- Cha mẹ nó, người kia là ai? Từ nơi nào nhô ra vậy?
- Không phải chứ? Hoa tươi, bánh ngọt, thế này là thế nào? Chẳng lẻ hôm nay là sinh nhật của ai sao?
- Không phải chứ, nữ thần của ta, rốt cuộc là người nào?
Tô Mộc xuất hiện, giống như bạch mã vương tử đứng phía trước khán đài, nhìn Đường Kha và Quan Ngư, trên mặt hiện lên nụ cười, cả sân tập vừa rồi còn xôn xao thoáng cái trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều đưa ánh mắt về phía nơi này, nhất là những nam sinh kia, tất cả đều gắt gao tập trung vào Tô Mộc, suy đoán vị đại thúc này rốt cuộc là như thế nào?
Hắn muốn hẹn người nào sao?
Hoa khôi của trung học đệ nhất Đường Kha! Hay là hoa khôi trung học đệ nhị Quan Ngư!
Chỉ có điều bất kể là ai, bọn họ cũng không thể chịu được. Không có chuyện gì có lực tác động hơn màn trước mắt này. Nếu Quan Ngư hoặc Đường Kha thật sự tới đây, đón lấy đồ của Tô Mộc, vậy bọn họ chẳng phải là tan nát cõi lòng? Bọn họ bán mạng chơi bóng như vậy, không phải là vì có thể tranh thủ một nụ cười của mỹ nhân sao? Không được tàn nhẫn như vậy chứ? Đại thúc, xin ngài, làm ơn tránh xa một chút!
Nhưng có một số việc phát sinh chính là tàn nhẫn như vậy, ngươi càng không muốn nó phát sinh, nó lại xuất hiện sờ sờ trước mắt ngươi.
- Thúc thúc!
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Đường Kha từ trên khán đài chạy xuống, tựa hồ không dừng lại xuất hiện trước mặt Tô Mộc. Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, nhưng vẻ mặt tràn đầy kích động.
- Kha nhi, cầm lấy, thích không?
Tô Mộc cười nói.
- Thích, chỉ cần là thúc thúc đưa tôi đều thích.
Đường Kha đưa tay nhận lấy bó hoa tươi, đưa lên mũi ngửi, nhất thời một mùi thơm ngát xông vào trong mũi.
Xong rồi, thật sự xong đời rồi!
Tại sao có thể như vậy? Tại sao tiểu mỹ nhân trong sáng chấn động lòng người lại đi cùng vị đại thúc này, còn không chút do dự nhận lấy hoa của vị đại thúc này. Đường Kha à, nếu như nàng thích hoa, tôi tình nguyện ngày ngày đến tặng cho nàng, mau trả lại cho hắn đi.
Các nam sinh trung học đệ nhất đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng!
Nhưng màn này thật ra khiến những nam sinh của trung học đệ nhị cảm thấy có chút may mắn. May là người này đến đây tìm Đường Kha. Nếu ngay cả Quan Ngư cũng bị chinh phục..., vậy bọn họ chẳng phải là không có cơ hội.
Chỉ có điều ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, một màn phát sinh trước mắt, liền giống như một kích trọng chùy hung hăng nện vào lồng ngực của bọn hắn.
Không được, chuyện này sao có thể. Quan Ngư, nàng là hoa khôi của trung học đệ nhị chúng ta, nàng tuyệt đối không thể sa chân vào đó.
Đại thúc, ngươi rốt cuộc là từ đâu nhô ra... tại sao có thể thoáng cái hái được hai đóa hoa khôi của trường chúng ta, ngươi cũng quá hung tàn đi? Đại thúc, ngươi là thần tượng của tôi!
- Tô đại ca, tại sao anh lại ở chỗ này?
Quan Ngư cười dịu dàng đi tới hỏi.
- Tôi làm sao không thể ở đây. Nói thật tôi thiếu chút nữa quên mất, nhưng cũng may vẫn nhớ ra, tôi nhớ hôm nay là sinh nhật của tiểu công chúa Đường Kha nhà chúng ta. Thế nào? Kha nhi, tôi không tới trễ chứ?
Tô Mộc cười nói.
Đường Kha mới vừa rồi còn đang khóc, thề nói không đổ lệ nữa. Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười của Tô Mộc, cảm thụ được sự ấm áp từ trên người hắn toát ra, nước mắt lại thi nhau chảy xuống. Sau đó nàng chợt nhào vào lòng Tô Mộc, khóc rống lên.
- Tôi nói này Kha nhi, đừng khóc nữa. Nếu khóc thành con mèo, cẩn thận sau này không có ai muốn lấy cháu đâu. Nếu thật sự không ai thèm lấy, tôi phải làm sao bây giờ.
Tô Mộc cười nói.
Thì ra hôm nay là sinh nhật của Kha nhi!
Quan Ngư đứng bên cạnh, giờ mới hiểu tại sao hôm nay Đường Kha lại xúc động như vậy, thì ra hôm nay là sinh nhật nàng, trước kia hàng năm vào ngày này, cha của Đường Kha đều sẽ tự mình xuống bếp làm món mì cho nàng. Nhưng bắt đầu từ sinh nhật này, Đường Kha không còn được đãi ngộ như vậy. Xúc cảnh sinh tình, Đường Kha mới ngồi trên khán đài, buồn bã khóc rống như vậy.
Nếu không ai muốn lấy tôi, vậy tôi sẽ đi theo thúc thúc cả đời!
Trong lòng Đường Kha âm thầm nghĩ tới, nhưng không tiếp tục khóc nữa, dù sao nơi này cũng là sân tập của trường học, nếu nàng còn tiếp tục khóc, Đường Kha cũng không còn thể diện nhìn mọi người. Hơn nữa vừa rồi nàng đã chân chính phát tiết, hiện tại chẳng qua là trong lòng cảm động, cho nên mới toát ra cảm xúc như vậy.
Đường Kha thật sự không ngờ Tô Mộc lại nhớ sinh nhật của mình!
Nàng càng không ngờ Tô Mộc có thể từ xa chạy tới đây như vậy!
Phải biết rằng khoảng cách giữa thành phố Cổ Lan và thành phố Thanh Lâm không phải là gần!
- Thúc thúc, thúc không cần đi làm sao? Làm sao thúc lại đến đây?
Đường Kha lau nước mắt hỏi.
- Yên tâm đi, thúc thúc chắc chắn không trốn việc. Lần này thúc thúc tới đây là muốn tổ chức sinh nhật cho Kha nhi nhà chúng ta, đi thôi, thúc thúc đã đặt phòng ở Nhã Trúc, tối nay ta muốn Kha nhi nhà chúng ta trở thành cô bé xinh đẹp nhất.
Tô Mộc vui vẻ cười nói.
Thân thế của Đường Kha thật sự đáng thương, hơn nữa Tô Mộc đã hứa với Đường Ổn, sẽ chăm sóc Đường Kha, hắn sẽ không quên, đây là trách nhiệm thuộc về hắn, cũng là trách nhiệm Tô Mộc nguyện ý gánh vác. Khi ở phòng làm việc quản ủy hội nhìn lịch bàn, hắn mới phát hiện hôm nay là sinh nhật của Đường Kha, cho nên hắn mới nhanh chóng trở về. Chiếc xe thể thao là của Chu Từ, bánh ngọt và bó hoa tươi đều là của Chu Từ chuẩn bị.
Cho nên Tô Mộc mới có thể nhanh chóng chạy tới đây.
May là tất cả đều không trễ nãi!
- Quan Ngư, đi thôi.
Tô Mộc nói.
- Ừ!
Quan Ngư vui vẻ gật đầu.
Cho nên ở nhất trung Hình Đường liền xuất hiện một màn khiến cho tất cả nam sinh đều thực sự tức giận, hai bên trái phải Tô Mộc là hai vị hoa khôi của trường Quan Ngư và Đường Kha, ba người cứ như vậy vui vẻ cười nói rời đi.
- Không ngờ, hai vị hoa khôi của trường lại là người như vậy!
- Giả bộ gì chứ! Hoa khôi của trường là hạng người gì? Cậu biết các nàng là hạng người gì sao?
- Đúng đấy, đánh chết hắn, dám vũ nhục nữ thần của ta!
- Xin cậu, người kia tuyệt đối không đơn giản, tôi nhớ ra rồi, hắn là phó Huyện trưởng huyện Hình Đường chúng ta trước kia, tên gì đó!
...
Trong trường học xuất hiện hình ảnh gì, Tô Mộc không có tâm tình để ý. Hơn nữa lần này Tô Mộc tới đây rất lặng lẽ, không muốn nhấc lên bao nhiêu gợn sóng, cho nên sau khi đưa Đường Kha và Quan Ngư vào xe, liền trực tiếp lái xe. Nếu tiếp tục còn ở lại, hắn tin tưởng rất nhanh sẽ có người nhận ra mình. Đến lúc đó, sợ rằng mọi chuyện sẽ phiền toái.
- Chúc bạn sinh nhật vui vẻ, chúc bạn sinh nhật vui vẻ...
Ở căn phòng xa hoa nhất của Nhã Trúc, Tô Mộc và Quan Ngư hát chúc mừng sinh nhật Đường Kha, Đường Kha giống như một tiểu công chúa, hưởng thụ bầu không khí tốt đẹp, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.
- Cha, cha nhìn thấy không? Con không có một mình, bên cạnh con vẫn có thúc thúc, thúc thúc đã trở về tổ chức sinh nhật cho con! Bên cạnh con còn có Quan Ngư tỷ, nàng phụ đạo cho con không nói, khi con không vui, còn có thể an ủi con. Cha, cha ở bên kia cứ yên tâm, con sẽ sống thật tốt. Vì cha, vì thúc thúc, vì Quan Ngư tỷ, con sẽ không suy nghĩ lung tung giống lúc trước nữa.
Bữa cơm này thực sự rất thoải mái!
Sau khi Tô Mộc hỏi thăm Đường Kha chuyện bài vở, lại bắt đầu hỏi thăm Quan Ngư. Sau khi nhận được đáp án của Quan Ngư, nụ cười của Tô Mộc càng tỏ ra hài lòng. Hắn biết Quan Ngư tuyệt đối sẽ không làm mình thất vọng, sau khi dặn dò mấy câu, Tô Mộc còn nói, mấy ngày nữa sẽ tới kinh thành, hỏi Quan Ngư có muốn trở về hay không. Quan Ngư nói không có, Tô Mộc liền không tiếp tục bàn luận đề tài này nữa.
Hiện tại việc trọng yếu nhất của Quan Ngư chính là thi tốt nghiệp trung học, chỉ cần có thể thi tốt, còn lại mọi việc đều có thể tạm thời bỏ qua.
Sau khi ăn xong cơm, Đường Kha liền lấy miếng bánh ngọt còn lại, nói muốn trở lại ký túc xá, chia cho các bạn cùng phòng ăn. Tô Mộc nhìn trên mặt Đường Kha lộ ra nụ cười, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt không ít. Đường Kha có thể nghĩ như vậy, chứng minh nàng thật sự không có chuyện gì rồi, là thật sự muốn bước tiếp rồi, như vậy rất tốt, đây cũng là chuyện tốt. Nếu Đường Kha không sống cuộc sống như vậy, Tô Mộc mới nhức đầu.
Sau khi Tô Mộc đưa hai người trở về, liền không có gấp gáp rời khỏi huyện Hình Đường, mà lái xe tới một quán trà, bởi vì trên đường đi hắn đã hẹn gặp mặt Từ Tranh Thành và Từ Viêm ở đó.
- Cha, cha nói lần này lãnh đạo trở về lại hẹn gặp chúng ta là muốn làm gì?
Từ Viêm cười hỏi, ngồi trên ghế, dáng vẻ cợt nhả.
- Liên quan đến con.
Từ Tranh Thành suy đoán.
- Con cũng đoán thế, lần trước khi con gặp lãnh đạo, đã đề cập với hắn, có lẽ lần này trở về cũng vì chuyện của con.
Từ Viêm nói.
- Từ Viêm, con nhớ kỹ cho ta, sau này phải theo sát bước đi của Tô Mộc, hắn là phúc tinh của con. Cha không còn trẻ, không còn nhiều cơ hội thăng tiến. Nhưng con thì khác, con còn trẻ, chỉ cần con đi theo Tô Mộc, tuyệt đối sẽ phát triển tốt hơn cha.
Từ Tranh Thành trầm giọng nói.
- Con hiểu!
Từ Viêm gật đầu nói.
- Con hiểu là tốt rồi, bất cứ lúc nào làm chuyện gì cũng phải phục tùng ý chí của Tô Mộc, con phải nhớ kỹ, hiện tại trên gáy con đã đóng dấu chữ Tô, nếu rời bỏ Tô Mộc, hoặc làm ra một số chuyện khiến hắn khó xử, con sẽ không có cách nào lăn lộn tiếp nữa.
Từ Tranh Thành nhấn mạnh nói.
- Con biết.
Từ Viêm hiện tại đã có chút nghiêm trang.
Đúng lúc này, điện thoại của Từ Viêm lặng lẽ vang, hắn chợt đứng lên:
- Cha, lãnh đạo đến rồi!
Hắn vừa dứt lời không bao lâu, thân ảnh của Tô Mộc đã xuất hiện trong phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...