Theo Phàn Thược giải thích, sắc mặt Tô Mộc càng ngày càng ngưng trọng, hắn làm sao cũng không nghĩ tới, ở huyện Hình Đường lại có chuyện như vậy. Điều kỳ quái nhất chính là, chân trước của mình vừa rời khỏi cục giáo dục huyện, chân sau liền toát ra chuyện như vậy, đây không phải là một loại châm chọc cực lớn.
- Tô huyện trưởng, chuyện này thật sự không có bất cứ quan hệ nào với tôi, tôi chẳng qua là giúp đỡ. Ngài có lẽ không biết, bọn chúng chính là học sinh trung học Hình Đường. Hơn nữa bọn chúng bây giờ đều đang tạm thời nghỉ học. Lúc nào bọn chúng nộp đủ tiền, mới có thể trở về trường học học tiếp. Nếu ngày nào còn chưa nộp đủ, vậy thật xin lỗi, đừng nghĩ tới chuyện bước vào cánh cửa trường cấp hai.
- Cho nên nói không phải tôi muốn lưu bọn chúng ở chỗ này làm việc, chẳng lẽ tôi không biết thuê lao động trẻ em là phạm pháp hay sao? Thật sự là bởi vì bọn chúng yêu cầu tôi, hơn nữa chỗ này của tôi còn có giấy cam đoan của cha mẹ bọn chúng, bảo đảm tôi tuyệt đối không ngược đãi bọn chúng, tôi mới có thể thuê bọn chúng. Hơn nữa Tô huyện trưởng không phải tôi nói khoác, tiền công tôi trả cho bọn chúng, ở trong huyện thành chúng ta tuyệt đối là cao.
- Cái này còn không phải là nhìn thấy bọn chúng đều là trẻ em, đều còn rất trẻ, tôi không muốn để bọn chúng không có cách nào đi học như vậy, cho nên mới trả tiền cao. Tô huyện trưởng, chẳng lẽ tôi làm như vậy là sai lầm sao? Không, tôi sai lầm rồi, tôi thật sự sai lầm rồi, tôi không nên thuê bọn chúng, Tô huyện trưởng, bây giờ tôi lập tức sa thải bọn chúng, tôi bảo đảm, tuyệt đối không thuê bọn chúng nữa.
Phàn Thược kiên định nói, vừa nói mình không sai, sau lại nghĩ mình không đúng, Tô Mộc cũng nói mình sai lầm, như vậy không sai cũng phải sai. Hơn nữa mình thật sự thuê lao động trẻ em, sai lầm phạm phải nhất định phải thừa nhận. Phàn Thược không có bản lĩnh khác, nhưng vẫn là một hán tử, dám làm dám chịu.
Dĩ nhiên trọng yếu hơn là Phàn Thược tin tưởng Tô Mộc!
Danh tiếng của Tô Mộc hiện giờ ở huyện Hình Đường rất tốt, nếu như không phải Tô Mộc, những người sinh sống ở Hắc Sơn trấn làm sao có thể trải qua nước sôi lửa bỏng, làm sao có thể vui vẻ trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn giống như bây giờ; nếu như không phải Tô Mộc, xưởng đóng hộp Gia Hòa làm sao lại được tập đoàn Cự Nhân thu mua, hiện tại đang chuẩn bị một lần nữa mở cửa; nếu như không phải Tô Mộc, bệnh viện xấu xa Đông Giao, làm sao có thể bị xét xử?
- Chú. Thật sự là như vậy, xin chú hãy thương chúng cháu. Nhà chúng cháu đến đây làm việc, cháu cũng đi theo cha mẹ tới đây, nếu cháu muốn đi học ở trường trung học Hình Đường..., nhất định phải nộp phí dự thính. Trong nhà không có nhiều tiền như vậy. Cháu chỉ có dựa vào nơi này mới có thể kiếm được tiền. Ông chủ Phàn là người tốt, nếu không có ông ấy, chúng cháu thật không có cách nào kiếm được nhiều tiền như vậy.
- Đúng đấy, chú, chú cũng đừng trách ông chủ Phàn. Tiền dự thính, tiền ăn ở, tiền sách giáo khoa, tiền học thêm, tiền đồng phục học sinh... chúng cháu sắp kiếm đủ rồi, chỉ cần nửa tháng nữa, chúng cháu có thể trở về tiếp tục đi học rồi. Cho nên lúc này chúng cháu tuyệt đối không thể bị sa thải. Chú, van xin chú, đừng trách cứ ông chủ Phàn, ông ấy thật sự là người tốt.
Hai đứa bé đứng trước mặt Tô Mộc, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ gấp gáp. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc rất khó liên hệ thân phận của bọn chúng với đồng phục đang mặc trên người.
Thủ đoạn của trường trung học Hình Đường thật sự độc ác!
Không có tiền liền trực tiếp cho nghỉ học sao? Tạm nghỉ học. Ai phát minh ra từ mới này vậy, chỉ cần bổ sung đủ tiền là có thể một lần nữa trở về trường học? Như vậy những bài học của bọn trẻ trong thời gian này thì thế nào? Ngươi kêu bọn chúng làm sao theo kịp những bạn cùng lớp?
Tô Mộc là người thời trước. Hắn hiểu sâu sắc được trong mắt học sinh trung học đệ nhất, đã bắt đầu có cái gọi là nhận thức. Chớ nói chi là học sinh thời nay, già dặn trưởng thành cũng sớm. Nếu hai đứa trẻ trước mặt này, sau khi trở về trường học, không chịu được loại không khí này, có thể xuất hiện chuyện xấu khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc có ai gánh chịu trách nhiệm này?
- Tại sao các cháu còn phải nộp tiền dự thính? Nếu như ta nhớ không lầm, huyện Hình Đường từ năm trước đã bác bỏ hạng mục này, chỉ cần là trẻ em của huyện Hình Đường, đều không cần giao nộp tiền dự thính gì nữa.
Tô Mộc hỏi.
- Tô huyện trưởng, cái này tôi biết, bởi vì bọn chúng không phải là người địa phương, bọn chúng là con của công nhân.
Phàn Thược nói.
Con của công nhân? Khi trong đầu Tô Mộc hiện ra chữ này, trên mặt liền hiện lên một luồng tức giận.
Quả thực chính là vô liêm sỉ cực độ!
Đây rõ ràng là thiên vị!
Trước đó thế nào Tô Mộc không biết, nhưng từ hắn phân quản giáo dục, liền chân chính nghiên cứu rất nhiều phương châm luật lệ có liên quan đến giáo dục. Chưa nói đến lúc trước ở Hắc Sơn trấn, hắn cũng chịu trách nhiệm văn hóa khoa giáo, đối với rất nhiều chuyện của hệ thống giáo dục cũng biết rất rõ ràng, trong đó bao gồm vấn đề đi học của con em công nhân.
Ai cũng biết con em của công nhân đi học khó khăn, nhưng khó khăn này ở thành phố Thanh Lâm căn bản không tồn tại, bởi vì thành phố Thanh Lâm một năm trước đã ban bố quy định, chỉ cần con em của công nhân có cha mẹ làm việc ở thành phố Thanh Lâm, là có thể đi học ở bất cứ chỗ nào ở thành phố Thanh Lâm.
Con em của công nhân được hưởng thụ chế độ giáo dục ngang hàng với con em cư dân địa phương, hơn nữa bộ phận giáo dục và trường học các nơi còn phải trọng điểm chọn lựa thi thố, bảo đảm con cái của công nhân trong quá trình giáo dục được hưởng thụ quyền lợi ngang hàng. Muốn để cho bọn họ chân chính dung nhập vào trong trường học, ở các phương diện như hoạt động ngoại khóa, bình chọn học sinh ưu tú, quản lý học tịch học sinh đều phải được đối xử bình đẳng như con cái dân địa phương.
Điểm này có lẽ là quyết sách anh minh nhất của thành phố Thanh Lâm trong tiến trình thành thị hóa. Mặc dù từ khi ban bố quy định đến hiện tại, cả thành phố Thanh Lâm áp dụng đều có chút khó khăn, nhưng thành phố Thanh Lâm vẫn kiên trì. Tối thiểu ở khu vực thành thị thành phố Thanh Lâm, vấn đề đi học của con cái công nhân, đã được hoàn mỹ giải quyết, thậm chí còn khiến cho thành phố Thanh Lâm vì vậy từng một lần trở thành đối tượng được tỉnh khen ngợi.
Thế nhưng ở huyện Hình Đường lại xuất hiện hạng mục thu phí dự thính như vậy, nói rõ chính là lợi dụng việc công để thu lợi tư. Thành phố Thanh Lâm đã nhiều lần nhấn mạnh, con cái của công nhân và con cái của cư dân địa phương được hưởng quyền lợi đi học ngang hàng, cái này ý nghĩa bọn họ không cần giao nộp phí dự thính. Còn có tiền sinh hoạt, tiền đồng phục? Đây cũng là một mục sao?
Tiền đồng phục học sinh đừng nói là thành phố Thanh Lâm, cho dù là huyện Hình Đường, cũng đã sớm bị thủ tiêu. Mỗi trường học có thể mua đồng phục học sinh, nhưng tuyệt đối không thể mạnh mẽ phân chia, bắt buộc mỗi học sinh đều phải mua. Các học sinh đều có quyền lựa chọn, các em nguyện ý mua thì mua, không nguyện ý, cho dù là ai cũng không thể miễn cưỡng các em.
Điểm này Tô Mộc biết, Đỗ Liêm đồng dạng cũng biết.
- Phàn Thược, ông xác định ông không nói sai?
Đỗ Liêm hỏi.
- Không có, tuyệt đối không có, chuyện như vậy làm sao có thể nói sai được.
Phàn Thược vội vàng nói:
- Hiện tại huyện Hình Đường chúng ta chính là thời điểm nhanh chóng xây dựng, chẳng những là ở Hắc Sơn trấn có rất nhiều công nhân, cho dù là trong huyện thành chúng ta cũng có không ít. Công nhân nhiều, con cái của bọn họ cũng sẽ nhiều. Theo tôi biết, trong thôn bên cạnh quán thịt nướng của tôi đã có rất nhiều công nhân thuê phòng.
- Tô huyện trưởng, ngài có lẽ còn không biết. Chẳng những mình chỗ này của tôi có con cái của công nhân, tất cả những chỗ còn lại cũng có. Nhưng tôi dám cam đoan, tiền tôi trả cho bọn họ tuyệt đối là cao nhất. Nhưng chính bởi vì như vậy, cho nên nhiều nhất tôi chỉ có thể gánh vác được bốn cháu. Nếu nhiều hơn nữa..., tôi không đủ khả năng. Ngoài ra, trong vòng hai mươi ngày để cho các cháu có đủ một khoản tiền nộp tiền dự thính và tiền đồng phục học sinh, tôi còn có thể làm được.
Lúc Phàn Thược nói lời này, lo lắng mười phần, hơn nữa vẻ mặt không có bất kỳ ý tứ làm bộ, thực sự chân thành. Hắn không nói láo, chịu đựng điều tra, tại sao còn muốn làm ra vẻ dối trá?
- Câm miệng, nói như vậy ông chính là người tốt, còn phải phát bằng khen cho ông hay sao?
Từ Viêm quát lạnh nói.
- Cũng không cần thiết.
Phàn Thược rụt cổ nói.
- Ông cũng thực có can đảm đấy!
Từ Viêm cười lạnh nói.
- Huyện trưởng, làm sao bây giờ?
Đỗ Liêm thấp giọng nói.
Rất hiển nhiên chuyện này không có quan hệ đến Phàn Thược, nhưng thật sự là hắn đã thuê những lao động trẻ em. Nhưng giống như Phàn Thược đã nói, cho dù không phải là hắn, cũng sẽ là người khác. Nếu thật sự đến chỗ người khác..., còn không bằng làm ở chỗ hắn. Tô Mộc không có ngây thơ nghĩ tới, nếu Phàn Thược tốt như vậy, tại sao không trực tiếp đưa tiền. Bởi vì hắn biết, nếu thật sự làm như vậy, vậy Phàn Thược coi như rước họa vào thân.
Cả huyện Hình Đường có bao nhiêu con cái của công nhân, Phàn Thược cũng không thể lập tức phá sản.
- Phàn Thược, chuyện hôm nay tôi coi như không có phát sinh, nhưng ông nghe cho rõ ràng, ngay lập tức đưa tiền cho bốn đứa bé này, còn nữa nếu sau này còn dám thuê lao động trẻ em..., tôi không niêm phong quán này của ông không được.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
- Không dám, tuyệt đối không dám.
Phàn Thược vội vàng nói, vừa nói vừa móc từ trong túi quần ra một xấp tiền:
- Đây là tiền công của hai các ngươi, còn cả hai tiểu tử kia, sau này đừng tới nữa, về đi học đi.
- Ông chủ Phàn, nhiều quá, chúng tôi không làm ra nhiều như vậy.
- Đúng vậy, nhiều tiền quá chúng tôi không thể cầm, ông mau lấy lại đi.
- Được rồi, đừng nói nhảm rồi, coi như là tiền phạt của tôi, coi như là tôi nổi thiện tâm, giúp đỡ các cậu một lần nữa trở về đi học.
Phàn Thược không nói gì liền trực tiếp kín đáo đưa cho hai đứa trẻ.
Tiền này đưa trước mặt Tô Mộc, Phàn Thược thật sự thoải mái. Hắn muốn cho Tô Mộc nhìn thấy, mình thật sự không nói dối, thật sự làm việc tốt. Nhưng Phàn Thược rất nhanh ý thức được mình đã làm phí công, bởi vì Tô Mộc hiện tại hoàn toàn không đặt tâm tư lên người hắn.
- Xem ra hệ thống giáo dục thật sự cần một lần đại chỉnh đốn rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...