- Đồng chí Đậu Kiến Huy, hiện tại tôi đại biểu thị Ban kỷ luật thanh tra tuyên bố, có một số tình huống cần đồng chí phối hợp với chúng tôi tiến hành hiệp trợ điều tra, mời đồng chí vào thời gian và địa điểm quy định, tỉ mỉ trả lời bất cứ tình huống gì chúng tôi muốn biết.
Song quy, dĩ nhiên là song quy!
Song quy là cái gì, tin tưởng không có người nào ở đây không biết, song quy là lá bài tẩy mạnh nhất nắm giữ trong tay Ban kỷ luật thanh tra, chỉ cần lấy lá bài này ra, không quan tâm ngươi là ai, cũng ý tứ đời này đừng nghĩ có cơ hội tung mình nữa. Trừ phi là có người ác tâm muốn hãm hại, nếu không song quy của Ban kỷ luật thanh tra tuyệt đối là đòn sát thủ lợi hại nhất, thần ma không thể đỡ, ai chống đỡ giết người đó.
- Chuyện này là thế nào? Làm sao lại xuất hiện tình huống như thế?
Lúc này đầu óc Mai Ngự Thư thật sự không còn nghe sai sử.
Mai Ngự Thư chưa bao giờ khiếp sợ như hiện tại, trước mặt mình, Đậu Kiến Huy cứ như vậy bị song quy, điều này ý vị như thế nào, ai cũng rất rõ ràng. Chỉ cần Đậu Kiến Huy bị song quy, sau khi tiến hành điều tra tuyệt đối sẽ giũ ra tất cả mọi chuyện. Đến lúc đó..., Mai Ngự Thư chắc chắn sẽ là người tiếp theo. Nếu Mai Ngự Thư cũng bị song quy, vậy tiền đồ xem như xong đời rồi.
Hơn nữa Mai Ngự Thư rõ ràng hơn bất cứ người nào hác, lần này Ban kỷ luật thanh tra xuất động Đường Thanh Sử tiến hành song quy, đã nói rõ Ban kỷ luật thanh tra đã thông qua gật đầu của tất cả thường ủy thị ủy, đối mặt với chuyện như vậy, cho dù là Bạch Vi Dân cũng không thể ngăn cản. Dựa vào chuyện đến hiện tại Bạch Vi Dân cũng không thông báo cho mình, Mai Ngự Thư có thể cảm giác được, trong chuyện này có gì đó không đúng.
- Mai bí thư, anh phải giúp tôi, tôi không thể bị song quy.
Khi Đậu Kiến Huy bị nhân viên đưa đi, bất chợt giống như bộc phát ra một luồng lực lượng la lớn về phía Mai Ngự Thư.
Tiếng la này khiến cho Mai Ngự Thư rơi vào tình huống khó xử!
Cái gì gọi là Đậu Kiến Huy ngươi không thể bị song quy, chẳng lẽ ngươi thật sự có vấn đề sao? Ngươi có vấn đề sợ người khác không biết sao? Tại sao ngươi không thể bị song quy? Song quy rồi sẽ nói ra tất cả vấn đề sao? Mai Ngự Thư càng nghĩ càng cáu kỉnh, ánh mắt nhìn Đậu Kiến Huy, lần đầu tiên lộ ra một loại vọng động muốn hắn chết. Nhưng Mai Ngự Thư biết nơi này là nơi nào, nặng nề ho khan mấy tiếng.
- Phó chủ nhiệm Đậu, cậu phải tin tưởng vào đảng vào tổ chức. Chỉ cần cậu trong sạch, cậu sẽ được thả ra rất nhanh.
Mai Ngự Thư nói.
Đường Thanh Sử có chút hờ hững nhìn lướt qua Mai Ngự Thư, nghe những lời không có dinh dưỡng này, trong lòng nổi lên một sự khinh thường. Mai Ngự Thư ngươi thật sự cho rằng mình không có chuyện gì sao? Tài liệu của ngươi ta cũng xếp thành một đống rồi, cho dù không có chuyện tối qua, cũng đủ cho ngươi lãnh đủ. Chẳng qua nếu như không phải thấy ngươi được thị trưởng Bạch Vi Dân bao phủ, lần này tuyệt đối sẽ mang cả ngươi đi.
Nhưng nếu ngươi thật sự cho là mình đã bình an vô sự, vậy thì mười phần sai. Ngươi đấy, thật sự không biết sống chết, bên cạnh có vị đại Phật Tô Mộc, còn dám suy nghĩ những thứ không nên, giờ thì hay rồi, ngươi cứ chờ bị thu thập đi, không có ai có thể cứu được ngươi rồi.
- Mang đi!
Đường Thanh Sử lãnh đạm nói.
- Mai bí thư. Cứu tôi, cứu tôi, tôi không thể bị song quy.
Đậu Kiến Huy cho đến lúc rời phòng họp, trong miệng vẫn không ngừng la hét, vẻ mặt làm cho người ta nhìn thấy thực sự khinh thường.
Sau khi Đậu Kiến Huy bị mang đi, ánh mắt Đường Thanh Sử lại xẹt qua người Khương Nhiên, nhìn Khương Nhiên có ý muốn co quắp, hắn mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói:
- Đồng chí Tô Mộc, chuyện của tôi xong xuôi rồi, các vị tiếp tục đi. Sau này nếu có chuyện..., sợ rằng còn phải phiền toái đồng chí.
Lời nói này đúng là đằng đằng sát khí!
Cái gì gọi là sau này nếu có chuyện còn phiền toái Tô Mộc, trừ phi là đang ám hiệu, nói là các vị ngồi ở đây nghe cho rõ ràng, bất cứ lúc nào tôi cũng vung con dao mổ trong tây lên. Đến lúc đó nếu người nào rơi vào trong tay tôi, tuyệt đối sẽ không có quả ngon để ăn....
Lâm Hồng đứng bên cạnh, bình tĩnh không nói gì, đụng chạm ánh mắt của Đường Thanh Sử, khẽ mỉm cười.
Chẳng qua tình tiết cực nhỏ như vậy đã đủ cho Tô Mộc đoán được rất nhiều chuyện, xem ra nếu không có gì bất ngờ, Lâm Hồng chính là người của Đường Thanh Sử, là người hắn an bài trong quản ủy hội khu Cao Khai.
- Đường bí thư, ngài nói như vậy thật sự khiến tôi không biết nên nói như thế nào.
Tô Mộc cười nói.
Đường Thanh Sử lắc đầu xoay người rời đi, từ đầu đến cuối cũng không để ý đến người khác. Giống như lần này Đường Thanh Sử tới đây, chỉ thuần túy để mang Đậu Kiến Huy đi.
Sau khi Đậu Kiến Huy bị mang đi, cánh cửa phòng họp một lần nữa bị đóng lại, Tô Mộc nhìn lướt qua toàn trường, bình tĩnh nói:
- Tôi vừa rồi cũng đã nói, làm quan viên lúc nào cũng phải khắc ghi chức trách của các vị là cái gì, nếu ngay cả chức trách của mình cũng khôn biết, không làm ra những chuyện có ích, vậy thì thật sự hỏng bét rồi. Về chuyện của phó chủ nhiệm Đậu, Ban kỷ luật thanh tra sẽ cho ra kết luận chính xác nhất, tin tưởng chỉ cần có ai liên quan đến hành động trái pháp luật, đều sẽ bị điều tra, phó chủ nhiệm Mai, ngài nói đúng không?
Những lời này đủ xảo trá tai quái!
Thoáng cái khiến cho hơi thở của Mai Ngự Thư có chút rối loạn, nhìn Tô Mộc, Mai Ngự Thư đột nhiên cảm thấy có loại vọng động bị nhìn thấu. Nói thật hắn thật sự không có tâm tình tiếp tục ở lại đây bàn bạc chuyện gì, hắn vội vàng nói:
- Tô chủ nhiệm nói rất đúng.
Mai Ngự Thư hiện tại không thể không bội phục Tô Mộc, trên thực tế mấy vị đang ngồi cũng bội phục Tô Mộc. Nhìn xem người ta có thủ đoạn như thế nào, Đậu Kiến Huy ngươi không phải lấy đủ loại lý do làm tắc nghẽn sao? Được, ta cho ngươi tắc nghẽn, nếu ngươi không có cách nào làm ra chuyện ngươi nên làm, vậy thì sớm rời bỏ vị trí này đi. Ngươi không muốn ngồi trên cái ghế phó chủ nhiệm quản ủy hội, nhưng có rất nhiều người nhớ thương vị trí này.
Cãi nhau với ngươi, đó là chuyện người không có bản lãnh mới làm, ta trực tiếp đẩy ngươi đi, hơn nữa còn là bị Ban kỷ luật thanh tra mang đi, tình huống này nghiêm trọng đến mức khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kiêng kỵ.
Người khủng hoảng nhất chính là Khương Nhiên!
Khương Nhiên khủng hoảng cũng không phải vì sợ Đậu Kiến Huy sẽ khai ra cái gì, trên thực tế cho dù Đậu Kiến Huy có khai ra những thứ gì, cũng không có quan hệ đến hắn, điều hắn sợ là địa vị của hắn thật sự không thể bảo vệ được nữa. Cũng không biết một lát nữa sau khi hội nghị chấm dứt, đi biểu thị lòng trung thành với Tô Mộc, hắn có thể tiếp nhận mình hay không. Ảnh hưởng bởi những suy nghĩ này, sau đó hắn thật sự không biết Tô Mộc đã nói những thứ gì.
Chuyện gì là kinh khủng nhất, uy hiếp lớn nhất, đó chính là trong lặng yên cho ngươi cảm nhận được uy hiếp trí mạng. Rắn độc có thể trở thành bóng đè của rất nhiều người, là bởi vì khi bọn chúng phát động công kích, ngươi căn bản không biết bọn chúng sẽ làm như thế nào. Đạo lý này cũng rất lưu hành trong quan trường, giống như Tô Mộc hiện tại, mang tới cho người ta cảm giác chính là như vậy.
Vô thanh vô tức, nắm trong tay đại cục, khiến cho tất cả đều kết thúc, quyết đoán như vậy ai có thể có được? Thủ đoạn như vậy có mấy người có thể chơi? Cho dù là Mai Ngự Thư cũng không cách nào làm được, bởi vì nếu hắn làm được, không đến nỗi bây giờ vẫn chỉ là phó chủ nhiệm quản ủy hội.
Tô Mộc dĩ nhiên sẽ không tuyên bố hội nghị kết thúc như vậy, sau khi thu về tất cả những chuyện Đậu Kiến Huy chịu trách nhiệm, hắn liền bắt đầu thảo luận bản danh sách điều chỉnh nhân sự. Sáu người trong bảng danh sách này, cũng không phải được bổ nhiệm toàn bộ. Dĩ nhiên đây cũng không phải nói Tô Mộc hoàn toàn tiếp nạp ý kiến của Vũ Phượng, những ngày qua hắn cũng thông qua các phương diện tiến hành điều tra sáu người này, cho nên mới tiến hành nghiên cứu trong hội nghị lần này.
Kết quả đương nhiên không có gì bất ngờ, chỉ cần là người Tô Mộc công nhận là có thể thông qua, còn lại mấy người không được bị quét xuống....
Về phần trong lòng những người đó nghĩ thế nào, không phải là chuyện Tô Mộc có thể khống chế. Nhưng đối với hai người được điều động, Tô Mộc biết mình làm như vậy, tuyệt đối sẽ tạo thành một loại hình tượng trong quản ủy hội. Đó chính là đối với những người thật sự có bản lãnh, Tô Mộc sẽ mạnh dạn đề bạt.
- Nếu như không có chuyện gì khác, hội nghị hôm nay kết thúc. Nhớ lời tôi nói, nhất định phải nắm chắc công việc của mình, bảo đảm đến xế chiều khi các nhà đầu tư tới đây, có thể có một ấn tượng tốt đẹp. Nhưng các vị cũng không cần cố ý đi làm những trò hoa lá gì đấy, bình thường thế nào thì cứ để thế ấy.
Tô Mộc khép lại giấy tờ quét qua toàn trường sau đó tùy ý nói.
- Vâng, Tô chủ nhiệm!
Khi Tô Mộc đứng dậy rời khỏi phòng họp, liền nói với Lâm Hồng:
- Lâm bí thư, cô theo tôi tới đây một chuyến.
- Được!
Lâm Hồng gật đầu nói.
Chính là một câu nói đơn giản như vậy đã mạnh mẽ cắt đứt ý định báo cáo công việc với Tô Mộc của Khương Nhiên. Khương Nhiên mang vẻ mặt lo lắng trở về phòng làm việc, một màn này bị Vũ Phượng nhìn thấy, trên mặt nàng lộ ra một loại giễu cợt.
- Sớm biết hôm nay, hà cớ ban đầu làm như vậy!
Lâm Hồng không biết lần này Tô Mộc kêu nàng đi theo để làm chuyện gì, nhưng trong lòng nàng nhạy cảm bắt được, có thể có quan hệ đến thái độ bày tỏ vừa rồi của mình. Nói ra chuyện này, Lâm Hồng thật ra có con đường khác, là biết trước tin tức, nếu không cũng sẽ không cạn tào ráo mán với Đậu Kiến Huy như vậy. Phải biết rằng với thân phận của nàng, có đôi khi không nên nói ra những lời như vậy.
Đường Thanh Sử chính là núi dựa của Lâm Hồng!
Lâm Hồng cũng đã biết toàn bộ câu chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng biết hôm nay Đậu Kiến Huy nhất định sẽ bị song quy, về phần Mai Ngự Thư chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, Lý Hưng Hoa tạm thời không có cách nào động tới Mai Ngự Thư, dù sao ở giữa cắm một Bạch Vi Dân. Nhưng nếu vì Tô Mộc, Lý Hưng Hoa không chừng thật sự sẽ bắt giữ Mai Ngự Thư. Nếu đã biết đại thế của Đậu Kiến Huy đã mất, Lâm Hồng cũng không ngần ngại phất cờ hò reo vì Tô Mộc.
- Lâm bí thư, khi nào chị rảnh rỗi?
Đột nhiên mà khi Lâm Hồng đang suy nghĩ nên trả lời Tô Mộc thế nào, hắn lại hỏi vấn đề, khiến cho Lâm Hồng sửng sốt.
Chuyện này là thế nào?
Cái gì gọi là khi nào tôi rảnh rỗi?
Cậu muốn làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...