Quan Bảng

Cát Gia Lĩnh.

Thôn xóm nằm tận sâu trong dãy núi lớn trấn Hắc Sơn, là một thôn xóm cách xa hương trấn nhất. Nếu ở ngày trước, muốn đi tới Cát Gia Lĩnh vô cùng khó khăn. Đừng nói là xe ô tô, dù là xe máy cũng đừng mong tới gần, chỉ có thể dựa vào đi bộ. So sánh với chốn đào nguyên của Đào Uyên Minh, nơi này ngoại trừ bần cùng cũng không có gì khác biệt với chốn đào nguyên.

Vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân, lời này không sai một chút nào!

Trong những thôn xóm gần bên, Cát Gia Lĩnh nổi danh bá đạo cùng mãnh liệt. Nếu anh đắc tội người của thôn khác, nói vài lời hay hay vài chai rượu hoặc vài gói thuốc thơm là có thể giải quyết. Nhưng nếu anh trêu chọc người của Cát Gia Lĩnh, thật xin lỗi, không đem anh đùa cho phát điên thì không xong. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, người của Cát Gia Lĩnh dị thường đoàn kết, đừng có ai mong trêu chọc tới trên đầu bọn họ.

Dưới tình thế như vậy, gia đình Cát Xuân Vượng là gia tộc lớn nhất Cát Gia Lĩnh.

Cát Đại, Cát Nhị, Cát Tam, Cát Tứ, Cát Ngũ, năm tiểu tử này là con trai Cát Xuân Vượng, đang tuổi tráng niên, cơ hồ đi ngang trong Cát Gia Lĩnh, chưa từng có ai dám đắc tội gia đình Cát Xuân Vượng. Đương nhiên cũng không phải nói gia đình họ là người ngang ngược càn rỡ, cho tới nay gia đình họ thành thật bổn phận, không hề gây chuyện nhưng cũng không sợ sự.

Hiện tại bí thư chi bộ thôn Cát Gia Lĩnh chính là Cát Đại!

Trong đêm khuya, ở lúc bình thường trong thôn hoàn toàn yên tĩnh, mỗi gia đình đều đóng cửa đi ngủ hoặc là làm chút vận động của người lớn, nhưng bất kể nói thế nào, cả thôn xóm hoàn toàn lâm vào thế giới yên tĩnh.

Nhưng hiện tại thì khác!

Cả Cát Gia Lĩnh đèn đuốc sáng trưng, nhà nhà đều chưa ngủ. Tất cả tụ tập trong nhà Cát Xuân Vượng, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ, thanh âm ồn ào thành một mảnh. Có chút người trong tay cầm gậy gộc, có người cầm xẻng, tư thế rõ ràng là đợi một lời không hợp, sẽ cầm vũ khí xông ra ngoài chiến đấu.

- Đám vương bát đản này, săn thú ở những thôn khác thì coi như xong, lại vẫn dám chạy tới địa bàn Cát Gia Lĩnh chúng ta!

- Người nào không biết đám cháu trai này sớm đáng chết, sẽ sinh con không hậu môn đâu!


- Lão bí thư chi bộ thế nào? Có thể chịu qua được không?

- Nếu lão bí thư chi bộ xảy ra chuyện gì không may, tôi nhất định lột da đám người kia!

- Dựa theo gia quy Cát Gia Lĩnh, đem bọn hắn điểm thiên đèn!

Dưới cảm xúc phẫn nộ, mọi người không ngừng ồn ào. Khoa trương nhất chính là trong đám người đang nóng nảy kia, thậm chí có cả thiếu niên mười mấy tuổi. Dựa theo tuổi tác bọn họ hẳn chỉ học tiểu học, đổi lại nhi đồng khác gặp phải trường hợp như vậy, đã sớm sợ tới mức khóc lên. Nhưng đối với nhi đồng Cát Gia Lĩnh mà nói, chẳng những không chút sợ hãi, trong mắt thậm chí còn toát ra vẻ chờ đợi, giống như chỉ hận không lập tức lao vào từ đường, đem ba tên khốn kiếp điểm thiên đèn.

- Các vị hương thân dân chúng, các vị thôn dân Cát Gia Lĩnh, các đại gia đại nương, tôi là ai các vị cũng biết, tôi phụ trách chính là trị an trấn Hắc Sơn. Phát sinh chuyện như vậy tôi cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng tôi hi vọng mọi người có thể bảo trì lý trí một chút. Nếu thật sự xúc động làm ra sự tinfhgif, sau này mọi người muốn hối hận đã không còn kịp rồi.

Từ Viêm dẫn theo vài công an đứng phía trước nhất, ngăn cản mọi người đồng thời lớn tiếng khuyên bảo.

- Từ cục, anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ cha tôi nhận oan phát súng này sao? Đây không phải thiên hạ của đảng? Vì sao còn có người dám chơi súng, còn trắng trợn bắn thương người. Tôi nói các vị công an, thay vì ở đây tốn thời gian, không bằng nghĩ biện pháp bắt đám người chạy thoát kia trở về cho chúng tôi, chỉ cần có thể bắt bọn hắn trở về, tôi cam đoan sẽ tặng cờ thưởng cho phân cục các anh!

Cát Tam la lớn.

Thân hình Cát Tam khôi ngô cường tráng, làn da ngăm đen, để đầu trọc, dưới ngọn đèn chiếu xuống đầu trọc phản xạ ánh sáng thật chói mắt, trong tay hắn cầm gậy gỗ, thần thái hung ác hô to.

- Cát Tam, tôi biết hiện tại anh thật thương tâm, nói thật, tôi cũng rất phẫn nộ. Phát sinh chuyện như vậy không ai trong chúng ta muốn nhìn thấy. Anh yên tâm, tôi đã cho người tìm kiếm, mấy người chạy thoát kia nhất định sẽ bị bắt quy án. Chúng tôi cũng sẽ cho mọi người một lời công đạo. Nhưng anh có biết việc anh làm hiện tại là không đúng, nếu anh thật sự giết ba người kia, anh cũng sẽ ngồi tù.

Từ Viêm lạnh lùng nói.


- Ngồi tù?

Cát Tam nanh cười:

- Từ cục, anh đừng lấy chuyện này ra dọa nạt người, ai nói với anh là tôi đánh chết? Tôi có ra tay sao? Đừng chơi trò này với tôi, nói thật cho anh biết, tôi không hứng thú! Nam nhân Cát Gia Lĩnh, đường đường chính chính làm việc, quang minh chính đại làm việc, cho dù làm việc trong trấn Hắc Sơn, chúng tôi đều dám vỗ ngực nói chúng tôi không có lỗi với lương tâm của mình.

- Thế nhưng nếu có người đạp tới trên đầu chúng tôi, chúng tôi cũng không cần chịu đựng. Người bị bắn tổn thương không biết sống chết chính là cha tôi, không phải cha của anh, anh đừng ở đây nói nhiều lời. Từ xưa có một câu cách ngôn nói đúng, thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng. Là ý tứ thế nào? Chẳng lẽ bọn hắn nổ súng bắn trọng thương cho tôi, các anh chỉ nói vài lời liền muốn đem người đi, không có cửa đâu!

- Không sai! Muốn đem bọn hắn đi, là chuyện không có khả năng!

Lời của Cát Tam vừa vang lên, bên cạnh lại đi ra một người đàn ông, hắn có vài phần giống Cát Tam, chẳng qua có chút vẻ âm nhu. Chính xác mà nói lại có dáng vẻ thư sinh của phần tử trí thức.

Hắn chính là con trai út của Cát Xuân Vượng tên Cát Ngũ, là người có học thức nhiều nhất trong năm anh em họ Cát, tốt nghiệp đại học. Bốn người còn lại hoặc là phổ thông cơ sở, hoặc mới tiểu học, thậm chí còn chưa lên trung học.

- Cát Ngũ, anh có ý tứ gì? Anh hẳn hiểu luật pháp, biết không thể vi phạm pháp luật, nếu anh thật sự muốn phạm lỗi lầm, tôi nói thật cho anh biết, không ai giữ được các anh.

Từ Viêm trầm giọng nói.

Chính là câu nói này làm toàn bộ thôn dân đều xôn xao. Là ý tứ thế nào? Thật sự nghĩ các người là công an, khoác áo công an thì có thể giương oai trong địa bàn Cát Gia Lĩnh hay sao? Mấy năm trước chúng tôi cũng không phải chưa từng thu thập qua công an. Trước khi Từ Viêm này tới đây, chúng tôi cũng từng giao tế không ít với công an trấn Hắc Sơn, đánh nhau chỉ là chuyện thường như bữa cơm.

Chuyện khác không dám nói, trước kia cho dù người của Cát Gia Lĩnh không chiếm đạo lý cũng không ai dám nói gì bọn họ. Càng khỏi nói chuyện lần này Cát Gia Lĩnh ở bên phía chính nghĩa. Nếu dưới tình huống như vậy các người cũng dám làm ra chuyện bất lợi với Cát Gia Lĩnh, chúng tôi thật sự không tin các người dám đụng tới người Cát Gia Lĩnh thử xem.


- Từ cục, anh nói tôi có thể tin tưởng anh sao?

Cát Ngũ nhìn thẳng Từ Viêm trầm giọng hỏi.

- Anh có ý tứ gì?

Từ Viêm cau mày nói.

- Tôi có ý tứ gì, chẳng lẽ Từ cục thật sự không hiểu sao? Chuyện đêm nay khởi nguyên như thế nào, chân tướng là gì, chẳng lẽ anh còn muốn tôi nói với anh sao? Những công an như các anh, nếu thật sự có chút lương tâm, có chút lương tri, thật không muốn có lỗi với quốc huy mình gánh vác trên người, chuyện đêm nay có thể phát sinh sao? Tôi xem phân cục các anh cùng đội phòng hộ rừng chó má chỉ là cá mè một lứa. Đem người giao cho anh, không có cửa đâu!

Cát Ngũ lãnh đạm nói.

- Tôi…

Từ Viêm vừa định mở miệng nói gì, nhưng thật sự không biết nên làm sao tiếp lời, chỉ có thể hung hăng mắng một tiếng hỗn đản dưới đáy lòng.

Mà kẻ hỗn đản cũng không phải Cát Ngũ, mà là đội phòng hộ rừng. Từ Viêm biết đội phòng hộ rừng rõ ràng có vấn đề bên trong. Nếu không có đội ngũ kia chiếu ứng, đám săn trộm quả quyết không dám càn rỡ như vậy. Ở trong mắt dân chúng trấn Hắc Sơn, đội phòng hộ rừng chính là ô dù cho đám săn trộm.

Cho nên khi Cát Ngũ nói ra lời này, thật sự làm cho Từ Viêm không phản bác được!

Con mẹ nó đã là công an, Từ Viêm biết ăn chén cơm này không dễ dàng, có đôi khi hắn vẫn phải mắt nhắm mắt mở. Nhưng đội phòng hộ rừng làm việc thật sự không có giới hạn, phá hoại vô cùng. Nhưng bọn hắn lại phụ thuộc cục thành phố quản, cục huyện không có biện pháp quản lý, nếu không Từ Viêm đã sớm nói với cha mình thu thập đám phòng hộ rừng kia từ lâu mất rồi.

Nhưng mặc dù không biết làm sao nói chuyện, chuyện trước mắt vẫn phải có biện pháp giải quyết, nếu thật để cho người Cát Gia Lĩnh tùy ý làm bậy, kết quả cuối cùng sẽ vô cùng thê thảm. Tới lúc đó chẳng những dân chúng bần cùng khốn khổ gặp xui xẻo, cho dù là hắn, là cha hắn, còn có Tô Mộc hay Nhiếp Việt cũng đừng mong có kết quả tốt.

- Vậy phải làm sao bây giờ? Mạnh mẽ ra tay sao? Không thể, nếu thật sự cưỡng chế, đừng nói bắt được họ hay không, dù bắt được phỏng chừng bên mình cũng bị thương, làm như vậy càng tăng thêm mâu thuẫn.


- Nhưng nếu không làm gì, vậy cũng không được. Cát Xuân Vượng cũng không thể cứ nằm trong nhà, nhất định phải vào bệnh viện cấp cứu, nếu hắn chết cục điện đêm nay không còn khả năng hòa dịu!

Ngay lúc Từ Viêm còn đang cân nhắc, đột nhiên bên trong nhà vang ra tiếng hét thống khổ:

- Cha!

- Đại ca, cha thế nào?

Cát Ngũ gấp giọng kêu lên.

- Cha đã chết!

Cát Đại thảm thống hô.

- Cái gì? Cha đã chết!

Cát Ngũ giống như bị sét đánh.

- Cha đã chết, cha tôi đã chết, tôi phải cho đám chó đẻ kia đền mạng!

Cát Nhị giận dữ hét to.

Đã chết? Cát Xuân Vượng đã chết! Lần này không xong! Xảy ra chuyện lớn!

Từ Viêm nhìn đám người kích động, sắc mặt đại biến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui