Một chân, một tỉ!
Mấy chữ như vậy nếu để cho người khác nghe được, tuyệt đối sẽ sợ hãi gục xuống tại chỗ. Khoản tiền lớn như vậy, cũng đủ mua bao nhiêu cái chân rồi, người nào sẽ lấy ra một tỉ trị liệu một chân. Đây quả thực là chuyện không thể tin được, nhưng chuyện như vậy đối với Vọng Nguyệt chân nhân còn chưa tính là đại sự gì. Bởi vì hắn biết con số một tỉ này chỉ là một khái niệm định lượng kim tiền mà thôi.
- Thứ tôi cần chỉ là ngọc thạch, nếu ngài có ngọc thạch phẩm chất thượng đẳng, một khối là đủ. Nếu không có, ngọc thạch cấp thấp, phải nhờ vào số lượng nói chuyện, phải góp đủ giá trị ít nhất một tỉ mới dược.
Lời nói của Tô Mộc, nghe vào trong tai Vọng Nguyệt chân nhân không có suy nghĩ gì nhiều, theo hắn thấy cái gọi là ngọc thạch, chính là tiền thù lao Tô Mộc yêu cầu. Tô Mộc chắc sẽ không đòi tiền, dù sao hắn cũng là quan viên chính phủ. Nếu cầm những ngọc thạch này, đến lúc đó cũng có thể bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết. Hơn nữa những ngọc thạch này đối với Vọng Nguyệt chân nhân cũng không phải vấn đề gì lớn.
Nếu đổi thành người khác, sẽ nghĩ có nên lấy cái này làm chứng cớ, đây là Tô Mộc yêu cầu hối lộ, nhưng Vọng Nguyệt chân nhân biết, tiền đồ của Tô Mộc tuyệt đối không đơn giản, người như vậy chắc sẽ không để ý đến những vật ngoài thân này. Hơn nữa Vọng Nguyệt chân nhân cũng không dám lấy ra nói chuyện, nói vạn nhất, trong quá trình Tô Mộc trị liệu cho mình động chút tay chân, đến lúc đó khóc cũng không kịp.
- Chuyện này tôi sẽ an bài, tôi sẽ mau sớm chuẩn bị!
Vọng Nguyệt chân nhân tự tin nói.
Trên thực tế Vọng Nguyệt chân nhân hiện tại có những thứ này trong tay, chỉ riêng ngọc thạch thượng hạng, không dám nói nhiều, nhưng trong tay hắn có ít nhất mười mấy khối. Tùy tiện lấy ra một khối, cũng có thể bán được với giá trên trời.
Nói thế nào tấm bảng quản lý hiệp hội đạo giáo Trung Quốc của Vọng Nguyệt chân nhân vẫn rất quản dụng, dựa vào thuật phong thủy và xem tướng, muốn tìm được chút ít thứ tốt không có bao nhiêu vấn đề. Phải biết rằng Vọng Nguyệt chân nhân từng có một thời gian ngắn, trà trộn ở Điền Nam, ở đó thích nhất là dựa vào phong thủy phân biệt thuật chơi đánh bạc.
- Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ chờ chân nhân hồi âm. Tối nay đa tạ chân nhân chiêu đãi, nếu không có chuyện gì tôi xin phép về trước. Về phần Triệu Nguyên, cứ ở lại vui đùa.
Tô Mộc nói.
- Tôi tiễn ngài!
Vọng Nguyệt chân nhân rất nể tình, tự mình đưa Tô Mộc ra cửa.
Cảnh tượng như vậy ở trong mắt đám nhị đại thật sự kinh hãi. Tất cả đều suy đoán thân phận của Tô Mộc. Hắn rốt cuộc có địa vị gì. Phải biết rằng trong mắt bọn họ, từng được chứng kiến, ngay cả phó thị trưởng tới đây, Vọng Nguyệt chân nhân cũng không ra cửa nghênh đón, chớ nói chi là lúc đối phương rời đi còn đích thân đưa tiễn.
Đãi ngộ như vậy, quả thực quá nghịch thiên!
Đối với người không biết chuyện, chỉ cần là người bình thường cũng ôm lấy tò mò trong lòng, trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều khóa chặt trên người Triệu Nguyên. Còn Triệu Nguyên nhìn thấy Tô Mộc đi ra ngoài, vội vàng bỏ mặc mỹ nữ đứng bên cạnh đi tới.
- Thế nào? Chẳng lẽ phải đi rồi? Không ở lại chơi thêm sao?
Triệu Nguyên hỏi.
- Được rồi, tôi còn có chút chuyện, cần đi gặp người. Cậu cứ ở đây đi, không cần phải gấp.
Tô Mộc cười nói.
- Không cần tôi đi theo?
Triệu Nguyên nhìn Vọng Nguyệt chân nhân. Biết lúc này tốt nhất nên ở lại, không chừng hai người có gì cần nói.
- Không cần, tiếp tục ở chỗ này chơi đi.
Tô Mộc nhìn lướt qua sắc mặt đám nhị đại bắt đầu biến hóa, khóe miệng nhếch lên:
- Không chừng, cậu một mình ở lại chỗ này sẽ nhận được hưởng thụ tốt hơn.
Thứ đồ chơi như nhân mạch chỉ cần anh kinh doanh mới có, nếu không kinh doanh..., cho dù anh đã sáng tạo ra điều kiện và hoàn cảnh, anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất trước mắt. Tô Mộc biết những người có thể xuất hiện ở đây đều là các nhị đại nổi tiếng của thành phố Cổ Lan, Triệu Nguyên mang theo hắn tới đây có lẽ là muốn thăm hỏi Vọng Nguyệt chân nhân. Nhưng cái này cũng không làm trở ngại Tô Mộc cung cấp một cơ hội đan dệt nhân mạch cho hắn....
Không sai, có lẽ trong thâm tâm những người này đều xem thường Triệu Nguyên, nhưng đây chỉ là trước kia, bởi vì có Hạ Kiếm Đường, cho nên bọn họ mới có thể tạo thành vòng tròn thuộc về bọn họ. Hiện tại nếu để cho bọn họ biết Hạ Kiếm Đường vĩnh viễn không có cơ hội tung mình, nếu bọn họ muốn tiêu dao mua vui như lúc trước, thu nạp Triệu Nguyên vào trong tuyệt đối là lựa chọn anh minh, bọn họ sẽ không chút lựa chọn đi làm.
Vòng tròn đồng dạng, là một thể tập hợp lợi ích. Chỉ cần người có thể sáng tạo ra lợi ích xuất hiện, vòng tròn này sẽ rất nhanh thu nạp đối phương vào bên vào, dung hợp trong thời gian ngắn nhất.
Sự thật chứng minh, Triệu Nguyên trời sinh cũng thích hợp với vòng tròn này!
Phải biết rằng trước kia Triệu Nguyên cũng từng là quan nhị đại, đối với vòng tròn như vậy càng có khả năng thích ứng tự nhiên. Hắn có thể bắt đến ý tứ bắn ra trong lời nói của Tô Mộc, hắn cũng có thể nhìn thấy trong mắt những người bên cạnh bắt đầu toát ra vẻ lấy lòng. Nếu đã như vậy, hắn cũng không cần thiết phải cố làm ra vẻ đi theo Tô Mộc, đưa hắn trở về, như vậy không khỏi quá làm bộ rồi.
- Vậy cậu trở về cẩn thận, xe của tôi cậu lấy lái đi, dù sao hiện tại cũng muộn rồi, có lẽ không gọi được xe đâu, tôi ở đây uống rượu, đến lúc đó đi theo mọi người tùy tiện tìm một chiếc xe trở về là được rồi.
Triệu Nguyên vừa nói vừa đưa chìa khóa xe.
- Được, ngày mai đến quản ủy hội lấy xe.
Tô Mộc mỉm cười gật đầu, không dừng lại nữa, sau khi cùng Vọng Nguyệt chân nhân đi ra khỏi con ngõ, liền lái xe rời đi.
Triệu Nguyên lưu lại, là một khoản Tô Mộc cố ý vẽ ra tối nay!
Một khoản này có thể mang đến cho Triệu Nguyên thu hoạch không tưởng được!
Hơn nưa Tô Mộc cũng không muốn để cho Triệu Nguyên đi theo, phải biết rằng tối nay hắn định đi tìm Chu Từ. Thật vất vả Chu Từ mới tới đây, làm sao cũng không thể để tiểu huynh đệ nhà mình nhịn ăn nữa, nếu không cũng thật có lỗi với nó.
Cái tên Chu Từ thật là diệu dụng, Tô Mộc vừa nghĩ đến nàng liền cảm thấy trong bụng truyền đến một loại lửa nóng.
Chỉ có điều, khi Tô Mộc đụng phải phong thư đặt trong tay, tạm thời áp chế lửa nóng này xuống. Đúng vậy, trong phong thư này rốt cuộc đựng cái gì, Vọng Nguyệt chân nhân đưa lễ ra mắt, có lẽ phân lượng cũng không nhẹ? Còn làm ra vẻ thần bí như vậy, nói là khi ở đấy không thể mở ra xem, không phải ở chỗ này có thể mở ra xem sao, chẳng lẽ trong này có tài liệu liên quan đến vấn đề không tuân theo kỷ cương hay sao?
Khi Tô Mộc dừng xe ở ven đường, mở phong thư ra, bên trong rơi ra những thứ khiến cho hai mắt hắn nhất thời nheo thành một đường, đáy mắt lại càng bắn tán loạn ra một đạo phong duệ bén nhọn. Những tấm hình này thật sự quá kích động, chẳng những rất rõ ràng, phía sau còn có giới thiệu, cặn kẽ nói rõ những tấm hình này từ đâu tới, và kiến trúc trong hình là nơi nào.
Những thứ này rõ ràng là chứng cớ khoa học Phi Long buôn lậu thuốc phiện!
Mặc dù Tô Mộc không biết những tấm hình này có thể trở thành chứng cớ hay không, nhưng hắn biết, nếu ai có những tấm hình này, tuyệt đối có thể tìm hiểu nguồn gốc, thoáng cái bắt giữ chất độc của khoa học Phi Long.
Phải biết rằng những tấm hình này chẳng những soi sáng rõ ràng con đường xe của khoa học Phi Long đi vào, còn có địa điểm bọn họ cất giấu ma túy, rõ ràng là trong một số kiến trúc cổ xưa thuộc khu Cao Khai, ở những thắng cảnh du lịch.
Đậu Long chết tiệt, lại lấy xe du lịch làm công cụ buôn lậu thuốc phiện! Lấy những thắng cảnh du lịch làm kho giấu thuốc phiện!
Khó trách Đậu Long cứ không muốn để cho những xí nghiệp khác tiến vào khu Cao Khai, nếu có người tiến vào, sự nghiệp buôn lậu thuốc phiện của hắn sẽ phải chịu trùng ích rất lớn. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng nếu nhà máy này tới gần một số cảnh điểm, bị phát hiện có gì mờ ám, vậy thì hoàn toàn xong đời rồi.
Đậu Long chắc chắn sẽ không để những chi tiết nhỏ này hủy diệt nghiệp lớn của mình!
- Chân nhân, phần lễ vật này của ngài thật là đủ nặng.
Tô Mộc đốt một điếu thuốc, suy nghĩ liền trực tiếp nhấn một số điện thoại.
- Lễ vật này có chút nặng nề, nhưng tôi cũng không dám bảo đảm về tính chân thực của nó, có thể trở thành chứng cớ hay không. Những thứ này cũng là tôi vô tình có được, Tô Mộc ngài cũng đừng kéo tôi vào trong. Còn nữa tôi cũng không phải chưa từng gửi hình ảnh này ra ngoài quá, nhưng cuối cùng vẫn là đá lạc giữa biển rộng, nếu ngài không có mười phần nắm chắc, tôi đề nghị ngài tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Vọng Nguyệt chân nhân nói.
Cũng biết là có như vậy đáp án!
Nhưng không sao cả, Tô Mộc chỉ cần xác định Vọng Nguyệt chân nhân không đùa với mình, chỉ cần có những tấm hình này, chỉ cần bố trí lại thích đáng, muốn thoáng cái kéo khoa học Phi Long ngã xuống đất, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Khối u ác tính Đậu Long từ lâu đã trở thành người quấy nhiễu sự phát triển của khu Cao Khai, mặc dù Tô Mộc nói là trợ giúp Đệ Ngũ Bối Xác, có thể bắt giữ Đậu Long, nhưng nếu có thể giải quyết chuyện của khoa học Phi Long, hiệu quả sẽ càng thêm hoàn mỹ.
Chuyện này phải suy nghĩ kỹ càng, xem như thế nào mới có thể thu hoạch lợi ích lớn nhất.
- Tô Mộc, nếu có thể, tôi đề nghị hiện tại ngài nên đi tìm kiến trúc trong tấm ảnh, ở bên cạnh thành khu cũ, cách vùng dân cư trong thành không xa là tự tháp lá phong. Nói như vậy, ngài mới có thể có chút lòng tin. Những gì tôi nói chỉ là vô nghĩa, mắt thấy mới là thật.
Vọng Nguyệt chân nhân nói.
- Tự tháp lá phong sao? Tôi biết rồi.
Tô Mộc gật đầu.
Tô Mộc không lo lắng Vọng Nguyệt chân nhân hãm hại hắn, dựa vào trị số độ thân mật mà quan bảng cho ra, còn có cái chân bị thương của Vọng Nguyệt chân nhân hiện tại cũng nắm giữ trong tay Tô Mộc, Vọng Nguyệt chân nhân không có đạo lý và lý do hãm hại Tô Mộc. Lúc này, Tô Mộc liền bắn mẩu thuốc lá đang cầm trong tay ra cửa sổ xe, trong đáy mắt chớp động vẻ lạnh lùng, đánh tay lái, thay đổi phương hướng, bắt đầu lái về phía vùng dân cư trong thành khu cũ.
- Tự tháp lá phong, nếu như chính là nơi ngươi giấu diếm tội ác, ta sẽ không ngần ngại làm một hộ pháp kim cương, vì phật môn tịnh địa, diệt trừ tội ác này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...