Quan Bảng

Sau khi biết Tô Mộc mời khách ở đây, Dương Tiểu Thúy liền nhanh chóng chuẩn bị xong, chỉ có điều lần này phòng khách quý đã không còn, bởi vì nơi này trước đó đã có người đặt, hơn nữa còn là chỉ đích danh muốn gian phòng này. Mặc dù Dương Tiểu Thúy muốn chuẩn bị cho Tô Mộc, nhưng đối mặt với đặt trước của người ta, nàng cũng không có cách nào. Chớ nói chi người đặt phòng, là người nàng hoàn toàn không được đắc tội.

Nhưng may là Tô Mộc không để ý đến mấy chuyện này, chỉ cần có một căn phòng riêng là được.

Người đầu tiên tới đây không phải là Hà Sanh, mà là Đường Tú Thi. Cái này cũng chưa tính, người đi theo Đường Tú Thi, không phải là thư ký của nàng, rõ ràng là người quen của Tô Mộc, Tổng giám đốc Trần Kiều của đồ uống Cự Nhân.

- Tô huyện trưởng, anh cũng đến nhanh vậy, sớm như vậy đã tới.

Trần Kiều cười nói.

- Tôi mời khách dĩ nhiên phải tới trước, nếu tôi mời khách lúc này còn chưa tới, đây chẳng phải là thất lễ.

Tô Mộc cười nói.

- Tô huyện trưởng, muốn ăn ăn một bữa cơm, thật sự không dễ dàng , làm sao tôi cứ cảm giác bữa cơm hôm nay này có chút ý tứ Hồng Môn yến.

Trần Kiều cười nói.

- Hồng Môn yến? Trần tỷ, chị có cần khoa trương như vậy hay không?

Tô Mộc nhún vai nói.

- Khanh khách, Tô huyện trưởng nói giỡn với cậu thôi. Tôi không mời mà tới, chớ để ý.

Trần Kiều nói.

- Làm sao lại như vậy?

Tô Mộc vừa nói vừa quét ánh mắt về phía Đường Tú Thi :

- Đường trợ lý, thật rất cảm tạ cô tối nay có đã đến đây. Để đáp lễ, tôi tuyệt đối sẽ tặng cô một phần lễ vật không tưởng được!

- Anh muốn tặng đưa lễ? Lễ vật gì?

Đường Tú Thi sau khi ngồi xuống cười hỏi.


- Cô đoán thử coi!

Tô Mộc hỏi, dù sao hiện tại người còn chưa tới đông đủ, hắn không ngần ngại thông qua phương thức như thế làm tăng thêm không khí.

- Không biết!

Đường Tú Thi nói thẳng, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ thanh nhã.

Tô Mộc biết không thể nói giỡn với Đường Tú Thi, cô gái này thật sự không dễ trêu chọc, nàng có thể tới đây tuyệt đối là nể mặt Đỗ Phẩm Thượng, nếu không rất khó có người có thể mời được Đường Tú Thi.

- Đường trợ lý. Tôi muốn hỏi cô một chuyện, có phải cô bị bệnh hay không?

Đường Tú Thi nghe nói như thế, chân mày nhất thời nhíu chặt, ánh mắt nhìn Tô Mộc cũng toát ra một loại bất thiện:

- Tô huyện trưởng, lời này của anh là có ý gì? Anh nói người nào có bệnh?

- Cái này, tôi có thể biểu đạt sai lầm, tôi muốn hỏi chính là, Đường trợ lý có phải khi tâm tình kích động, sẽ xuất hiện đau nửa đầu.

Tô Mộc không hề bối rối chút nào, bình tĩnh nói.

Ầm!

Chính là một câu như vậy, khiến cho Đường Tú Thi vốn giận dỗi lập tức chấn động, hai mắt nhìn Tô Mộc cũng toát ra sắc thái khó có thể tưởng tượng. Nàng sẽ không hoài nghi có người nào đó nói cho Tô Mộc, bởi vì căn bệnh này ngoại trừ chính nàng không còn người thứ hai biết được, cho dù là người nhà nàng, cũng chỉ có thể đoán ra chút ít, nhưng không có người nào chân chính hiểu rõ.

Không sai, Đường Tú Thi đích xác là có căn bệnh này, nàng không thể kích động, chỉ cần hơi kích động, tâm tình căng thẳng, như vậy đầu sẽ gặp đau. Hơn nữa còn là loại đau nửa đầu, đau giống như có vô số con kiến đang đi qua đi lại, khó chịu muốn chết. Có đôi khi nàng cũng muốn trực tiếp cầm một cái búa gõ vào đầu, đuổi những con kiến bên trong ra ngoài. Vì căn bệnh này, nàng đã cố vấn qua vô số danh y, cũng chạy rất nhiều bệnh viện, bất kẻ là trung y hay tây y. Nàng đều từng trị liệu.

Nhưng rất đáng tiếc là, đến cuối cùng vẫn không có một người nào có thể trị lành. Chẳng những chịu bó tay, ngay cả nửa điểm giảm bớt cũng không có. Hiện tại Đường Tú Thi, gặp phải chuyện kích động, đầu còn đau lợi hại hơn lúc trước.

Loại mùi vị sống không bằng chết này, giày vò thần kinh Đường Tú Thi. Đừng thấy trước mặt người khác nàng cao ngạo như vậy, nhưng loại đau đớn này chỉ có mình nàng biết.

- Làm sao anh biết?

Đường Tú Thi khó tin hỏi.

Mở đôi môi anh đào nhỏ nhắn!


Tô Mộc nhìn đôi môi anh đào gợi cảm, trong đầu không khỏi hiện lên một trận kiều diễm. Nhưng sau đó vội vàng chế trụ loại vọng động này, mỉm cười nói:

- Tôi nói tôi có thể bấm số, Đường trợ lý có tin không?

- Không tin! Nói nhanh xem, anh rốt cuộc làm sao mà biết được? Còn có, anh có thể chữa không?

Đường Tú Thi vô cùng cố gắng khắc chế tâm tình của mình, sợ vì vậy mà kích động sẽ lại đau nửa đầu.

Trần Kiều cũng không biết hai người đang nói cái gì, nhưng nhìn bộ dạng kích động của Đường Tú Thi, nàng cũng rất cảm thấy hứng thú. Tô Mộc rốt cuộc nói cái gì, có thể khiến Đường trợ lý vốn lạnh như băng biến thành như vậy?

- Đường trợ lý, bây giờ cô lại cảm thấy hứng thú với lễ vật của tôi?

Tô Mộc cười nói.

- Anh rốt cuộc nói hay không?

Đường Tú Thi tâm tình rõ ràng có chút vội vàng, đầu bắt đầu mơ hồ đau.

- Được được tôi nói, tôi nói, cô tuyệt đối không nên kích động, nếu thật sự kích động..., ở chỗ này tôi không có cách nào trị liệu.

Tô Mộc không tiếp tục đùa giỡn nữa, cười nói:

- Đường trợ lý, tôi làm sao mà biết được tôi sẽ không nói, bí mật này của tôi, cô coi như tôi có thể bấm số là được. Về phần trị liệu, bản thân tôi có thể trị liệu, nhưng không phải là hiện tại, như vậy đi, đợi đến khi cô rảnh rỗi, chúng ta gặp mặt, tôi sẽ trị liệu cho cô, bảo đảm ngay hôm đó sẽ thấy hiệu quả.

- Thật sao?

Đường Tú Thi không kềm nén được kích động nói.

- Đương nhiên là thật, cô xem hiện tại cô lại kích động rồi, nhức đầu đúng không? Mau ngồi xuống, uống nước, khống chế tâm tình.

Tô Mộc vội vàng rót cho Đường Tú Thi chén nước, nhìn nàng uống vào, tâm tình hơi chút hóa giải mới yên tâm.

Từ sau khi quan bảng hiển lộ ra căn bệnh bí mật của Đường Tú Thi, Tô Mộc cũng không định bỏ qua. Bất kể là từ góc độ Đỗ Phẩm Thượng, hay là từ phương diện Đường Tú Thi đứng ra chứng minh sự trong sạch của hắn, Tô Mộc cũng không có lý do không ra tay. Bây giờ nói ra, nhìn thấy tâm tình mong mỏi của Đường Tú Thi, Tô Mộc cảm thấy rất đáng giá.


Có quan bảng, chữa bệnh cho người khác, không phải là một loại hành thiện sao?

- Làm sao? Tô huyện trưởng, anh còn có thể chữa bệnh sao?

Trần Kiều rất cảm thấy hứng thú hỏi.

- Dĩ nhiên, không tin tôi bấm tay tính toán, cũng biết Trần tỷ có bệnh không tiện nói ra?

Tô Mộc ra vẻ thần bí nói.

- Thiệt hay giả? Rất có thể nói khoác.

Trần Kiều cười khanh khách nói.

- Không tin?

Ánh mắt Tô Mộc xoay động, tiện tay cầm lấy điện thoại di động, trực tiếp gõ vào mấy chữ sau đó liền đưa cho Trần Kiều:

- Trần tỷ, tôi bấm chỉ tay tính toán liền có kết luận. Chị nhìn xem tôi nói có đúng hay không?

- Tôi không tin, đây là cậu thuần túy... A!

Trần Kiều cầm điện thoại, trong miệng còn muốn cằn nhằn liên miên, nhưng sau khi nàng nhìn thấy mấy chữ trên màn hình điện thoại, vẻ mặt nhất thời khiếp sợ, không nhịn được thất thanh hét lên, sau đó giống như gặp quỷ nhìn Tô Mộc:

- Làm sao cậu biết?

- Khụ khụ, Trần tỷ chuyện này sau này chúng ta hãy nói.

Tô Mộc có chút ngượng ngùng nói.

- Không, không thể sau này hãy nói, cậu nói cho ta nghe, cậu có thể trị được hay không?

Trần Kiều vội vàng nói. Nàng hiện tại cũng không có ý tứ xấu hổ, nàng bị đau bụng kinh hành hạ chết đi sống lại, thật vất vả gặp được Tô Mộc nói ra cái này, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Hơn nữa Trần Kiều lại không phải là đại khuê nữ, cái gì trải qua cũng đã trải qua rồi, lúc này sao lại đi quan tâm đến chuyện xấu hổ gì đó.

- Trị cũng có thể trị, nhưng phải chờ tới sau này hãy nói.

Tô Mộc cười nói.

- Tốt, sau này thì sau này, biết cậu có thể trị là tốt rồi!


Trần Kiều nhất thời mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn về hướng Tô Mộc lại có thêm một loại hưng phấn. Hôm nay nàng thật rất may mắn tới đây, nếu không chẳng phải đã bỏ qua một cơ hội.

Đau bụng kinh, thật sự là hành hạ khó có thể chịu đựng!

Đường Tú Thi mặc dù cũng rất tò mò Tô Mộc vừa gõ chữ gì trên điện thoại, nhưng nàng không đi hỏi. Hôm nay nghe nói Tô Mộc có thể trị khỏi căn bệnh khó nói của mình, tất cả liền đáng giá, nàng sẽ không nhiều chuyện nữa.

Ngay vào lúc này cánh cửa phòng lại bị đẩy ra, lần này người đi vào là Chung Nhan của tập đoàn Chu thị. Sau khi Chung Nhan nhìn thấy Đường Tú Thi, cũng không có bao nhiêu giật mình, bởi vì trước khi đến, Tô Mộc đã nói trước, dạ tiệc tối nay sẽ có những người nào. Hơn nữa tất cả mọi người đều ở Hắc Sơn trấn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy nhau, đã sớm quen biết. Mặc dù quan hệ tới cở quá mức thân thiết, tuyệt đối gần gũi hơn bằng hữu bình thường

- Chung trợ lý, tới đây ngồi đi.

Đường Tú Thi đứng dậy chào hỏi.

- Được!

Chung Nhan trực tiếp đi tới, ngẩng đầu nhìn Tô Mộc, không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra tiếng rên rỉ nghe được bên ngoài phòng làm việc của Nhã Trúc mấy ngày hôm trước, tim đập nhất thời gia tốc.

Cũng may lực điều khiển tự động của Chung Nhan rất mạnh, trong giây lát liền khống chế được, nếu thật sự bêu xấu ở chỗ này, vậy thì quá tệ rồi.

Cạch!

Chung Nhan mới vừa ngồi xuống không bao lâu, cánh cửa một lần nữa mở ra, lần này người đi tới đương nhiên chính là Hà Sanh. Hắn mới vừa vừa đi vào, trên mặt liền hiện ra nụ cười xin lỗi:

- Thật sự xin lỗi, các vị, tạm thời có chút việc trì hoãn, tôi tới trễ, lát nữa xin uống một chén chịu phạt tạ tội.

- Hà tổng, anh tự phạt một chén có phải có chút quá ít hay không? Ở đây chúng tôi có bốn người, ít nhất anh cũng phải uống bốn chén chứ?

Tô Mộc nói giỡn.

- Tô huyện trưởng, lão Hà không phải cậu, không thể so sánh với tửu thần cậu được. Cậu đi hỏi xem, có người nào ở Hắc Sơn trấn không biết đại danh Tô tửu thần, tôi một hơi uống bốn chén, tuyệt đối sẽ say ngay.

Hà Sanh cười to nói.

- Hà tổng, anh nói đến cái này, bản thân tôi mới nghĩ ra, Tô huyện trưởng thật sự là được gọi tửu thần ở Hắc Sơn trấn. Tô huyện trưởng, không biết anh có thể nói cho chúng tôi biết, chuyện đấy là thế nào không?

Tâm tình của Đường Tú Thi rõ ràng rất tốt, cười hỏi.

- Cái này nói rất dài dòng!

Tô Mộc mỉm cười kêu Hà Sanh ngồi xuống, sau đó bắt đầu phân phó gọi thức ăn.

Khi nơi này gọi thức ăn, Trần Kiều đột nhiên đứng dậy, đi tới một cái rương mang theo người mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui