Nụ hôn trực tiếp khiến hai người có chút hít thở không thông!
- Anh thật sự muốn hôn chết em sao!
Chu Từ cáu giận nhìn Tô Mộc, quyến rũ liếc mắt một cái, sau đó cười nói:
- Tướng công, anh có cần thành thật như thế hay không, ở thành phố Cổ Lan có nhiều hướng dẫn viên du lịch như vậy, chẳng lẽ anh không phát triển một người? Vấn đề giải quyết cá nhân, anh cũng biết, em không để ý, hắc hắc, thành thật khai báo đi, có hay không?
- Dĩ nhiên không có!
Tô Mộc quả quyết nói.
Buồn cười, loại chuyện này thật sự không có, cho dù có, Tô Mộc cũng không thể nói ra. Nếu nói là có, vậy chẳng phải là phải loạn.
- Hắc hắc, cũng biết anh thành thật, thế nào? Buổi trưa nay chúng ta đi ăn cơm chứ.
Chu Từ cười nói.
- Ăn cơm? Anh ăn em trước rồi hãy nói.
Tô Mộc đưa tay ôm lấy Chu Từ, trong nháy mắt ném nàng lên trên giường, liền cởi áo tắm của nàng ra, sau đó liền giống như là mãnh hổ vồ mồi, thoáng cái ôm Chu Từ vào trong ngực, hai tay vuốt ve, hôn như mưa rơi.
Chu Từ hiện tại cũng chỉ có Tô Mộc, cũng là hạn hán lâu ngày gặp mưa xuân, cảm thụ được nụ hôn cuồng nhiệt của Tô Mộc, trong ánh mắt cả người toát ra một loại khát vọng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên từng đợt sóng trào, vừa ngượng ngùng vừa mang theo một loại tâm tình chờ đợi, chờ đợi mưa rào cuồng phong sắp đến.
Hiện tại Chu Từ giống như một con dê đợi làm thịt, chờ đợi Tô Mộc lâm hạnh bất cứ lúc nào. Phải biết rằng Chu Từ lớn hơn Tô Mộc ba tuổi, loại phong tình thục nữ từ trên người nàng phóng thích ra, làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác hít thở không thông.
Da thịt trắng ngần, đôi môi anh đào khẽ run rẩy, ánh mắt phun ra vẻ mê man, cái lưỡi nhỏ thơm tho không ngừng chuyển động, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Khi tất cả những thứ này dung hợp lại một chỗ, Tô Mộc biết mình sẽ phải lún xuống rồi!
- Đừng...Ở đó...
- Chỗ nào?
- Đáng ghét... A...
Khi những âm điệu mập mờ bắt đầu không ngừng vang lên, trong phòng liền tấu vang lên một khúc nhạc hoan khoái lâm ly.
Sau một phen vu sơn, Chu Từ liền cười duyên gục xuống ngực Tô Mộc, ngẩng đầu hỏi:
- Anh nhịn bao lâu rồi, tại sao phải ủy khuất mình như vậy, nhìn anh xem, khó chịu thế nào.
- Xin em, có cần khoa trương như vậy không, làm như anh là một sắc quỷ vậy.
Tô Mộc bất đắc dĩ nói.
- Anh cho rằng anh không phải sao?
Chu Từ cười tủm tỉm nói:
- Được rồi. Đừng sờ loạn nữa, mau đi tắm đi, em đi xới cơm, em đã nấu cơm xong rồi, chỉ còn đợi đại lão gia trở lại ăn thôi.
Nấu cơm xong rồi? Có cần như vậy hay không?
Tô Mộc nhìn Chu Từ hỏi:
- Nơi này là nơi nào? Tại sao em không ở khách sạn? Mà lại ở trong khu dân cư? Còn là tầng chót nữa?
- Cái này có gì kỳ quái, thật ra em đã sớm mua một căn nhà nhỏ ở thành phố Cổ Lan, anh nên biết, thành phố Cổ Lan là một thành phố du lịch, em đã sớm để ý tài nguyên du lịch ở đây. Phải biết rằng có du khách, thì phải ăn cơm. Cho nên trước khi em chấp chưởng Nhã Trúc đã sớm mua một căn nhà ở đây, định sau này mở chi nhánh của Nhã Trúc ở đây, ai ngờ về sau lại xuất hiện chuyện như vậy nên vẫn trì hoãn đến bây giờ. Không ngờ anh lại được điều tới đây, như vậy cũng không uổng công lần này em tới đây. Thật ra em đã đến từ tối qua, nhưng hơi mệt, lại không muốn quấy rầy anh, cho nên nghỉ ngơi, trưa hôm nay mới kêu anh tới. Thế nào? Tô đại chủ nhiệm của tôi, tôi không làm trễ nãi việc gì của anh chứ?
Chu Từ cười giải thích.
Sau khi Chu Từ giải thích, Tô Mộc không khỏi vuốt mũi nàng, thật sự là một tiểu nữ nhân khôn khéo.
Một thương gia phải có được đôi mắt khôn khéo, nếu không có được đôi mắt khôn khéo, bất kỳ vụ mua bán nào cũng cầm không được. Chu Từ ban đầu chính là nhìn trúng tài nguyên du lịch của thành phố Cổ Lan. Chẳng qua tại sao lại kéo dài đến bây giờ? Chẳng lẽ nàng còn có mục tiêu gì khác sao?
- Nói một chút xem, lần này em tới đây, nhân tiện còn muốn làm gì?
Tô Mộc hỏi.
- Làm sao anh lại tự luyến như vậy, chẳng lẽ em không thể muốn làm gì mới tới đây, sau đó thuận đường thăm anh sao?
Chu Từ liếc mắt hỏi.
- Thật sự như vậy sao?
Khóe miệng Tô Mộc khẽ vung lên, lộ ra nụ cười xấu xa, tay phải còn thuận thế cầm vào đỉnh núi, hơi chút gia tăng lực độ, bắt đầu tùy ý vuốt ve.
- Đương nhiên là giả dối rồi, khanh khách! Đừng làm loạn nữa, mau ăn cơm đi.
Chu Từ vừa nói vừa đứng lên, tùy tiện thay một bộ y phục, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp. Tô Mộc cũng cảm thấy thân thể có chút khó chịu, liền đứng dậy đi tắm rửa, đợi đến lúc hắn đi ra, phát hiện Chu Từ đã bày biện đồ ăn trên bàn, nhìn qua rất bắt mắt.
Cần tây Bách Hợp, tôm bóc vỏ, thịt băm hương cá, súp rau, canh thịt bò Tây Hồ, những thức ăn này, vừa nhìn đã làm cho người ta cảm thấy muốn ăn thêm. Tô Mộc không chần chờ, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
- Thế nào? Mùi vị có được không?
Chu Từ nhỏ giọng hỏi.
- Rất ngon!
Tô Mộc cười ha hả:
- Thật không ngờ, em có tay nghề nấu ăn không tệ, những món này còn ngon hơn đồ ăn ở những tiệm cơm bên ngoài.
- Anh thích ăn là tốt rồi, em còn sợ không hợp khẩu vị của anh, anh cũng không phải không biết, đây là lần đầu tiên em xuống bếp nấu cơm cho anh.
Chu Từ lộ ra nụ cười quyến rũ, gắp thức ăn cho Tô Mộc.
- Nói đi, lần này em tới đây rốt cuộc là chọn trúng nơi nào rồi? Có cần anh hỗ trợ hay không?
Tô Mộc vừa ăn vừa hỏi.
- Anh nói đúng, lần này tới đây em thật sự là chọn trúng một nơi, muốn giành vào tay. Thật ra em đã sớm để ý nơi đó, nhưng anh cũng biết quan hệ của em không ở chỗ này, cho nên vẫn không có cách nào có được. Hiện tại có một cơ hội rất tốt. Hơn nữa theo em được biết, cơ hội này hình như do anh chế tạo nên.
Chu Từ cười một tiếng nói.
- Không phải em muốn nói tới hội sở Cẩm Tú chứ?
Trong đầu Tô Mộc hiện lên một đạo ánh sáng hỏi.
- Đúng vậy, em chính là để ý hội sở Cẩm Tú.
Chu Từ nói như đinh chém sắt.
- Tin tức của em cũng rất linh thông, hội sở Cẩm Tú vừa mới gặp chuyện không may em đã muốn thu vào tay, nếu chuyện này để cho Hạ Kiếm Đường biết được, còn không buồn bực chết. Nhưng cũng không phải không có cơ hội, Hạ Kiếm Đường quả quyết không có khả năng kinh doanh hội sở Cẩm Tú được nữa, hắn chắc chắn sẽ bán nơi đó đi. Còn có rất nhiều xí nghiệp trong tay hắn, đoán chừng đều bị bán đi. Nói như vậy, hội sở Cẩm Tú thật sự có có thể rơi vào trong tay em. Nếu không như vậy đi, nếu em đã để mắt đến hội sở Cẩm Tú, vậy anh sẽ giúp em vận hành, xem có thể trong thời gian ngắn nhất múc tới tay hay không.
Tô Mộc suy nghĩ nói.
- Em biết tướng công lúc nào cũng tốt với em nhất, nào, uống một chén súp.
Chu Từ mỉm cười đưa súp, nhưng đợi đến khi Tô Mộc bắt đầu uống súp, Chu Từ lại nói:
- Chuyện này anh không cần đi quản, em sẽ tự mình vận hành. Yên tâm, chậm nhất là mấy ngày nữa, tất cả đều có thể định.
- Thiệt hay giả?
Tô Mộc kinh ngạc nói.
- Làm sao? Chẳng lẽ anh không tin m sao? Phải biết rằng cho dù chưa nói đến những nhân mạch em lưu lại ở thành phố Cổ Lan ban đầu, chính là tập đoàn Chu thị hiện tại, cũng có rất nhiều mối làm ăn với thành phố Cổ Lan, tuyệt đối không thành vấn đề. Ngoài ra trước khi em đến, cha em đã gọi điện thoại cho bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Cổ Lan Hà Chính Khôn, anh nói nếu em muốn múc hội sở Cẩm Tú, sẽ rất khó khăn sao?
Chu Từ cười nói.
Bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố Hà Chính Khôn!
Tô Mộc trợn tròn hai mắt:
- Chẳng lẽ nói Hà bí thư và Chu bí thư có quen biết?
- Đừng đoán mò nữa, Hà thúc thúc và cha em trước kia là bạn học, hơn nữa vẫn duy trì liên lạc. Cho nên lần này tới đây, cha em đã nhờ Hà thúc thúc chiếu cố giúp em một số việc. Nhưng nếu em có thể giải quyết..., em sẽ không đi tìm Hà thúc thúc. Nhưng vẫn phải tới thăm hỏi. Hà thúc thúc hình như rất thích mấy món đồ chơi cổ đại, nếu không anh tìm cho em vài món, để em đưa qua, nhất định sẽ nhớ nhân tình của anh.
Chu Từ cười nói.
- Được rồi, nhân tình này anh không muốn nhận.
Tô Mộc cười lắc đầu. Múc đồ cổ đi làm lễ vật cho bí thư ban kỷ luật thanh tra, nếu thật sự làm ra cử động như vậy, Tô Mộc thật sự nổi danh rồi.
- Tốt lắm, ăn xong rồi, hiện tại đến phiên anh thu thập.
Chu Từ đứng dậy, duỗi lưng một cái:
- Em đi tắm đã.
- Tắm sao? Tắm cùng đi. Để anh kỳ lưng cho em.
- Không cần, anh tạm thời đừng tới, đừng tưởng em không biết anh đang suy nghĩ gì?
- Hắc hắc, cùng tắm đi!
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...