Hứa Huyên nhìn hai nữ nhân đứng trước mắt, đầu tiên bị hấp dẫn ở Đường Tú Thi, vẻ cao ngạo và lạnh như băng bao trùm con người này, loại cảm giác này giống như con người nàng muốn phong tỏa phía ngoài mọi người, không muốn bị bất cứ kẻ nào dễ dàng theo dõi thế giới nội tâm của nàng, trên thực tế đúng như Tô Mộc nói, Hứa Huyên vừa khéo biết Đường Tú Thi.
Có ai không nhận ra con rồng trên tạp chí kinh tế chứ.
Vị trí phụ tá tổng tài tập đoàn Cự Nhân, cũng không phải ai muốn đảm nhiệm là có thể đảm nhiệm
- Tô... Tô tổng, tại sao anh lại ở chỗ này ăn cơm?
Đường Tú Thi đụng chạm ánh mắt của Tô Mộc, nhạy cảm thay đổi cách gọi, chỉ có ở trước mặt Tô Mộc, Đường Tú Thi mới toát ra tư thái của một cô gái.
- Làm sao tôi không thể ăn ở chỗ này? Đường tổng, nếu cô chưa ăn..., không ngại nếm thử thịt nướng ở đây chứ, thật sự rất tuyệt, cô yên tâm, món ăn ở đây tuyệt đối là tự nhiên, không có bất kỳ chất bảo quản nào.
Tô Mộc cười chào hỏi
- Tô tổng, tôi tới đây là muốn nhờ hỗ trợ.
Đường Tú Thi sau khi ngồi xuống đi thẳng vào vấn đề, cái gọi là thịt nướng, nàng cũng rất ít khi đụng đến, là một người có xuất thân gia thế nghiêm khắc, ăn uống của Đường Tú Thi từ nhỏ đến lớn đều có tính quy luật rất mạnh, thứ gì có thể ăn, thứ gì không thể ăn, giống như một quyển từ điển, khắc trong đầu Đường Tú Thi.
- Đường tổng, thật ra cô nên biết, hiện tại cho dù tôi động thủ trị liệu, hiệu quả cũng sẽ rất kém cỏi, ngày mai chỉ cần cô chuẩn bị thứ tôi cần, tôi bảo đảm sẽ chữa khỏi bệnh cho cô, hiện tại, nếu cô đã tới cũng không ngại ngồi xuống nếm thử những món này chứ, thỉnh thoảng ăn một chút, đối với thân thể cũng không có gì xấu.
Tô Mộc cười nói
- Được.
Đường Tú Thi gật đầu nói.
Trần Kiều hiện tại đã gần như trở thành thư ký cuộc sống của Đường Tú Thi, chỉ cần Đường Tú Thi xuất hiện bên trong huyện thành, nàng tuyệt đối sẽ thò đầu ra, không có cách nào, hiện tại đồ uống Cự Nhân tạm thời không phải cần nàng, còn Đường Tú Thi lại cần nàng đi theo.
- Tô tổng, đây là bằng hữu của anh sao? Nào, nếm thử đồ uống nhà máy chúng tôi sản xuất đi.
Trần Kiều đưa tới hai chai nước uống
- Lion? Đây là tên đồ uống của các cô sao? Làm sao trước kia chưa từng nghe nói.
Hứa Huyên hiếu kỳ nói
- Đúng vậy, tạm thời vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu phát minh, nhưng cô yên tâm, những thứ này đều là thành phẩm, rất nhanh sẽ đưa ra thị trường
Trần Kiều nói.
- Vậy sao.
Hứa Huyên mở nắp uống một hớp, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười:
- Không tệ, mùi vị rất ngon.
- Đó là do đồ uống của chúng tôi chọn dùng nước tinh khiết thiên nhiên không ô nhiễm...
Tô Mộc nhìn Trần Kiều tới chỗ nào cũng sẽ mang theo mấy chai nước uống, có loại cảm giác vô lực sâu sắc, dù gì cô cũng là một Tổng giám đốc, làm sao cứ làm mình như một người bán hàng vậy, hơn nữa phải biết rằng tập đoàn Cự Nhân có lượng tiêu thụ rất lớn, chính là đồ uống của bọn họ tựa hồ không cần lo lắng vấn đề tiêu thụ, tuy vậy cô cũng muốn liều mạng đẩy mạnh tiêu thụ, thật đúng là làm cho người ta không biết làm thế nào.
- Đỗ Liêm, qua đó ngồi đi.
Đoạn Bằng ở bên cạnh nhìn thấp giọng nói
- Cậu nằm mơ đi, tôi đi qua thuần túy là muốn chết.
Đỗ Liêm sờ đầu nói:
- Công lực của ta như vậy, đi qua thuần túy là bị giày xéo, tôi ở chỗ này với cậu thôi, cậu nói nhanh chuẩn bị cho tôi mấy xiên thịt dê, tôi sắp thèm sắp chết rồi.
- Được, tới liền.
Đoạn Bằng cười nói
Bữa thịt nướng này ăn cũng rất ngon, ngay cả Đường Tú Thi đến cuối cùng cũng ăn vài xiên thịt dê, không có cách nào, thật sự bởi vì kỹ thuật nướng thịt của dì Thái rất có mùi vị, cho nên khiến cho Đường Tú Thi không nhịn được liền ăn một chút, nếu để người quen biết nàng nhìn thấy, không chừng giật mình mà chết, không ngờ Đường Tú Thi cũng có lúc ăn quán ven đường.
- Đoạn Bằng, những người đó đều là bằng hữu của anh sao?
Lâm Ca thấp giọng hỏi
- Cũng không hẳn.
Đoạn Bằng nói
...,
- Nhưng nếu đã tới đây thì cũng là bằng hữu của anh, nếu là bằng hữu của anh, vậy bữa hôm nay coi như tôi mời.
Lâm Ca cười nói
- Lâm Ca, không cần, chúng tôi có tiền
Đoạn Bằng vội khoát tay nói.
- Đoạn Bằng, nếu anh khách khí với ta như vậy..., tôi sẽ giận thật đấy, không phải chỉ có mấy xiên thịt dê sao? Chẳng lẽ tôi không mời được.
Sắc mặt Lâm Ca trầm xuống, ra vẻ tức giận nói.
- Lâm Ca đúng không? Ha hả, cô cũng đừng ép Đoạn Bằng như vậy, đợi lúc nào cô trở thành bạn gái của Đoạn Bằng, lại mời chúng tôi? Nếu không cô dứt khoát đáp ứng Đoạn Bằng là được rồi.
Đỗ Liêm đứng bên cạnh, nhìn Đoạn Bằng lúng túng, liền bật thốt lên.
Một câu nói, nhất thời khiến cho sắc mặt hai người đều đỏ bừng.
- Không để ý tới các anh nữa, muốn làm thế nào thì làm.
Lâm Ca dậm chân, đi ra ngoài giúp mẹ nướng thịt, để lại Đoạn Bằng nhìn Đỗ Liêm, làm ra vẻ mặt hung hăng, Đỗ Liêm cũng cười không để ý.
- Tôi nói này huynh đệ, yêu thương không thể chỉ nói như vậy, lúc nào nên xuất thủ thì phải ra tay, nhanh tay thì có chậm tay thì mất.
Đỗ Liêm làm bộ người từng trải nói.
- Vậy anh hiện tại cũng không phải đang cô đơn sao.
Đoạn Bằng nói.
- Đó là tôi chưa gặp được đối tượng.
Đỗ Liêm phản bác.
Tô Mộc ngồi phía xa, nhìn hai người đấu võ mồm, cười một tiếng, sau đó quét nhìn bốn người:
- Tôi nói này bốn vị, mọi người xem như đều ăn xong rồi? Nếu được, chúng ta lên đường, đêm dài đằng đẵng, cũng không thể chỉ tiêu hao ở chỗ này đúng không.
- Tôi phải đi, Tô tổng, nhớ chuyện anh hứa với tôi ngày mai, lúc nào tôi cũng có thời gian.
Đường Tú Thi vừa nói liền đứng dậy, cùng Trần Kiều xoay người rời đi.
Hứa Huyên và Cố Tiểu Mỹ cũng không ngoại lệ, vừa rồi đích xác là ăn nhiều rồi, hiện tại nhìn thấy Tô Mộc nói muốn đi, dĩ nhiên sẽ không lưu lại, chỉ có điều Cố Tiểu Mỹ giống như chưa tận hứng, kéo vai Tô Mộc nói:
- Mời tôi uống rượu.
- Uống rượu? Cô xác định?
Tô Mộc hỏi
- Xác định
Cố Tiểu Mỹ nói.
- Tiểu Mỹ, đừng uống rượu, chúng ta trở về.
Hứa Huyên nhỏ giọng nói.
- Để làm chi, thật vất vả mới ra ngoài chơi một chuyến, cậu còn không muốn tôi chơi cho tận hứng, không ngờ Tô Mộc lại còn là huyện trưởng, làm sao có mời tôi uống rượu hay không?
Cố Tiểu Mỹ cười nói
- Mời, mỹ nhân ước hẹn, sao dám từ chối?
Tô Mộc cười nói.
- Vậy được rồi, đi, chúng ta đi.
Cố Tiểu Mỹ lớn tiếng nói.
Bên này Tô Mộc đứng dậy, Đoạn Bằng và Đỗ Liêm dĩ nhiên cũng không tiếp tục lưu lại, nhưng hai người bọn họ vừa động, Tô Mộc liền khoát khoát tay, ý bảo bọn họ không cần đi theo mìn.
- Đỗ Liêm, cậu về nhà, Đoạn Bằng cậu ở đây hỗ trợ, dù sao nơi này cách Kim Sắc Huy Hoàng không xa, tản bộ mấy phút là đến.
- Vâng, lão bản.
Tô Mộc nói như vậy, hai người dĩ nhiên sẽ không biết thức thời đi theo.
Cách trường trung học Hình Đường không xa, phía dưới đèn đường mờ vàng, Quan Ngư giống như một chú mèo đi lạc lưu, đứng yên lặng, trên khuôn mặt thơ ngây lộ ra một loại bất an mơ hồ, dù sao nơi này cũng là chỗ xa lạ, Quan Ngư chưa từng rời khỏi thủ đô nửa bước, đến hiện tại cũng không thể tin được, mình dám kiên quyết ngồi lên xe lửa, đi tới huyện thành nhỏ bé xa xôi này.
Vì cái gì, chỉ vì muốn gặp một nam nhân không phải xa lạ, nhưng cũng không hẳn quen thuộc.
Hoặc là nói Quan Ngư thật sự muốn thay đổi hoàn cảnh, cho nên nàng mới có thể khẩn cấp rời đi như vậy.
Nhưng nghĩ đến những lời Chu Phụng Tiền nói với nàng trước khi đi, tâm tình khủng hoảng bất an của Quan Ngư lại dẹp yên không ít, Chu Phụng Tiền nói, Tô Mộc là một người đáng tín nhiệm, cháu hãy ở đấy cố gắng học tập, tranh thủ năm nay thi tốt nghiệp trung học giành được thành tích xuất săc, nếu có thể làm được, gia gia nhất định sẽ có quà cho cháu.
Nghĩ đến nụ cười hòa ái của Chu Phụng Tiền, Quan Ngư liền cảm giác tất cả bất an đều biến mất.
...,
Xế chiều hôm nay Quan Ngư đã tới huyện Hình Đường, nàng vốn muốn gọi điện thoại cho Tô Mộc, sau lại không gọi, mà trực tiếp thuê xe tới trường trung học Hình Đình, nàng muốn nhìn xem chỗ sau này mình sẽ học tập là chỗ nào, ai ngờ lão đại gia trông cửa, sống chết không cho Quan Ngư vào trong, sau khi vất vả thuyết phục, Quan Ngư cũng không vào trong thăm quan nữa, sắc trời cũng ảm đạm.
Quan Ngư hiện tại còn chưa ăn cơm, bụng cô đã bắt đầu réo vang, nhìn phía trước cách đó không xa có một con đường nhộn nhịp, liền muốn đi qua tùy tiện ăn một chút cơm, vừa đi nàng vừa lấy điện thoại, bấm số của Tô Mộc.
- Quan Ngư, là em sao? Bây giờ em đang ở nơi nào?
Tô Mộc ngạc nhiên kêu lên.
- Tô đại ca, em đang ở huyện Hình Đường, nơi này cách trường trung học Hình Đường không xa, em... A….
Quan Ngư còn chưa nói hết, liền phát ra một tiếng hét chói tai, điện thoại mới vừa cầm trong tay, lúc này đã đổi chủ, xuất hiện trong tay một tên lưu manh, mà bên cạnh tên lưu manh này, còn có bốn tên khác ăn mặc cũng giống như hắn, vừa nhìn đã biết là loại lưu manh đầu đường xó chợ.
- Quan Ngư, em làm sao vậy? Em làm sao vậy?
Tô Mộc nhất thời gấp gáp kêu lên.
- Tô ca, sao vậy? Có chuyện gì không?
Hứa Huyên vội vàng hỏi
- Hứa Huyên, Tiểu Mỹ, thật xin lỗi, tôi tạm thời không thể đi cùng các cô uống rượu, tôi có chút việc gấp.
Tô Mộc nhất thời vô cùng lo lắng, vừa rồi hắn mới nghe Quan Ngư nói đang ở gần trường trung học, không phải là chỗ của hắn sao?
Nàng đang ở đâu?
Quan Ngư, cô tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, nếu cô xảy ra chuyện, tôi biết ăn nói với Chu Phụng Tiền như thế nào.
Khi Tô Mộc đang gấp gáp, bên tai hắn đột nhiên truyền đến một tiếng quát tháo chói tai, thuận thế nhìn qua nơi xuất phát thanh âm, nhất thời sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...