Quản Cố thật sự đau, hắn chưa từng có cảm giác đau đớn giống như bây giờ, bàn tay phải bị đôi giày cao gót của Đường Tú Thi dẫm lên còn chưa tính, hiện tại lại bị Hà Mân hung hăng giẫm phải, máu thịt bắt đầu mơ hồ. Hắn thậm chí cũng có thể cảm giác được xương cốt trong lòng bàn tay có phải cũng đã đứt đoạn hay không, cảm giác đau đớn này, khiến cho thân thể hắn cũng không nhịn được giống như co rúc.
- Quản hành trưởng, anh thế nào rồi?
- Dừng tay, mau dừng tay, Hà tổng, đây là quản hành trưởng của chúng tôi!
- Đây là các người đang hành hung, chúng tôi phải báo cảnh bắt các người!
Bất kể nói thế nào, mấy người này cũng là người của ngân hàng, muốn đi theo Quản Cố xen lẫn, hơn nữa bọn họ mấy ngày qua cũng nghe Quản Cố nói bóng nói gió đến thân phận bối cảnh của mình, hiểu được vị này rất có lai lịch, tuyệt đối không thể đắc tội. Cho nên biết rõ người trước mắt là Đường Tú Thi, bọn họ cũng không có cách nào giả bộ làm như không biết, vội vàng tiến lên, đỡ lấy Quản Cố từ trên mặt đất đứng dậy.
- Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát cho tôi, dám tập kích ta, ta sẽ cho các người đẹp mắt!
Quản Cố lớn tiếng hét, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ nhìn vừa tức cười vừa dữ tợn.
- Báo cảnh sát thì báo cảnh sát, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi lý luận như thế nào.
Hà Mân không phục nói.
- Hà Mân, ta tới dùng cơm là nể mặt ngươi, ngươi lại không biết xấu hổ. Ngươi không phải chỉ là một trưởng xưởng của Hoàng Vân sao? Ỷ có Tô Mộc ở sau lưng làm chỗ dựa, ngươi dám cao ngạo như thế sao? Ta cho ngươi biết, đừng nói là ngươi, cho dù là Tô Mộc đứng trước mặt ta, ta cũng chửi hắn.
Quản Cố tàn nhẫn nói.
- Vậy sao?
Đúng lúc này sau lưng Quản Cố truyền đến một đạo thanh âm hờ hững. Đầu hắn cũng không quay lại, trực tiếp hô:
- Dĩ nhiên!
Nhưng vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy có cái gì không đúng, người mình mang đến không thể nào hỏi ra lời này, ai vậy, lại dám đón lời của mình. Nghĩ tới đây, Quản Cố liền nghiêng người nhìn qua, phát hiện sau lưng không biết từ lúc nào xuất hiện mấy người. Người vừa lên tiếng là một người trẻ tuổi, sau lưng hắn còn một nam hai nữ, chưa nói, hai người nữ này thật sự vô cùng xinh đẹp, tối thiểu cũng cùng phẩm cấp với Đường Tú Thi.
Mỹ nữ như vân!
Trong đầu Quản Cố hiện không nghĩ ra người trẻ tuổi này là ai, thế nhưng toát ra ý nghĩ như vậy!
- Ngươi là ai?
Quản Cố cao giọng hỏi.
- Tôi là ai? Anh không biết tôi là ai?
Tô Mộc tò mò hỏi, hiện tại huyện Hình Đường thật sự có người không biết mình là ai sao? Có lẽ chưa từng thấy mình, nhưng tuyệt đối đã nghe qua tên của mình. Nhưng vị trước mắt này có thể kinh động Hà Mân mời khách. Nói vậy cũng không phải người bình thường rồi. Vậy lại càng không có đạo lý không biết mình là ai?
- Quản hành trưởng, nhỏ giọng một chút, đó là Tô huyện trưởng!
Quản Cố là uống nhiều quá, nhưng những người bên cạnh hắn không uống nhiều, sau khi nhìn rõ mấy người nhô ra trước mắt là ai, vẻ mặt nhất thời khẩn trương. Wow, hôm nay đụng phải vận rủi gì đây, làm sao thoáng cái đụng phải nhiều ngưu nhân như vậy.
- Tô Mộc? Cậu chính là Tô Mộc! Có mạo nhận không vậy, tới đây cho tôi xem!
Chẳng qua điều khiến cho những người bên ngân hàng không nghĩ tới chính là, sau khi Quản Cố nghe người nọ là Tô Mộc, chẳng những không hề sợ hãi, rất có loại tư thế cao ngạo, thoáng cái giãy dụa, đưa tay túm lấy cổ Tô Mộc.
Tô Mộc là ai? Há có thể để hắn được như ý, nhẹ nghiêng người sang bên cạnh né tránh, đồng thời, chân phải đưa ra, gạt người Quản Cố ngã xuống mặt đất.
Trong giây phút tiếp xúc ngắn ngủi như vậy, quan bảng của Tô Mộc liền trong nháy mắt xoay tròn, tin tức thân phận của vị Quản Cố trước mặt này liền phản ánh vào trong đầu óc của hắn.
Tên họ: Quản Cố, chức vụ: giám đốc chi nhánh ngân hàng Xây Dựng huyện Hình Đường, yêu thích: tham tiền háo sắc, độ thân mật: 0!
Lên chức: tạm thời chưa có, bệnh không tiện nói ra: bệnh vảy nến!
Tôi nói Hà Mân tại sao lại ở chỗ này mời khách kia. Thì ra vị này lại chính là giám đốc ngân hàng! Như vậy là đúng rồi, chẳng qua vị giám đốc ngân hàng này cũng không ra gì. Chẳng qua Tô Mộc biết, ngân hàng là hệ thống độc lập, bổ nhiệm nhân sự không có bất cứ quan hệ nào với hắn. Quản Cố không thèm để ý đến mình căn bản cũng vì nguyên nhân này. Nhưng so với Quản Cố, hiện tại người Tô Mộc quan tâm hơn chính là Đường Tú Thi .
Bởi vì lúc này, Tô Mộc phát hiện trên váy Đường Tú Thi loang lổ vết máu.
Đường Tú Thi là khách mình mời tới đây, đây chính là người lãnh đạo cấp thành phố nhìn thấy cũng không dám có bất kỳ lỗ mãng, nếu thật sự bị thương tổn ở chỗ này, hắn thật sự không biết nên ăn nói với tập đoàn Cự Nhân như thế nào. Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền vội vàng tiến lên:
- Đường trợ lý, cô không sao chứ?
- Không có chuyện gì, chẳng qua bị thương một chút mà thôi.
Đường Tú Thi bình tĩnh nói, giống như trước mắt không phải là máu của mình.
- Mau, mau ngồi xuống, tôi bôi thuốc cho cô!
Tô Mộc nhìn thấy Dương Tiểu Thúy đã kêu người cầm hộp thuốc tới đây, tâm tình khẩn trương, không có bất kỳ suy nghĩ gì, liền trực tiếp quỳ rạp xuống đất, vừa nói vừa định nhấc váy của Đường Tú Thi.
- Đợi đã!
Khi ngón tay Tô Mộc sắp đụng phải mép váy Đường Tú Thi, nàng liền vội vàng hô lên, Tô Mộc ngẩng đầu nhìn gương mặt xấu hổ của Đường Tú Thi, đột nhiên hiểu ra chuyện gì. Nhưng nếu làm hắn cũng không có bất kỳ ý tứ xấu hổ. Hơn nữa hắn thật sự muốn cầm máu cho Đường Tú Thi, chứ không có bất kỳ ý tứ gì khác.
- Trần tỷ, cô tới bôi thuốc cho Đường trợ lý đi.
Tô Mộc nói.
- Được!
Trần Kiều từ phía sau vội vàng đi tới, ngồi xổm người xuống bắt đầu bôi thuốc cho Đường Tú Thi. Khi Tô Mộc nhìn thấy Đường Tú Thi vén mép váy lên, lộ ra đôi chân thon dài, đang chảy ra máu tươi, sắc mặt liền âm trầm.
Thật sự là vô pháp vô thiên a!
- Hà Mân, xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này Hà Sanh cũng đi tới thấp giọng hỏi.
- Đại ca, tại sao các người lại ở chỗ này?
Hà Mân có chút kinh ngạc nói.
- Đi vào chủ đề chính đi.
Hà Sanh hỏi.
- Chuyện là như vậy, tôi muốn vay chút tiền, cho nên liền mời Quản Cố bọn hắn. Ai ngờ vị này tới đây xem thường Hoàng Vân chúng tôi còn không nói, còn nói chỉ cần hắn ở Hình Đường một ngày, sẽ không có một ngân hàng nào cho chúng tôi vay. Phút cuối cùng lúc tôi đi, hắn trực tiếp xách chai rượu đập tới, tôi không ngờ Đường trợ lý đang ở bên ngoài, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không né tránh.
Hà Mân có chút ảo não nói.
Nghĩ đến tình nhân trong mộng của mình, cứ như vậy bị chai rượu quẹt qua bị thương, nhìn vết máu chói mắt kia, trái tim Hà Mân cũng muốn tan nát. Nói tới đây, ánh mắt Hà Mân nhìn về hướng Quản Cố càng phát ra tức giận.
Giải thích của Hà Mân khiến cho mọi người đều hiểu là chuyện gì xảy ra, sau khi Hà Sanh nghe xong khóe miệng nhếch lên, khinh thường liếc nhìn Quản Cố đang men theo góc tường đứng lên, trên mặt cười lạnh:
- Được, quyết đoán khá lớn, chỉ cần ngươi còn ở đây một ngày, sẽ không có một ngân hàng nào dám cho Hoàng Vân vay. Ngươi thật sự cho rằng ngân hàng do nhà ngươi mở sao? Ngươi thật cho rằng giám đốc chi nhánh ngân hàng khác cũng là người của ngươi sao?
- Ngân hàng chính là nhà ta mở, lời của ta chính là thánh chỉ, làm sao đến ngươi?
Không ngờ Quản Cố thật sự cực phẩm, trong đả kích liên tiếp chẳng những không sa sút tinh thần, ngược lại rất có loại tư thế càng đánh càng hăng, nhìn Hà Sanh, duỗi ngón tay lớn tiếng hét lên.
- Ngươi là ai? Dám đến quản chuyện của ta! Còn các ngươi nữa là người nào. Chớ cho mình tự tìm phiền phức, có biết ta là ai hay không? Ta là giám đốc chi nhánh ngân hàng, ta có tiền, nhìn thấy cái đồng hồ của ta không? Đủ cho các người tiêu cả đời đấy. Nhân lúc lão tử còn chưa tức giận, dập đầu mấy cái cho ta, để mấy bé con này lại theo ta uống rượu, chuyện này coi như xong, cút nhanh lên!
Ai nha tổ tông của tôi, ngươi bớt tranh cãi một tí có được hay không? Ông cũng là mới vừa tiền nhiệm, làm sao lại dám đắc tội với những người này! Cho dù ông có chút bối cảnh, nhưng những người này cũng không có người nào là dễ trêu. Có câu nói rất hay, quan huyện còn không bằng hiện quản. Ông đang ở trên địa bàn của Tô Mộc, lại dám thả ra cuồng ngôn như vậy, thật sự là không còn kiêng kỵ gì nữa, sớm biết như vậy vừa rồi cũng không cho ông uống rượu nhiều như vậy.
Bị rượu đùa bỡn, chính là miêu tả chính xác hiện tại của Quản Cố!
Quản Cố mê rượu háo sắc tham tiền vong nghĩa, chỉ cần có rượu tuyệt đối là không say không về, hơn nữa hắn còn có tật bệnh, vừa say liền thích đùa bỡn rượu điên, nếu không khi hắn thật sự tỉnh táo, tuyệt đối không dám cuồng vọng giống như hiện giờ.
Đây quả thực là khiêu khích!
Chung Nhan đứng tại chỗ sắc mặt âm trầm!
Hà Sanh lớn như vậy còn chưa bị sỉ nhục như vậy bao giờ, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh!
Có thể trở thành đầu sỏ ngành thuỷ sản tỉnh Giang Nam, có thể tưởng tượng hai huynh đệ Hà Sanh khởi gia phong phú đa dạng cỡ nào, không dám nói cái nào, chút thủ đoạn cũng không có, có quỷ mới tin?
- Khẩu khí thật lớn!
Sau khi bắp chân Đường Tú Thi được cầm máu, nghe được Quản Cố cuồng ngôn, không nhịn được giận quá thành cười.
Mấy vị bên ngân hàng, lúc này làm gì còn dám nghĩ nhiều, dẫn đầu là người quản lý hoạt động tín dụng, vội vàng tiến lên phía trước đỡ lấy Quản Cố, hơn nữa rối rít lên tiếng giải thích, sắc mặt càng thêm khẩn trương.
- Tô huyện trưởng, ngài đừng để ý, đây là Quản hành trưởng mới tới của chúng tôi, vừa tới không có mấy ngày, cái gì cũng chưa quen thuộc.
- Đường trợ lý, cô đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt Quản hành trưởng của chúng tôi được không!
- Hà tổng, đây là Quản hành trưởng của chúng tôi uống nhiều quá.
- Chung tổng, cô chớ để ý, đây là Quản hành trưởng của chúng tôi đang nói nhảm.
Nghe mấy người này nói..., nhìn bọn họ luống cuống tay chân, ánh mắt Tô Mộc lạnh như băng quét tới. Rượu phẩm chính là nhân phẩm, một khi rượu phẩm có vấn đề, nhân phẩm cũng không khá hơn chút nào. Đây mới thật sự là say khướt sao? Nếu như nói trong xương cốt của hắn không phải người như vậy, làm sao lại say thành như vậy, còn có thể phân biệt được nam nữ, còn nói cái gì là nam dập đầu, nữ hầu rượu?
Tập đoàn Cự Nhân, tập đoàn Chu thị, thuỷ sản Hồng Phong, ba vị này là khách nhân Tô Mộc mở tiệc chiêu đãi tối nay, ở trên địa bàn của mình bị nhục nhã không nói, bắp chân Đường Tú Thi vừa rồi còn bị quẹt làm cho bị thương. Chớ nói chi vừa rồi nếu không phải Hà Mân nhanh tay lẹ mắt tránh thoát, sợ rằng hiện tại đã trên mặt đất hôn mê.
Đây là một giám đốc ngân hàng?
Đây rõ ràng chính là một tên du côn lưu manh!
Nếu cứ để cho Quản Cố rời đi như vậy, Tô Mộc sẽ không tha thứ cho mình.
- Dương tổng, báo cảnh sát đi!
Tô Mộc đưa hai tay ra sau lưng, nhìn Dương Tiểu Thúy lạnh nhạt nói.
Một câu nói, khiến cả hành lang nhất thời yên lặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...