Quan Bảng

Tô Mộc thật sự không biết trong phòng làm việc của Nhiếp Việt vẫn còn người khác, mặc dù hai vị trước mắt này đều là người của Nhiếp Việt, nhưng gặp nhau dưới loại tình huống giống như hiện tại, đối với Tô Mộc vẫn là lần đầu tiên. Không phải lúng túng, chẳng qua cảm thấy có chút bất ngờ mà thôi.

Nhưng Tô Mộc rất nhanh khôi phục như lúc ban đầu.

- Nhiếp bí thư!

Tô Mộc bước về phía Nhiếp Việt chào hỏi, ngay sau đó lại hướng về phía hai vị trước mắt:

- Trương bí thư, Trịnh chủ nhiệm.

Phó bí thư huyện ủy Trương Chấn!

Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Trịnh Tuyết Mai!

Lúc này hai người ở trong phòng làm việc của Nhiếp Việt chính là bọn họ, Tô Mộc thật không nghĩ đến, Nhiếp Việt biết nơi này có người, còn muốn mời mình đến. Chẳng lẽ muốn công khai tỏ thái độ với hai vị này, mình là người của Nhiếp Việt sao?

Trương Chấn và Trịnh Tuyết Mai cũng mỉm cười đáp lại, ngay sau đó, Nhiếp Việt cười giải thích một câu, loại bỏ đi nghi ngờ của Tô Mộc.

- Tô Mộc, đừng suy nghĩ nhiều, lão Trương và Trịnh chủ nhiệm mới tới báo cáo công việc với tôi, vừa vặn cậu nói muốn qua đây, cho nên tôi liền kêu hai bọn họ ở lại.

Nhiếp Việt khẽ cười nói.

Nhiếp Việt vừa bật thốt, Tô Mộc liền biết chuyện gì xảy ra, xem ra Nhiếp Việt thật sự rất yên tâm về hai người này, nếu không cũng sẽ không gọi thẳng tên họ, gọi Trương Chấn là lão Trương.

- Đúng vậy, Tô huyện trưởng, không biết cậu tìm Nhiếp bí thư, có phải có chuyện gì tốt cần bẩm báo hay không?

Trương Chấn cười hỏi.

- Đúng thế, từ trong miệng Tô huyện trưởng nói ra, tuyệt đối là chuyện tốt.

Trịnh Tuyết Mai cũng cười nói.


Trịnh Tuyết Mai hôm nay quyết tâm đi theo Nhiếp Việt, nàng đã không có đường lui. Nếu thật sự còn dám thay đổi thất thường..., ý nghĩa tiền đồ của nàng cũng sẽ đoạn tuyệt, không có khả năng đi tới nửa bước.

Nghe được hai người nói giỡn..., Tô Mộc không khỏi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

- Hai vị, chỉ sợ lần này tôi khiến cho các vị thất vọng. Lần này tôi tới đây là có chuyện muốn cầu viện bí thư.

- Cầu viện? Xảy ra chuyện gì?

Nhiếp Việt hỏi.

- Bí thư, là như vậy...

Đợi sau khi Tô Mộc trình bày xong hai bản kế hoạch, Nhiếp Việt khẽ cau mày:

- Đây là chuyện của phương diện chính quyền, cậu có báo cáo qua với Triệu huyện trưởng hay không?

- Bí thư, tôi chính là muốn nói cái này, vừa rồi tôi có đi qua chỗ Triệu huyện trưởng, hắn đồng ý chi cho tôi, hơn nữa cũng rất nhanh chóng, nhưng hắn chỉ cấp cho tôi năm vạn!

Tô Mộc cười khổ nói.

- Bao nhiêu? Năm vạn? Cái này đủ để làm gì!

Trương Chấn không vui nói.

- Đúng vậy. Năm vạn? Chút tiền kia như muối bỏ biển, không dùng được việc gì.

Trịnh Tuyết Mai đồng dạng nhíu mày.

- Năm vạn? Hừ!


Nhiếp Việt khinh thường cười lạnh một câu, không che dấu tâm tình của mình:

- Bên đó cũng thật quyết đoán, năm vạn, nói ra cũng không sợ mất mặt. Tô Mộc. Nói đi, cậu muốn bao nhiêu tiền?

Những lời này nói ra, nhất thời khiến cho Tô Mộc cảm giác trong lòng ấm áp. Đây chính là quyết đoán của Nhiếp Việt, ban đầu mình nguyện ý đi theo Nhiếp Việt, cũng bởi vì hắn là người muốn làm ra hiện thực. Không nói những thứ khác, chỉ riêng thái độ này cũng có thể nói rõ vấn đề.

- Bí thư, tôi nghĩ ngài cũng nên biết, phía bên sở giáo dục huyện không cần nhiều tiền, nhưng bên phía Hoàng Vân cần rất nhiều đầu tư tài chính. Phải biết rằng tính từ khi Diêm Xuân làm xưởng trưởng đến hiện tại, hắn đã tiêu xài hết năm trăm vạn. Năm trăm vạn, giá trị sản lượng một năm của nhà máy xi măng Hoàng Vân có bao nhiêu, toàn bộ của cải đều bị hắn đào đi sạch rồi!

Tô Mộc trầm giọng nói.

Năm trăm vạn, đám người Nhiếp Việt đã biết về con số này rồi, nhưng nói thật khi nghe thấy con số này, Nhiếp Việt còn tức giận hơn Tô Mộc. Hắn biết Diêm Xuân tham ô, nhưng không nghĩ lại tham ô đến mức đó. Năm trăm vạn, chứ không phải là năm mươi năm trăm, là năm trăm vạn, khoản tiền lớn như thế, há có thể ném là có thể ném đi sao? Quả thực chính là một đại sâu mọt!

- Sâu mọt giống như Diêm Xuân nên trực tiếp tử hình!

Trương Chấn hung hăng nói.

- Cha con Diêm Xuân Diêm Vọng hiện đã bị khởi tố, chờ đợi bọn hắn chính là phán quyết của tòa án.

Trịnh Tuyết Mai nói.

- Hiện tại không cần nói đến bọn họ, Tô Mộc, cậu nói cậu muốn thông qua phương thức vay ngân hàng để vực dậy Hoàng Vân, tôi hỏi cậu, nắm chắc được bao nhiêu phần?

Nhiếp Việt hỏi.

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần ngân hàng có thể cho vay, Hoàng Vân có thể rất nhanh đi vào quỹ đạo. Bí thư, ở đây tôi cũng tiết lộ cho ngài, chỉ cần nhà máy xi măng Hoàng Vân có thể vận chuyển lại, sẽ có được rất nhiều đơn đặt hàng lớn bên phía Hắc Sơn trấn. Tập đoàn Chu thị, tập đoàn Cự Nhân và thuỷ sản Hồng Phong cũng đã toát ra ý đồ này.

Tô Mộc nói.

- Đây là chuyện tốt!


Trương Chấn cười nói.

- Đúng vậy, có những đơn đặt hàng lớn như vậy, nhà máy xi măng Hoàng Vân tuyệt đối có thể khắc phục được khó khăn. Bí thư, nếu vậy không bằng chúng ta đầu tư cho Hoàng Vân ít tiền, đầu tiên có thể tạo thành một loại khuynh hướng, để cho người khác hiểu được huyện chúng ta cũng không vứt bỏ Hoàng Vân, còn sẽ tiếp tục giúp đỡ; thứ hai là biểu thị Hoàng Vân có thể phát triển, thu nhập từ thuế nộp lên cũng ngày càng nhiều, có lẽ không bao lâu nữa, khu đang quy hoạch của Tô huyện trưởng có thể đóng góp cho tài chính huyện chúng ta rồi.

Trịnh Tuyết Mai hết sức cao hứng cười nói.

- Có lý!

Nhiếp Việt đập bàn, suy nghĩ một lát, nói với Tô Mộc:

- Như vậy, tôi sẽ phê chuẩn cho cậu, cậu trực tiếp cầm giấy đến cục tài chính lấy tiền. Phía bên nhà máy xi măng Hoàng Vân tôi đặc biệt cho các cậu hai trăm vạn, số còn lại cậu nghĩ cách vay. Về phần xây dựng tài nguyên giáo dục văn hóa, bởi vì chỉ làm thí điểm, tạm thời nhận lấy năm mươi vạn!

250 vạn!

Trong nháy mắt Tô Mộc nghe thấy con số này, tâm tình kích động, đây đúng là chênh lệch. Một người quan liêu, trong đầu chỉ nghĩ hết biện pháp chèn ép mình. Còn người kia lại quyết đoán như vậy. Tô Mộc rất rõ ràng, cho dù mình là người của Nhiếp Việt, Nhiếp Việt đối với hắn cũng đủ ưu ái, nhưng thoáng cái lấy ra 250 vạn, đây tuyệt đối là một đại thủ bút.

Sau khi Trương Chấn và Trịnh Tuyết Mai nghe thấy con số Nhiếp Việt nói ra, vẻ mặt cũng không khỏi chấn động, nhưng ngay sau đó liền thoải mái. Là người bên phía Nhiếp Việt, hai người bọn họ rất rõ ràng Nhiếp Việt là bí thư huyện ủy như thế nào, hắn có quyết đoán, tuyệt đối là vượt xa Triệu Thụy An.

- Bí thư, trước mặt Trương bí thư và Trịnh chủ nhiệm, tôi xin lập quân lệnh trạng với ngài. Nhà máy xi măng Hoàng Vân tuyệt đối sẽ trong ba tháng trả hết hai trăm vạn tiền nợ. Cái này còn chưa tính, đến lúc đó tuyệt đối còn có thể đóng góp vào tài chính huyện. Nếu không làm được, đến lúc đó ngài không cách chức tôi, tôi cũng sẽ chủ động từ chức!

Tô Mộc đứng lên lớn tiếng nói.

- Tốt, có quyết tâm, thứ tôi muốn chính là tinh thần như vậy.

Nhiếp Việt cười to nói.

Nhiếp Việt đã suy nghĩ cẩn thận, nếu Tô Mộc thành công, đối với hắn sẽ có thêm rất nhiều chỗ tốt. Nhiếp Việt tin tưởng Tô Mộc. Hắn biết với bối cảnh của Tô Mộc, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, thật sự không có gì không làm được.

Hơn nữa hai trăm vạn này chỉ là vấn đề thái độ, nhà máy xi măng Hoàng Vân còn có lỗ hổng tài chính rất lớn cần mình nghĩ cách giải quyết, nếu như cái này không giải quyết được..., hai trăm vạn cũng không giải quyết được vấn đề.

Là rồng hay là côn trùng, Nhiếp Việt này nhất định sẽ chờ xem!

Phải biết rằng, đừng thấy hai trăm vạn này là chuyện nhỏ, nhưng giống như Trịnh Tuyết Mai đã nói, thái độ như vậy là không được! Có thái độ, liền có thể tạo thành một loại khuynh hướng tuyên truyền dư luận và chính sách, điều này tuyệt đối có trợ giúp đối với chuyện đi vay của xí nghiệp.

Xí nghiệp vay ngân hàng là chuyện rất có ý tứ, cái này liên quan đến vấn đề thái độ của ngân hàng. Bất kỳ ngân hàng nào cũng có chi nhánh khắp nơi, đều có nghiệp vụ cho vay và thu về, nói đơn giản chính là hệ thống cân nhắc công trạng. Anh làm trưởng chi nhánh ngân hàng, hàng năm cho bên ngoài vay bao nhiêu tiền, lợi nhuận ngân hàng mang đến là bao nhiêu, cũng có hệ thống cấp bậc nghiêm khắc. Trong hệ thống ngân hàng, nếu như anh muốn thăng chức, những thứ này chính là tiêu chuẩn rất trọng yếu.


Cho vay là chuyện nhỏ, thu hồi được hay không mới là chuyện lớn. Đem tiền cho những xí nghiệp lớn vay, nhưng không có hồi báo, và đem tiền cho những xí nghiệp có tiềm lực vay, tỷ số hồi báo và tốc độ hồi báo rất nhanh, ngân hàng sẽ không chút do dự lựa chọn cái sau.

Ở đây chính là thái độ của ngân hàng!

Ngân hàng cho rằng xí nghiệp này có tiềm lực, có không gian phát triển, như vậy có đôi khi không cần anh đi tìm ngân hàng vay, bọn họ sẽ chủ động tìm tới tận cửa, tiến hành nghiệp vụ vay còn không nói, còn có thể cấp cho anh rất nhiều ưu đãi.

Hiện tại thứ Tô Mộc cần chính là lấy thái độ của huyện ủy, thay đổi thái độ của ngân hàng đối với Hoàng Vân. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thay đổi thái độ sẽ là chuyện vô cùng dễ dàng!

- Huyện trưởng, xem dáng vẻ của anh rất cao hứng.

Đỗ Liêm cười nói.

- Cuối cùng cũng có chuyện khiến tôi cao hứng!

Tô Mộc cười nói:

- Đi thôi, trưa hôm nay tôi mời khách, dẫn hai người các cậu đến một chỗ ăn thử.

- Vậy chúng tôi nhất định phải ăn tận tình rồi.

Đỗ Liêm cười nói.

Chỉ cần không phải ở nơi công cộng, Tô Mộc vẫn tương đối dễ nói chuyện, hơn nữa hắn sẽ không để ý thông qua phương thức như thế, kéo gần quan hệ với Đỗ Liêm và Đoạn Bằng. Dù sao đối với cấp dưới, quá nghiêm túc cũng không được. Hơn nữa Đoạn Bằng chính là xuất thân từ lính trinh sát, từ đầu Tô Mộc luôn nghĩ, nếu hắn làm tài xế, không khỏi có chút lãng phí nhân tài.

Tô Mộc bận rộn đến đến lúc tan việc, tâm tình rất tốt, bất giác muốn đến miếu Ngũ Tạng thắp hương. Khi vừa quẹo vào, hắn nhận được điện thoại của Từ Viêm, sau khi nghe bên kia nói hai câu, liền không nghe nữa, nói thẳng:

- Coi như tiểu tử cậu có có lộc ăn, đến đây đi, chính là chỗ lần trước cậu giới thiệu cho tôi.

- Được, tôi tới liền! Lãnh đạo ở đó chờ, tôi lập tức tới ngay, đến nơi tôi sẽ báo cáo chi tiết với anh.

Từ Viêm vừa nói liền cúp điện thoại.

Báo cáo chi tiết? Từ Viêm muốn nói gì với mình? Cao hứng lại còn gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là...

Hai mắt Tô Mộc tỏa sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui