- Có chuyện gì mà gọi điện thoại cho tôi?
Bên kia truyền đến thanh âm mệt mỏi của Đệ Ngũ Bối Xác.
- Có phần lễ vật muốn tặng cho cô, cô có muốn không?
Tô Mộc cười nói.
- Lễ vật? Lễ vật gì?
Đệ Ngũ Bối Xác nói.
- Thành phố Cổ Lan chúng ta có phải có một viện nghiên cứu hay không? Là đặc biệt nghiên cứu thăm dò đại dương đúng không?
Tô Mộc nói tránh đi.
- Đúng vậy! Thì sao?
Đệ Ngũ Bối Xác vừa nói xong lời này, trước mắt liền không khỏi sáng ngời, hô hấp có chút hấp tấp nói:
- Chẳng lẽ...
- Bối Xác, phần lễ vật này của tôi nếu cô thích..., tôi có một yêu cầu, đối với những kẻ phản quốc cô tuyệt đối không thể mềm lòng. Cô biết ý của tôi rồi chứ?
Tô Mộc bình tĩnh nói.
- Khanh khách!
Đệ Ngũ Bối Xác cười phá lên:
- Tôi nói này anh đừng có thành thật như vậy chứ, vừa mới nói sẽ tặng tôi một phần lễ vật, bây giờ lại toát ra điều kiện như vậy. Được, anh yên tâm đi, tôi biết làm thế nào.
- Cô biết làm thế nào chứ, nhưng sự kiên nhẫn của tôi có hạn, một ngày, tôi chỉ cho các vị thời gian một ngày, Bối Xác, thời gian như vậy đã đủ cho các vị giải quyết xong những kẻ phản quốc rồi chứ?
Tô Mộc cười tủm tỉm nói.
- Một ngày?
Đệ Ngũ Bối Xác hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến đầu mối đã sớm thu thập, nghĩ đến những bằng chứng đã thành án, liền không chần chờ:
- Được, tôi sẽ an bài, tuyệt đối ở trong vòng một ngày cho anh câu trả lời.
- Cậy cảm ơn nhé!
Tô Mộc cười nói.
Đợi sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc cũng không đưa mắt nhìn khoa học Phi Long một cái, có quan bảng phát hiện bí mật lớn nhất của Đậu Long đã đủ rồi, về phần chuyện còn lại không phải là chuyện Tô Mộc có thể suy nghĩ. Đậu Long có lẽ có quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng vậy thì thế nào? Những thứ này căn bản không có quan hệ với hắn, việc hắn cần làm chính là xử lý tốt công việc trong khu trực thuộc của mình là đủ rồi.
Chuyện khoa học Phi Long gây ra ở Khu Cao Khai, rất nhanh truyền tới thành phố, Lý Hưng Hoa tự mình gọi điện cho Tô Mộc, hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tô Mộc không thêm dầu thêm mỡ, bình tĩnh kể lại chuyện đã xảy ra.
- Tên Đậu Long này thật không biết đại cục, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy.
Lý Hưng Hoa ngữ khí bất thiện nói.
- Bí thư. Ở thành phố Cổ Lan chúng tôi Đậu Long có thể nói có nhân mạch rất rộng. Nhưng cho dù hắn có nhân mạch, chỉ cần phạm pháp thì phải tiếp nhận nghiêm trị của luật pháp, về phần bọn người Lý Nhạc Thiên có thể vì vậy mà buông tha đầu tư hay không, tôi có thể bảo đảm là không.
Tô Mộc nói.
Lý Hưng Hoa nói thế nào cũng là hậu đài của Tô Mộc ở thành phố Cổ Lan, hắn có thể gạt người khác, cũng không thể gạt Lý Hưng Hoa. Bởi vì nếu giấu diếm Lý Hưng Hoa muốn bố cục cũng có chút khó khăn. Chính trị nói toạc ra chính là như vậy, người nào có thể nắm giữ tiên cơ, người nào có thể có được tin tức chân thật nhất trực tiếp nhất, người nào có thể chân chính bố trí đại cục, sẽ trở thành người chiến thắng sau cùng.
- Vậy thì tốt! Về phần chuyện của khoa học Phi Long. Tôi toàn lực ủng hộ.
Tảng đá trong lòng Lý Hưng Hoa rút cuộc đã rơi xuống.
- Tôi hiểu!
Tô Mộc gật đầu.
Tô Mộc thật sự không biết bọn người Lý Nhạc Thiên có làm gì mờ ám, nhưng hắn biết, nếu những đầu tư này đã có thể thỏa đàm, vậy khu Cao Khai nhất định phải chuẩn bị trước mọi việc, vì thế phải nhắc nhở tất cả mọi người trong quản ủy hội một câu, để cho bọn họ biết tầm quan trọng của thu hút đầu tư lần này, để cho bọn họ hiểu hiện tại nhiệm vụ chủ yếu của khu Cao Khai rốt cuộc là gì.
Vì thế sau khi Tô Mộc trở lại quản ủy hội liền kêu Vũ Phượng thông báo cho tất cả mọi người đến hội trường mở cuộc họp, đây là đại hội cán bộ lãnh đạo lần đầu tiên sau khi Tô Mộc trở thành chủ nhiệm quản ủy hội khu Cao Khai. Như vậy hội nghị sẽ trực tiếp quyết định rất nhiều chuyện, điều khiến cho mọi người không nghĩ tới chính là, hội nghị lần này ngoại trừ quyết định rất nhiều công việc, còn có một sự kiện vô cùng quan trọng, đó chính là tuyên bố thời đại huy hoàng của Tô thị đã đến....
Ai cũng biết khu Cao Khai là thiên hạ của ai, nơi này là ruộng đất sở hữu riêng của Mai Ngự Thư, làm lãnh đạo kỳ cựu ở đây, không có ai dám khiêu chiến với Mai Ngự Thư. Sau khi nhìn thấy Mai Ngự Thư, tất cả mọi người đều một mực cung kính. Bởi vì ai cũng biết, hậu đài sau lưng Mai Ngự Thư là thị trưởng Bạch Vi Dân. Người ta có hậu đài cứng rắn như thế, ở khu Cao Khai này ai dám khiêu chiến với hắn.
Nhưng đó là chuyện lúc trước rồi!
Hiện tại chuyện đã phát sinh thay đổi, cùng với sự xuất hiện của Tô Mộc, cùng với những chuyện Tô Mộc làm ra, mỗi một chuyện đều khiêu chiến quyền uy của Mai Ngự Thư, khiến cho mọi người hiểu rằng ai mới là nhân vật số một nơi này. Nếu như nói những chuyện này là chuyện nhỏ không tính, vậy hãy nhìn những chuyện như chỉnh đốn đại đội trị an, song quy Đậu Kiến Huy, thu hút đầu tư.
Nhất là song quy Đậu Kiến Huy, Mai Ngự Thư không có bất kỳ biện pháp nào, khiến cho tất cả mọi người đều hiểu một điều, đó chính là thời đại của Mai Ngự Thư thật sự đã kết thúc. Đường đường là phó bí thư đảng công ủy, phó chủ nhiệm quản ủy hội, cứ như vậy bị song quy, mặc dù nói Tô Mộc không tỏ thái độ rõ rệt, nhưng ai cũng biết chuyện này nhất định có liên quan đến Tô Mộc. Dưới tình huống Bạch Vi Dân là chỗ dựa của Mai Ngự Thư, Đậu Kiến Huy vẫn có thể bị song quy, điều này chẳng lẽ còn chưa nói rõ vấn đề sao?
Hơn nữa đồng thời với lập uy, Tô Mộc cũng ném ra cành ô-liu, ném ra đường ngọt. Không nhìn thấy sao? Bản danh sách điều chỉnh nhân sự đã được thông qua, mà những người được điều chỉnh đều là người làm việc chân chính, đây cũng chính là nói, chỉ cần anh thành thật làm việc, Tô Mộc Tô chủ nhiệm sẽ nhìn trong mắt. Không tin, biểu hiện hiện tại của Vũ Phượng còn chưa đủ nói rõ sao?
Chính là duới tình huống như thế, tất cả cán bộ lãnh đạo của quản ủy hội khu Cao Khai đều xuất hiện trong hội trường, không có ai dám vắng mặt.
Mai Ngự Thư dĩ nhiên cũng không thể rời vị trí, bây giờ hắn là người thấp thỏm lo âu nhất, bởi vì tin tức hắn lấy được từ chỗ Bạch Vi Dân là, mặc dù lần này hắn không có chuyện gì, nhưng chỉ là tạm thời. Nếu Đậu Kiến Huy chọc ra thứ gì đó..., cho dù là Bạch Vi Dân cũng không dám bảo đảm, có thể nói giúp cho Mai Ngự Thư.
Cho nên Mai Ngự Thư hiện tại đối mặt với cường thế của Tô Mộc, trong mắt đầy sợ hãi. Tâm tình như vậy, trước kia thật sự chưa bao giờ xuất hiện trên người Mai Ngự Thư.
- Các đồng chí, hôm nay triệu tập mọi người tới đây, mở hội nghị này, tôi chỉ muốn nói hai điểm. Thứ nhất, khu Cao Khai chúng ta từ khi thành lập đến nay, không thể phủ nhận là đã sáng tạo ra chút ít thành tích, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể sống mãi trong những thành tích này, chúng tôi phải chế tạo khu Cao Khai thành một vùng đất ngôi sao, để cho khu Cao Khai trở thành ngôi sao mới của thành phố Cổ Lan, trở thành đầu rồng phát triển khắp cả tỉnh.
Muốn đạt tới mục tiêu này, cần các vị đang ngồi ở đây đồng tâm hiệp lực. Mỗi đồng chí phải kiên định tư tưởng của mình, hiểu rõ vị trí của mình rốt cuộc nên làm cái gì. Nếu các vị làm được như vậy, tôi sẽ thả các đồng chí vào vị trí trọng yếu hơn. Nhưng nếu như có vị nào tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủ, cho là mình không làm chuyện gì sai thì không có chuyện gì, thì tôi có thể nói cho các vị biết ngay tại đây, đây là ý nghĩ sai lầm, là không được, nếu ai dám nghĩ như vậy, tôi tuyệt đối sẽ nghiêm trị không tha!
Tô Mộc vừa bắt đầu hội nghị đã đằng đằng sát khí nói ra như vậy, khiến cho mọi người đều cả kinh. Bọn họ cũng đã quen với loại trạng thái nửa sống nửa chết hiện tại của khu Cao Khai, nếu thật sự xuất hiện một lãnh đạo cường thế như Tô Mộc, thật đúng là khiến cho bọn họ cảm giác có chút ngoài ý muốn. Nhưng cho dù bất ngờ, cũng không có người nào dám xem thường. Không nhìn thấy Đậu Kiến Huy bị song quy sao, nếu Tô Mộc muốn thu thập mình, còn không phải chỉ dựa vào một câu nói.
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Tô Mộc càng toát ra vẻ cẩn thận.
Đây thật ra chính là hiệu quả Tô Mộc muốn!
Có câu nói rất hay, bệnh nặng cần thuốc nặng, giống như tình huống hiện tại của khu Cao Khai, nếu không có thang thuốc nặng của Tô Mộc, muốn thay đổi quan niệm tư tưởng của những người này, rõ ràng là không được. Cho nên vì mau sớm điều động tính tích cực của mọi người, Tô Mộc không tiếc sử dụng loại phương thức cao giọng này.
Thật ra trong lòng Tô Mộc, suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có thể làm tốt công việc, những thứ gọi là thủ đoạn gì đó, tạm thời đều không cần phải lo.
Tô Mộc thu phản ứng của mọi người vào đáy mắt, tiếp tục nói:
- Điểm thứ hai tôi muốn nói chính là, khu Cao Khai sở dĩ tên là khu Cao Khai, là bởi vì nơi này là khu nghiên cứu kỹ thuật mới. Mỗi xí nghiệp muốn tiến cử vào đây, đều phải có điều kiện tiên quyết này. Có thể tiến cử những xí nghiệp không ô nhiễm, tuyệt đối không thể tiến cử những xí nghiệp ô nhiễm nặng. Chúng ta nhất định phải bảo đảm tính chân thực hiệu quả của những xí nghiệp này, những xí nghiệp treo đầu dê bán thịt chó, đều sẽ bị chúng ta đẩy ra ngoài.
Mà bất kể là xí nghiệp như thế nào, chỉ cần được chúng ta tiến cử, nhất định phải tuân thủ theo điều lệ chế độ của khu Cao Khai chúng ta. Khu Cao Khai chúng ta muốn tiến cử xí nghiệp, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta phải vứt bỏ cái gọi là tôn nghiêm. Chúng ta cung cấp điều kiện có lợi cho các xí nghiệp, các xí nghiệp cũng phải kinh doanh trong phạm vi điều lệ chúng ta xác định. Nếu ai có trốn thuế lậu thuế, một khi tra ra nghiêm trị không tha.
- Hừ, cũng biết ra vẻ kiêu ngạo ở đây, nói như vậy ai không biết nói? Nhưng nói như vậy có ích lợi gì, mọi sự cuối cùng cũng vẫn phải dựa vào chính tích nói chuyện. Ngươi không có cách nào thu hút đầu tư, những điều này chỉ là phù phiếm, không có ai tin tưởng. Tô Mộc à, ngươi cũng đừng ở chỗ này đùa bỡn uy phong của ngươi, ta không tin, ngươi có thể chơi ra trò gì ở khu Cao Khai.
Mai Ngự Thư mặc dù thấp thỏm, nhưng nhìn Tô Mộc cao ngạo như thế, ngồi trên đài hội nghị, sắc mặt hắn cũng trở nên khó coi, trong lòng lại càng khinh thường nghĩ tới.
Có lẽ biết có nhiều người giống như Mai Ngự Thư, cũng có thể suy nghĩ vấn đề như vậy, sau khi Tô Mộc dứt lời, không có bất kỳ ý tứ dừng lại, nói tiếp ra những lời làm nổ tung toàn trường.
Những lời như vậy gần như tuyên ngôn, hoàn toàn tuyên cáo thời đại chung kết của Mai Ngự Thư!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...