Quan Bảng

Dương Tiểu Thúy hiện tại thật sự có chút rơi vào tình huống khó xử, nàng thật sự không nghĩ đến, sẽ xuất hiện chuyện như vậy. Thật ra nàng cho là hôm nay là vận may của nàng, nhìn xem chẳng những phòng khách quý có một vị khách nhân vô cùng tôn quý, địa vị của người khách đó nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng. Cho nên nàng mới trực tiếp nhường lại phòng Vip, nếu không nơi đó cũng để lại cho Tô Mộc sử dụng rồi. Hơn nữa ngoại trừ vị khách kia, Tô Mộc cũng đã tới.

Tô Mộc đến cứ đến, còn mở tiệc chiêu đãi ba vị đương gia của tập đoàn Cự Nhân, tập đoàn Chu thị và thủy sản Hồng Phong, đội hình như vậy nàng tuyệt đối chưa từng thấy qua, phải tận tình chiêu đãi. Về phần Hà Mân và Quản Cố , Dương Tiểu Thúy cũng biết, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng cao hứng, bởi vì Quản Cố chính là giám đốc ngân hàng, nếu như sau này Kim Sắc Huy Hoàng của mình có chuyện gì, còn phải phiền toái người ta không phải sao.

Tóm lại, người tới đều là đại nhân vật có uy tín danh dự, đây là vinh dự cho Kim Sắc Huy Hoàng, Dương Tiểu Thúy thật sự rất hưng phấn. Ý vị Kim Sắc Huy Hoàng rất nhanh sẽ bước vào một giai đoạn bay vọt, nghĩ đến cái này, nàng liền kích động.

Nhưng Dương Tiểu Thúy cũng không nghĩ tới, vào thời điểm như vậy, cũng có thể phát sinh vấn đề, Quản Cố đại náo ra chuyện phiền toái như vậy. Ngươi nói nếu hắn đắc tội với người khác còn chưa tính, hắn lại đắc tội với Tô Mộc.

Điều này làm cho Dương Tiểu Thúy vô cùng bất đắc dĩ, đồng thời cũng có chút gì do dự làm ra quyết định.

Quản Cố dù ngươi lợi hại, cũng không bằng Tô Mộc, Dương Tiểu Thúy nhất định là dựa vào Tô Mộc, lấy hắn làm hạch tâm.

- Tôi lập tức báo cảnh sát!

Dương Tiểu Thúy vừa nói vừa muốn động thủ báo cảnh sát.

Quản Cố nhìn thấy Dương Tiểu Thúy muốn báo cảnh sát, tức giận đè nén trong lòng hoàn toàn bộc phát ra. Đêm nay ở chỗ này, hắn lại bị thu thập mấy lần, ngụm ác khí này kêu hắn làm sao có thể nuốt xuống. Phải biết rằng cho dù bị giáng chức điều đến đây. Quản Cố hắn cũng là người có bối cảnh, nếu cứ nhận tài như vậy, sau này làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt cấp dưới.

- Báo cảnh sát. Các người còn dám báo cảnh sát? Có biết ta là ai hay không? Cậu ta là Mai Tự Hàn, biết Mai Tự Hàn là ai không? Đó chính là giám đốc ngân hàng Xây Dựng tỉnh, dám bắt ta, ta xem các người ai dám động đến ta!

Quản Cố lớn tiếng gầm thét.

Giám đốc ngân hàng Xây Dựng tỉnh!

Trong miệng Quản Cố hô lên cái tên này, thật sự khiến trong lòng mọi người lộp bộp. Nếu thật sự như vậy, vậy chuyện này sợ rằng thật sự có chút khó giải quyết. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng lửa giận từ phía Mai Tự Hàn không phải ai cũng có thể thừa nhận. Một giám đốc ngân hàng cấp tỉnh hành, lượng kim tiền tuyệt đối không phải thứ một giám đốc chi nhánh ngân hàng bình thường có thể so sánh. Những người này đều là chư hầu một phương nắm giữ kinh tế, năng lượng nhân mạch bản thân cũng lớn kinh người.

Dương Tiểu Thúy có chút bất lực nhìn Tô Mộc, nhưng không ngờ, Tô Mộc chẳng những không sợ, ngược lại hung hăng trừng mắt liếc nàng:

- Dương tổng, có muốn tôi tự động thủ báo cảnh sát hay không?

- Không cần không cần!

Bị Tô Mộc trừng. Dương Tiểu Thúy khẽ run lên bần bật, nàng làm sao cũng không nghĩ tới, dưới cơn thịnh nộ ánh mắt Tô Mộc có thể lạnh thấu xương như vậy. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hắn như thế, khiến cho Dương Tiểu Thúy có loại cảm giác sợ hết hồn hết vía.


- Xin chào. Là đồn công an đúng không? Tôi báo án...

- Các người thật dám báo cảnh sát! Được, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, ta xem ai dám bắt ta!

Quản Cố tiếp tục ồn ào.

Tô Mộc cũng lười phản ứng với người này, xoay người nhìn Đường Tú Thi :

- Cảm giác thế nào?

- Cầm máu rồi, chỉ hơi đau một chút.

Đường Tú Thi nói.

- Yên tâm, tôi sẽ lấy lại công đạo cho cô.

Tô Mộc nói.

- Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.

Khi Đường Tú Thi nghe Quản Cố kêu lên cái tên Mai Tự Hàn, liền nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, không muốn chọc ra phiền toái cho Tô Mộc.

Tâm tư của Đường Tú Thi, Tô Mộc dĩ nhiên có thể nhìn thấu, nhưng hắn cũng không cho rằng như vậy:

- Cô là khách nhân tôi mời tới, chuyện phát sinh như vậy, tôi dĩ nhiên phải làm chủ cho cô. Chớ nói chi hắn còn dám sỉ nhục chửi mắng mọi người, còn ác ý hành hung, bắt lại trước rồi nói sau.

Những lời này nghe đến tai Hà Mân, chính là cảm xúc dạt dào.

Hà Mân ban đầu đáp ứng Tô Mộc tiếp quản nhà máy xi măng Hoàng Vân, phần lớn nguyên nhân là vì thân phận của Tô Mộc theo lời Hà Sanh, nghĩ tới xây dựng tót quan hệ với hắn, làm chuyện tốt cho hắn, sẽ nhận được thiện duyên. Hắn tự hỏi nếu là cán bộ lãnh đạo khác, đụng phải chuyện này tuyệt đối không có ai sẽ vì hắn đứng ra, đắc tội với một giám đốc ngân hàng cấp tỉnh. Chính bởi vì như vậy, cho nên hiện tại hắn mới cảm động vô cùng.

Kim Sắc Huy Hoàng có vị trí rất tốt, phụ cận có đồn công an, vì vậy không bao lâu sau, liền có mấy cảnh sát hình sự chạy tới, Quản Cố cũng bị thu thập thỏa đáng, bàn tay mặc dù huyết nhục mơ hồ, nhưng trên người và trên mặt cũng không có thương tích gì.


- Tô huyện trưởng!

Sau khi mấy cảnh sát hình sự tới đây, nhìn thấy Tô Mộc ở hiện trường, vội vàng chào hỏi.

- Đưa hắn về thẩm vấn kỹ càng cho tôi, ngoài ra ở đây có video giám sát hành lang, các anh sao ra một bản, dùng làm chứng cớ.

Tô Mộc lạnh nhạt nói.

- Vâng!

Mấy cảnh sát hình sự vừa nói vừa động thủ, nhưnng Quản Cố há có thể để cho bọn họ như nguyện, không cam lòng giằng co, vừa giãy dụa vừa hét về phía Tô Mộc:

- Tên không có mắt này, có biết ta là ai hay không? Dám kêu người bắt ta! Còn ngươi nữa Hà Mân, nhà máy xi măng Hoàng Vân các người đừng nghĩ đến chuyện vay tiền của bất cứ ngân hàng nào nữa. Còn các ngươi nữa, ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào, tôi sẽ tính sổ với các người, ta...

Quản Cố còn muốn nói nữa, lại bị mấy cảnh sát hình sự trực tiếp cho một cùi trỏ, đau đớn không kêu được. Buồn cười, không cần biết ngươi là giám đốc chi nhánh ngân hàng gì, chỉ cần là phạm pháp, vẫn phải bắt giữ. Chưa nói đến người hạ mệnh lệnh này còn là Tô Mộc, Tô Mộc là ai? Đây chính là phó huyện trưởng huyện Hình Đường, là người có quan hệ rất thân thiết với Từ cục nhà mình. Tô Mộc có lệnh, bọn họ làm sao dám không tuân lời?

Nếu như nói người gây chuyện hôm nay không phải là Tô Mộc, mà là một người bình thường khác. Cho dù cảnh sát hình sự tới đây, cũng không có thái độ như vậy. Dù sao nếu lựa chọn giữa một người bình thường và một giám đốc chi nhánh ngân hàng..., bọn họ sẽ chọn người sau.

Thực tế chính là thối nát như vậy, muốn không ủng hộ cũng không được!

- Tô huyện trưởng, tôi làm việc không tốt.

Hà Mân đi lên trước có chút bất đắc dĩ nói.

- Chuyện này không quan hệ đến anh, gặp phải hành trưởng cực phẩm như vậy, anh có thể vay được tiền mới là kỳ lạ. Nhưng không sợ, hắn sẽ rất nhanh nhận ra mình đã phạm vào một sai lầm lớn, chuyện ngày hôm nay để anh chịu ủy khuất rồi.

Tô Mộc nói.

- Tôi không sao.


Hà Mân lắc đầu.

- Yên tâm đi, Nhiếp bí thư đã lên tiếng, lần này lấy ra hai trăm vạn từ tài chính huyện cho Hoàng Vân các anh khởi động tài chính, hơn nữa tất cả ba vị lão tổng cũng gật đầu, sau này công trình của bọn họ sẽ dùng xi măng của Hoàng Vân các anh.

Tô Mộc cười nói.

- Thật không?

Hà Mân hai mắt tỏa sáng.

- Đương nhiên là thật, chẳng lẽ tôi còn có thể lừa anh được sao, không tin anh hỏi Hà tổng đi?

Tô Mộc cười nói.

- Đúng vậy.

Hà Sanh gật đầu nói.

Nghe được câu này, tâm tình phiền não vừa rồi của Hà Mân nhất thời thanh thoát không ít, hắn biết Hà Sanh sẽ không lừa gạt hắn, mà Chung Nhan và Đường Tú Thi cũng không phản đối, đã nói chuyện này là sự thật rồi. Nếu thật sự có những đơn đặt hàng lớn như vậy, cho dù Hoàng Vân không vay ngân hàng, dựa vào hai trăm vạn tài chính khởi động, cũng có thể rất nhanh vận chuyển trở lại, hoàn thành cuộc chiến tung mình.

- Tô huyện trưởng, nếu như không có chuyện gì, tôi muốn rời đi trước.

Đường Tú Thi nói.

- Đường trợ lý, chuyện đêm nay thật xin lỗi.

Tô Mộc nói.

- Cũng không phải là lỗi của anh.

Đường Tú Thi cười, liền cùng Trần Kiều đi xuống lầu, sau đó, Chung Nhan cũng cáo từ, Hà Sanh và Hà Mân cũng không ở lại, lần lượt rời đi. Hành lang vừa rồi còn náo nhiệt, lúc này liền biến thành yên tĩnh.

Tô Mộc tiêu sái trở về phòng, suy nghĩ một lát, lấy điện thoại di động ra nhấn số gọi đi, đợi cho bên kia mở máy, bên tai Tô Mộc liền truyền đến một tiếng quát tháo vui mừng:

- Tô niên trưởng, thật sự là anh sao? Làm sao lại muốn gọi điện thoại cho tôi?

- Mai Đóa Nhi, có chuyện này anh muốn em chứng thực.


Tô Mộc cười nói.

- Chuyện gì?

Mai Đóa Nhi nghi ngờ nói.

- Giám đốc chi nhánh ngân hàng Xây Dựng huyện chúng tôi Quản Cố, nói là thân thích nhà em, có phải không?

Tô Mộc hỏi.

- Quản Cố ? Đúng vậy, hắn là thân thích bên phía mẹ em. Làm sao? Có phải hắn gây phiền phức với anh hay không?

Mai Đóa Nhi lớn tiếng nói.

- Không hẳn là phiền toái, chẳng qua phát sinh chút mâu thuẫn.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

- Tô huyện trưởng, nếu thật sự có việc..., anh không cần để ý đến hắn, em đã sớm không ưa hắn, nếu như không phải mẹ em vẫn che chở, ba em cũng sẽ thu thập hắn. Gần đây em nghe nói hình như hắn vừa bị giáng chức, không ngờ lại đến chỗ anh.

Mai Đóa Nhi nói.

- Được rồi, anh biết rồi.

Tô Mộc mỉm cười nói.

Sau khi cúp điện thoại, Tô Mộc đốt một điếu thuốc lá, suy nghĩ một lát vẫn gọi điện cho Từ Tranh Thành, sau khi kể lại chuyện vừa rồi, nói với hắn:

- Nếu Đường trợ lý không muốn truy cứu, vậy chuyện này cứ dựa theo trình tự của chú giải quyết.

- Chú hiểu!

Từ Tranh Thành nói.

Có tầng quan hệ của Mai Đóa Nhi ở đây, Tô Mộc liền lựa chọn tạm thời bỏ qua cho Quản Cố Thật ra cho dù hắn thật sự muốn truy cứu đến cùng, cuối cùng tỷ lệ Quản Cố có thể bị phạt cũng rất nhỏ. Hắn đã say như vậy rồi, cho dù làm ra số ít chuyện, cũng sẽ được cân nhắc mức hình phạt. Hơn nữa từ đầu tới đuôi, Quản Cố ngoại trừ ngang ngược càn rỡ, thật ra cũng không chân chính có cử động quá đáng.

Chẳng qua kêu Tô Mộc cứ như vậy bỏ qua cho Quản Cố là không được, làm sao cũng phải cho hắn nhớ lâu một chút, tối nay cứ ngồi chồm hổm một đêm ở đồn công an đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui