- Diêu chủ tịch, việc này là có ẩn tình, là…
Đàm Vinh Quang lắp bắp muốn giải thích, đột nhiên trên bàn vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt đứt, đợi sau khi Diêu Lâm bắt máy, sắc mặt hắn lập tức biến thành nghiêm túc.
- Dạ, tôi lập tức đi qua!
- Diêu chủ tịch, xảy ra chuyện gì?
Đàm Vinh Quang gấp giọng hỏi.
- Trong thành phố lâm thời mời dự hội nghị thường ủy khẩn cấp, văn phòng thành ủy báo cho tôi tới tham dự. Đàm Vinh Quang, ông chờ đó cho tôi, chọc ra cái sọt lớn như vậy, chờ tôi trở lại xem tôi làm sao thu thập ông!
Diêu Lâm nói xong liền vội vàng rời đi.
Khi trong văn phòng chỉ còn lại một mình Đàm Vinh Quang, bản thân hắn cũng sắp phát điên. Đây tính cái gì? Sáng sớm gọi mình tới, mắng cho một trận, bây giờ còn nói ra lời như vậy, rõ ràng muốn mình quýt làm cam chịu.
Mẹ nó, Diêu Lâm, ông không phải là ỷ vào mình có cha vợ lợi hại sao? Ông thật sự nghĩ hiện tại trong Thanh Lâm chỉ có Diêu gia là mạnh sao? Vì sao tôi phải để cho Phong Tiêu làm đội trưởng đội phòng hộ rừng, chẳng lẽ ông không rõ ràng sao? Nếu không phải lúc trước ông muốn tôi làm như vậy, tôi lại cho tên hỗn trướng Phong Tiêu làm đội trưởng? Hiện tại xảy ra chuyện, ông lại bắt đầu đẩy trách nhiệm lên người tôi.
Được lắm, ông muốn lấy tôi làm sơn dương thế tội phải không?
Ông đã không chịu nói tình cảm, vậy cũng đừng trách tôi. Diêu Lâm, nếu ông thật dám đem tôi đẩy đi ra, tôi liều mạng không làm phó cục trưởng cũng phải xé rách vài khối thịt trên người ông xuống. Ông nghĩ trong tay tôi không có chứng cớ của Phong Tiêu sao? Ông chờ xem, chứng cớ trong tay tôi tuyệt đối đủ cho Phong Tiêu nếm mười mấy cuốn lịch!
Nếu lúc này có người nhìn thấy, sẽ phát hiện khuôn mặt Đàm Vinh Quang vô cùng dữ tợn.
Mười giờ rưỡi sáng, phòng họp trong tòa lầu thành ủy Thanh Lâm thị.
Bởi vì chuyện phát sinh tại trấn Hắc Sơn đêm qua cũng không có bao nhiêu người biết, cho nên mỗi ủy viên thành ủy nhận được thông tri ngoại trừ người biết nội tình, những người khác đều ngây người. Tự dưng sao lại mở hội nghị thường ủy, còn là khẩn cấp. Nhưng không biết họp chuyện gì, họ cũng không thể không tới. Từ khi quan uy của bí thư thành ủy Trương Ngâm Tuyên ngày càng thịnh vượng, quyền lên tiếng trong hội nghị càng nặng, sẽ không có ai gọi nhịp cùng Trương Ngâm Tuyên công khai.
Đợi sau khi các ủy viên thành ủy đều ngồi xuống ghế chưa bao lâu, Tần Mông đi vào phòng họp, ngay nháy mắt hắn xuất hiện, mọi người đều mỉm cười chào hỏi.
Không biện pháp, ai bảo vị chủ tịch thành phố Tần Mông này thật sự rất có quyền mưu.
Ban đầu khi Tần Mông mới hàng không đi xuống, không có bao nhiêu người xem trọng hắn. Nhưng hiện tại thì sao? Trải qua mấy tháng mài hợp, hiện tại Tần Mông đã tiến hành được một loạt biện pháp. Thông qua việc hợp tác cùng Ôn Bằng, liên minh cùng Trương Ngâm Tuyên, Tần Mông đã lấy được lợi ích đích thực. Không cần nói đâu xa, chỉ nói Tần Mông đã đem phó chủ tịch thường vụ Đỗ Dương kéo vào phe cánh của mình đã có thể nhìn ra được thủ đoạn bất phàm của hắn.
Phải biết rằng hiện tại trong ủy ban thành phố mặc dù còn người của Trương Ngâm Tuyên, nhưng dưới tình huống Tần Mông liên thủ cùng Đỗ Dương, những người đó đều có thể bỏ qua. Anh không phục phải không? Được, tôi sẽ mở cuộc họp công khai, sau đó phân phối lại công tác cho anh. Tần Mông vốn có được quyền lực này, trong thời gian rất ngắn đã đem ủy ban thành phố biến thành một mảnh rắn chắc.
Hơn nữa phải biết rằng ngoại trừ Đỗ Dương, bí thư chính pháp ủy Lý Nhạc Dân có vẻ như quan hệ khá tốt với Tần Mông. Nếu có thêm bí thư ban kỷ luật thanh tra Chu Tòng Lan, hiện tại trong tay Tần Mông đã có bốn phiếu. Dưới ưu thế lớn như vậy, thật không có ai dám xem thường Tần Mông.
Sau khi Tần Mông ngồi xuống không bao lâu, Trương Ngâm Tuyên trầm ổn đi vào phòng họp.
Cửa phòng họp đóng lại, hội nghị thường ủy thành phố Thanh Lâm chính thức bắt đầu, mười một vị ủy viên thành ủy đều có mặt. Chẳng qua khi mọi người nhìn thấy sắc mặt có chút âm trầm của Trương Ngâm Tuyên, trong lòng không nhịn được run lên.
Đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ trong thành phố phát sinh chuyện đại sự? Nếu không tại sao vẻ mặt Trương Ngâm Tuyên lại như thế?
Nhất là khi mọi người nhìn thấy Diêu Lâm, đều có chút khó hiểu. Đây là hội nghị thường ủy, vì sao nhân sĩ không liên quan như Diêu Lâm đều có thể dự thính?
- Các đồng chí, hôm nay gọi mọi người tới mở hội nghị thường ủy khẩn cấp này, chỉ có một đề tài thảo luận! Đó chính là tối hôm qua ở thôn Cát Gia Lĩnh trấn Hắc Sơn huyện Hình Đường, phát sinh sự kiện đấu súng nghiêm trọng, lão bí thư chi bộ thôn Cát Gia Lĩnh Cát Xuân Vượng bị bắn chết.
Trương Ngâm Tuyên lớn tiếng nói.
Những lời này vừa nói ra, toàn trường im lặng hoàn toàn!
Sự kiện đấu súng? Phải biết rằng bao nhiêu năm nay trong Thanh Lâm thị chưa từng xuất hiện sự kiện thế này, càng khỏi nói tại trấn Hắc Sơn, người bị bắn chết còn là một lão bí thư chi bộ. Tính chất sự kiện không khỏi quá mức tồi tệ! Khó trách sắc mặt Trương Ngâm Tuyên âm trầm, phải biết rằng nếu sự kiện này bị tuyên dương ra ngoài, đối với Thanh Lâm thị tuyệt đối sẽ bị bôi đen, tới lúc đó chỉ sợ toàn bộ ban lãnh đạo thành phố Thanh Lâm sẽ không thoát khỏi trách nhiệm.
- Các đồng chí, trước khi họp hãy mời Lương chủ nhiệm nói cho mọi người nghe một chút là chuyện gì xảy ra.
Trương Ngâm Tuyên ngồi xuống ghế, không nói thêm lời nào.
Là ủy viên thường ủy, chủ nhiệm văn phòng thành ủy Lương Truy Quần là một trung niên thoạt nhìn thật hào hoa phong nhã, nghe được lời nói của Trương Ngâm Tuyên, hắn ho khan một tiếng, đem xấp văn kiện trước mặt phân phát xuống.
- Đây là văn kiện báo cáo của huyện Hình Đường vừa phát tới, tôi đã in ra, mời các vị nhìn xem. Tôi sẽ đem những gì tôi biết nói qua một chút, tối hôm qua tại Cát Gia Lĩnh trấn Hắc Sơn, phát sinh sự kiện đội săn trộm nổ súng. Đầu mục đội săn trộm Hoàng Tam đã nổ súng bắn chết nguyên bí thư chi bộ Cát Gia Lĩnh Cát Xuân Vượng vì người này cố gắng ngăn cản hắn. Đã có chứng cớ xác thực chứng minh Hoàng Tam không phải ngộ thương mà là bắn chết người có mục đích.
- Sau khi phát sinh sự kiện nổ súng, huyện ủy cùng ủy ban huyện Hình Đường vô cùng xem trọng, bí thư huyện ủy Nhiếp Việt đã phái phó chủ tịch huyện Tô Mộc đi qua xử lý. Ngay lúc Tô Mộc nhận được tin tức, đi tới trung đội phòng hộ rừng bắt người, lại phát hiện nghi phạm Hoàng Tam đang cùng đội phó đội phòng hộ rừng Triệu Hoa Vũ chơi mạt chược. Điều này cũng chưa tính, tới cuối cùng khi bắt người, đội trưởng đội phòng hộ rừng Phong Tiêu đã nổ súng ý đồ ngăn cản công an chấp pháp.
- Trải qua một đêm thẩm vấn, hiện tại huyện Hình Đường đã hỏi ra kết quả bước đầu, Hoàng Tam đã thừa nhận là hắn bắn chết Cát Xuân Vượng. Về phần đội phòng hộ rừng tồn tại tội không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng, tội bao che tội phạm, tội cấu kết đội săn trộm, tội tham ô, tội đánh lén công an…bao gồm nhiều tội danh.
Lương Truy Quần không hề có chút khuếch đại, chỉ dùng ngôn ngữ giản dị thuật lại sự tình trải qua.
Sau khi Lương Truy Quần nói xong, cả phòng họp không còn thanh âm nào khác. Thẳng thắn mà nói mỗi ủy viên đều bị sự kiện này chấn trụ, mặc cho ai cũng không nghĩ tới trong Cát Gia Lĩnh trấn Hắc Sơn lại phát sinh chuyện như thế? Cả trung đội phòng hộ rừng lại biến thành ô dù cho đội săn trộm, hơn nữa còn trắng trợn bao che cho hung thủ.
Đây quả thật là trong mắt không pháp kỷ!
Đây quả thật là côn đồ lưu manh!
Đây quả thật là cặn bã bại hoại!
Nghe tới đây, mọi người đã hiểu được vì sao cho phép Diêu Lâm dự thính, bởi vì trong những phó chủ tịch ở đây, Diêu Lâm quản lý lâm nghiệp. Phát sinh chuyện lớn như vậy, Diêu Lâm muốn không quản tới thật không khả năng!
Phải biết rằng đây không đơn giản là săn trộm, còn đề cập tới một mạng người! Đề cập tới tội không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng! Nếu thật bỏ qua, ai biết kế tiếp sẽ gây ra phong ba thế nào!
- Trương bí thư, về sự kiện nổ súng tối hôm qua, tôi nghĩ nói vài câu!
Ngay khi trong phòng hợp rơi vào tĩnh mịch, Lý Nhạc Dân chợt ho khan, chậm rãi nói. Người khác có thể bảo trì trầm mặc, nhưng hắn không thể. Dù sao huyện Hình Đường phát sinh chuyện lớn như vậy, Lý Nhạc Dân chủ quản chính pháp ủy toàn thành phố, nếu còn chưa nhận được thông báo thật sự có chút không thể nào nói nổi.
- Lý bí thư, anh nói đi!
- Sự kiện trải qua tôi nghĩ không cần lặp lại, vừa rồi Lương chủ nhiệm đã nói qua, mỗi câu nói đều không hề khuếch đại, đều là chuyện chân thật xảy ra. Thậm chí có thể nói thế này, có một số việc trong hiện trường càng thêm nghiêm trọng. Trước khi vào họp, tôi đã nhận được ghi chép điều tra của các đồng chí dưới huyện Hình Đường báo lên, internet hiện trường còn có văn kiện sao chép. Tôi nhìn qua, cảm thấy thật ghê người.
- Các đồng chí, tôi thật sự không ngờ trong thành phố của chúng ta lại có chuyện như thế phát sinh. Một đội trưởng trung đội phòng hộ rừng mà thôi, nhưng khi công an lục soát điều tra lại tìm được số tiền tài là ba triệu, còn chưa tính bất động sản. Cả trung đội phòng hộ rừng lại cấu kết cùng đội săn trộm gây án, sau đó tiến hành chia của, đây là đội ngũ do Đảng lãnh đạo đó sao? Tôi thật sự muốn hỏi, nhóm lãnh đạo cục lâm nghiệp làm ăn kiểu gì không biết!
Thanh âm Lý Nhạc Dân lạnh thấu xương nói.
- Lý bí thư, chứng cớ xác thực sao?
Tần Mông đột nhiên hỏi.
- Dạ, chứng cớ vô cùng xác thực.
Lý Nhạc Dân trầm giọng nói.
- Lẽ nào lại như vậy!
Sắc mặt Tần Mông nổi giận:
- Một cục lâm nghiệp lại cất giấu kẻ vô pháp vô thiên như thế, Diêu chủ tịch, tôi muốn hỏi ông được phân công quản lý lâm nghiệp, đối với chuyện này có lời gì giải thích không?
Tần Mông đột nhiên bão nổi, nhìn qua có vẻ bất ngờ, nhưng kỳ thật trong lòng mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái. Phải biết rằng trong ủy ban, Diêu Lâm luôn ỷ vào quan hệ trong nhà nên không theo bước chân Tần Mông. Nhưng nếu chỉ là như vậy thì cũng thôi, Diêu Lâm lại đứng trong đội ngũ phó bí thư thành ủy Ôn Bằng, đây chẳng khác gì xếp một quân cờ vào trong địa bàn của Tần Mông, hắn có thể khoan dung mới là lạ.
Cơ hội tốt bày ra trước mắt, Tần Mông quả quyết sẽ không bỏ qua!
- Tôi muốn biết, rốt cục là ai cho Phong Tiêu lá gan lớn như vậy, dám làm ra hành vi phạm pháp làm loạn kỷ cương như thế!
Diêu Lâm còn chưa mở miệng giải thích, lời nói kế tiếp của Tần Mông giống như một quả bom lớn nổ vang trong phòng hội nghị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...