nói lời cự tuyệt, nhưng người này lại là Tô Mộc, sau giây phút thất thần ngắn ngủi, khóe miệng hắn chợt hiện lên nụ cười tà mị. Dù sao nơi này là ven đường, hai bên lại không có bao nhiêu người, dòng máu xấu xa trong người lập tức bốc cháy, dưới sự kích thích của luồng máu này, Tô Mộc trực tiếp tiến lên, trong tiếng cáu giận của cô gái, hung hăng vỗ một cái vào mông nàng.
Đừng nói, thật sự là cặp mông trơn mềm vô cùng đầy đặn!
- Giữa ban ngày, anh dám giở trò lưu manh!
Cô gái gắt giọng:
- Chẳng lẽ anh không sợ tôi lớn tiếng hét lên sao? Phải biết rằng chỉ cần tôi vừa la, tất cả mọi người ở trạm xăng này sẽ chạy ra.
- Hắc hắc, giữa ban ngày còn dám ăn mặc như vậy, chẳng lẽ cô không sợ bị sói ăn thịt sao? Phải biết rằng sói tốt giống như tôi không thấy nhiều đâu.
Tô Mộc không chút sợ hãi cười nói.
- Sói tốt như anh? Tôi thấy dưới gầm trời này không có con sói nào hung ác như anh. Anh chính là một con sói độc ác, một con sắc lang, một con hung lang, một con hư lang!
Cô gái vừa nói vừa không nhịn được cười lên.
Đúng lúc này chiếc xe thể thao của Tô Mộc cũng đổ xong xăng, hắn mỉm cười mở cửa xe:
- Vị nữ sĩ này, không biết tôi có vinh hạnh mời cô cùng tôi đi đón gió hay không?
- Vì cứu vãn các nữ đồng bào, tôi quyết định, xả thân dọa lang.
Cô gái quyết định ngồi vào bên trong xe.
- Ha ha!
Tô Mộc cười lớn ngồi vào bên trong xe, chiếc xe thể thao màu đỏ họa xuất một đường vòng cung duyên dáng, rất nhanh biến mất trên đường. Hai tiểu tử của trạm xăng dầu, nhìn tình cảnh trước mắt, sau khi liếc nhìn nhau đều không nhịn được dùng sức mắng to.
- Không có lý nào, làm sao có thể như vậy?
- Nói nhảm, làm sao lại không được? Nếu cậu có một chiếc xe thể thao như vậy, tôi bảo đảm cậu có thể làm được!
Trên thế giới thật sự có chuyện như vậy sao? Có lẽ thật sự có, thế giới chính là không gì không có. Gặp phải một nữ nhân cực phẩm như vậy hoàn toàn không có gì kỳ lạ. Nhưng ở huyện thành như Hình Đường, chuyện giống như như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Tô Mộc cũng không tin mị lực của mình có thể làm cho một nữ tử làm ra cử động như vậy.
Dĩ nhiên Tô Mộc càng không ngờ, Lạc Lâm lại ăn mặc như vậy ra ngoài, chuyện này quả thực khiến cho hắn bất ngờ!
Nói thật từ sau khi được điều đến thành phố Cổ Lan, liên lạc giữa Tô Mộc và Lạc Lâm đã bớt đi rất nhiều, Lạc Lâm không phải là Chu Từ, Tô Mộc không muốn hạn chế nàng quá mức. Lạc Lâm cũng có cuộc sống của mình, có thể để cho nàng tự do, chính là ý nghĩ của Tô Mộc. Chẳng qua hắn không ngờ, Lạc Lâm lại xuất hiện ở chỗ này?
- Tại sao em lại ở đây?
Tô Mộc cười hỏi.
- Làm sao em không thể ở đây?
Lạc Lâm chớp mắt hỏi.
- Bây giờ em không phải nên ở...
- Em nên ở đâu?
Lạc Lâm cắt đứt lời Tô Mộc, nhẹ cười nói.
Thần thái của nàng khiến Tô Mộc rất nhanh thu hồi nghi ngờ, thích thú dừng xe bên một bờ sông vắng vẻ của thành phố Thanh Lâm.
Khi Tô Mộc làm điều này, Lạc Lâm ngồi bên cạnh, nàng không hề có ý ngăn cản, ngược lại mặc kệ, toát ra một tư thái thẹn thùng, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu khởi động ra một loại ý tứ mặc cho quân vương ngắt hoa.
Đây là Lạc Lâm hiện tại!
Tâm tình kích động, gương mặt xấu hổ, tim đập gia tốc.
- Thật xinh đẹp!
Tô Mộc ngồi trong xe, nhìn con sông ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra từng đợt rung động.
- Anh mang em tới đây chính là vì nhìn cái này sao?
Lạc Lâm hỏi.
- Em đi theo anh, còn ăn mặc như vậy, mà lại hỏi anh như vậy sao?
Tô Mộc tà dâm nói, đồng thời, tay hắn không do dự, trực tiếp sờ vào bắp đùi thon dài của Lạc Lâm.
Rất chặt chẽ, rất đàn hồi, rất có nhục cảm.
Khi ngón tay Tô Mộc đụng chạm vào da thịt Lạc Lâm, trong nháy mắt gương mặt thẹn thùng của nàng càng đỏ bừng, trong cổ họng phát ra một tiếng rên rỉ đồng thời, nửa người trên trực tiếp ngả ra sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...