Theo buổi công bố truyền thông kết thúc, cuộc sống của Tô Mộc lại một lần nữa đi vào quỹ đạo, mấy ngày qua không ở trong huyện, trong tay cũng chất đống rất nhiều công việc. Tuy nói có Đỗ Liêm giúp đỡ sửa sang lại, nhưng những chuyện này đều thuộc bổn phận của Tô Mộc, nếu hắn không đánh nhịp không ký tên..., bất kỳ chuyện gì cũng đừng nghĩ đến tiến hành. Thật ra công việc giống như vậy, Tô Mộc hoàn toàn có thể dùng mười ngày, thậm chí một tháng để giải quyết cũng có thể lý giải.
Nhưng Tô Mộc làm việc luôn chú ý linh hoạt nhanh chóng, tuyệt đối sẽ không cho phép hành vi người nhiều hơn việc xuất hiện. Vì vậy liên tục cả ngày, hắn ở trong phòng làm việc, xử lý đống giấy tờ chất đống.
Dĩ nhiên vừa xử lý giấy tờ, Tô Mộc vừa tiếp kiến cấp dưới.
Sau khi cục trưởng cục văn hóa Trịnh Đại Quân đến đây báo cáo công việc, cục trưởng bộ vệ sinh Trì Phong do Tô Mộc một tay đề bạt, phó cục trưởng sở giáo dục mà hắn chủ quản Lưu Đăng Khoa, còn có phó chủ nhiệm quản ủy hội khu đang quy hoạch Đàm Mặc, chủ nhiệm văn phòng Cát Minh Lãng, và phó chủ nhiệm sau này bị điều đi Ô Mai, còn có một số cấp phó bộ phận không phải Tô Mộc phân quản cũng mượn các loại lý do đến đây báo cáo công việc.
Trong đó nếu như không phải Đỗ Liêm tiến hành sàng lọc và sắp xếp, sợ rằng cả ngày Tô Mộc không làm được việc gì, chỉ ngồi trong phòng làm việc, lắng nghe báo cáo.
Cho dù như thế, sau một ngày Tô Mộc cũng mệt đến ngất ngư.
Sau khi tan việc, Tô Mộc đứng phía trước cửa sổ duỗi lưng một cái, vặn lưng. Trong khoảng thời gian này hắn chưa từng buông tha tu luyện Hình Ý Quyền, nếu như không phải vì nguyên nhân này, chính hắn cũng sẽ cảm giác thân thể không thể trụ vững. Nói đến Hình Ý Quyền, Tô Mộc liền nghĩ tới sư phụ Mai Tranh, gần đây thỉnh thoảng gọi điện thoại cho hắn, biết sức khỏe của Mai Tranh không việc gì, Tô Mộc vẫn tương đối cao hứng. Chỉ có chút đáng tiếc là lần này đến thủ đô, lại không có cơ hội đi bái kiến Mai Tranh.
- Huyện trưởng!
Đúng lúc này Đỗ Liêm gõ cửa đi vào. Gần đây không biết là nguyên nhân gì, khi Đỗ Liêm gọi Tô Mộc luôn là Huyện trưởng, không giống như trước luôn kèm theo họ. Đối với chuyện này trong lòng Tô Mộc biết rõ, nhưng không chỉ ra. Tiểu tử Đỗ Liêm này là hạt mầm tốt, là nhân tố không thể thiếu để Tô Mộc bồi dưỡng.
- Chuyện gì?
Tô Mộc hỏi.
- Huyện trưởng, xã trưởng Nhật báo Hoa Lâm Chương Đức Xương từ buổi sáng vẫn đợi đến bây giờ, nói là muốn gặp, xin lỗi anh. Bây giờ cứ đứng ỳ bên ngoài không đi, nếu không tôi tìm người đuổi hắn đi?
Đỗ Liêm nói.
Chương Đức Xương ? Khóe miệng Tô Mộc nhếch lên. Người này từ sáng sớm đã chạy tới, một mực chờ đợi bên ngoài xin gặp mặt mình. Nhưng Tô Mộc có thể gặp ai chứ không gặp hắn, không để ý đến hiện tại, ai ngờ hắn vẫn ở bên ngoài tử thủ.
Đối với Chương Đức Xương, Tô Mộc không có một chút hảo cảm. Cũng không thể các người cưỡi trên cổ tôi, tôi đến cuối cùng ngay cả một câu cũng không nói. Còn muốn gặp mặt? Nhật báo Hoa Lâm các người thật sự cho là nơi này cũng là huyện Hoa Lâm các người sao? Cho dù là huyện Hoa Lâm, chỉ dựa vào tòa soạn nhật báo các người, cũng vén không nổi bao nhiêu cuộn sóng?
Dĩ nhiên điều khiến cho Tô Mộc tức giận là, cho đến hiện tại, huyện Hoa Lâm cũng không cho ra một giải thích chính xác. Như vậy là có ý tứ gì? Lẽ nào sự kiện dư luận lần này còn muốn tôi nói cám ơn huyện Hoa Lâm các người hay sao? Nghĩ tới đây, Tô Mộc càng cảm thấy tức giận, Bồ Tát còn có ba phần khí, huống chi là Tô Mộc hiện tại, chỉ là một người trẻ tuổi. Mặc dù làm việc dày dặn kinh nghiệm, cũng không có nghĩa hắn không nóng nảy.
- Không cần, đi thôi, chúng ta ra gặp tên Chương Đức Xương này.
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Vâng. Huyện trưởng!
Đỗ Liêm nói.
Đợi đến khi hai người Tô Mộc đi ra phòng làm việc, trong hành lang phía ngoài quả nhiên có một người đang chờ, hắn chính là Chương Đức Xương . Tâm tình bây giờ của Chương Đức Xương rất thấp thỏm, từ tối hôm qua sau khi bị hung hăng khiển trách một phen, sáng sớm hôm nay hắn liền chạy tới. Thái độ bên phía huyện Hoa Lâm rất rõ ràng, nếu Tô Mộc chịu bỏ qua cho hắn, như vậy bên phía huyện Hoa Lâm có thể xử lý nhẹ tay. Nếu không, Chương Đức Xương cứ đợi bị thu thập đi.
Cơ hội như vậy, cũng là trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy hậu đài của Chương Đức Xương kiếm được cho hắn.
Chương Đức Xương bây giờ chỉ oán hận Hoàng Nhu Lâm, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm đến oán hận, so với cái này, việc cấp bách là phải tranh giành lượng giải của Tô Mộc. Mặc dù hắn cũng biết cơ hội này quá mức xa vời, nhưng cho dù chỉ có một chút cơ hội, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa Chương Đức Xương còn có một lá bài tẩy, hắn nghĩ Tô Mộc sẽ cảm thấy hứng thú.
- Tô huyện trưởng!
Khi Tô Mộc và Đỗ Liêm vừa đi ra, Chương Đức Xương liền vội vã tiến lên, dừng lại ở khoảng cách cách Tô Mộc một thước, vẻ lo âu trên mặt, không một chút che dấu.
- Anh là…?
Tô Mộc ngẩng đầu lên nói.
- Kẻ hèn là tổng biên tập tòa soạn báo Nhật báo Hoa Lâm Chương Đức Xương ...
- Là anh à, tôi còn có việc, mạn phép đi trước!
Tô Mộc căn bản không đợi Chương Đức Xương nói xong, liền trực tiếp cắt đứt, vừa nói vừa đi ra ngoài. Điều này khiến cho Chương Đức Xương thật sự kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Mộc có thể ra bài như vậy. Hắn cũng không nghĩ qua, ngươi đối đãi với người ta như vậy, lẽ nào hiện tại tìm đến địa bàn của Tô Mộc, lại muốn người ta tay bắt mặt mừng.
- Tô huyện trưởng, đợi đã, tôi có lời muốn nói.
Chương Đức Xương vừa nói vừa đuổi theo.
- Chương xã trưởng, xin dừng bước!
Đỗ Liêm ngăn cản nói.
- Tô huyện trưởng, Tô huyện trưởng, tôi có thứ mà anh cần.
Chương Đức Xương chẳng quan tâm đến những người khác, ở trong hành lang lớn tiếng kêu la.
Tô Mộc chậm dần cước bộ, chậm rãi xoay người, nhìn sang hai bên, những người muốn xem náo nhiệt, đều rụt đầu trở về. Trong đó bao gồm Trương Giải Phóng và Hà Vị, nói thật bọn họ không hề xa lạ nào với Chương Đức Xương, nhưng đối với lời nói của hắn lại rất có hứng thú.
- Anh có tôi cần? Tôi cần gì?
Tô Mộc bình tĩnh nhìn Chương Đức Xương, chính là ánh mắt như thế, khiến cho hắn cảm thấy một loại áp lực trầm trọng trước nay chưa từng có.
Vị huyện trưởng trẻ tuổi này quả nhiên không đơn giản!
- Tô huyện trưởng, có thể đổi nơi khác nói chuyện hay không?
Chương Đức Xương thấp giọng nói.
- Đổi nơi khác nói chuyện?
Khóe miệng Tô Mộc nhếch lên, khinh thường quét qua Chương Đức Xương, không ngờ lão gia hỏa này đến bây giờ còn nghĩ trong lòng còn may mắn. Đã như vậy, vậy hãy để cho ta hung hăng đập nát hi vọng của ngươi.
- Chương Đức Xương, tôi cũng không cho rằng trong tay anh có thứ tôi cần, cho dù có, tôi cũng không cần. Tôi chỉ muốn cho anh biết, hành động viết bài giả dối, vu tội quan viên của tòa soạn báo Nhật báo Hoa Lâm các người sẽ nhận được chế tài luật pháp tương ứng. Anh có lời gì muốn nói, đợi đến tòa án mà nói. Còn nữa đừng đến đây nữa, nếu không tôi thật sự báo cảnh sát bắt anh lại đấy.
Nói xong những thứ này, Tô Mộc xoay người rời đi.
Chương Đức Xương thần xiêu phách lạc đứng trong hành lang, nhìn thân ảnh Tô Mộc biến mất trước mắt, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm tự nói :
- Điều này sao có thể? Làm sao hắn không muốn nhìn thấy lá bài tẩy của ta.
Lá bài tẩy của ngươi? Tô Mộc ngồi vào bên trong xe khóe miệng cười lạnh, thứ ngươi có thể có, đơn giản chính là chứng cớ Hoàng Nhu Lâm và Lương Thiên cấu kết hãm hại ta, chẳng qua ngươi cho rằng dựa vào cái này là có thể bắt được ta sao? Cho dù ngươi không lấy ra những thứ này, ta cũng có thể trị được Lương Thiên.
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên, hôm nay là ngày thứ hai, tin tưởng ngày mai sẽ có kết luận.
- Đoạn Bằng, đến nhà máy xi măng Hoàng Vân.
Tô Mộc không suy nghĩ thêm nữa, lạnh lùng phân phó.
- Vâng!
Đoạn Bằng lái xe trực tiếp hướng về phía nhà máy xi măng Hoàng Vân.
Hà Mân đã sớm nhận được tin tức, đứng ở cửa nghênh đón. Nhưng bởi vì bây giờ là giờ tan sở, Tô Mộc cũng không muốn để cho người nào biết mình tới, cho nên nhà máy xi măng Hoàng Vân không có bao nhiêu đại động, chỉ có Hà Mân và chủ nhiệm phân xưởng Cố Mẫn.
- Hà tổng, anh nói Tô huyện trưởng thật sự sẽ đến sao? Giờ cũng đến giờ tan sở rồi.
Cố Mẫn hỏi.
- Hắn đã nói tới vậy thì khẳng định sẽ tới, hơn nữa tôi còn có rất nhiều chuyện muốn báo cáo với phó huyện trưởng, hắn không đến làm sao được?
Hà Mân tùy ý nói.
- Chẳng qua nếu thật sự tới..., chúng ta đang ở phòng ăn thì sao?
Cố Mẫn chần chờ:
- Có phải nên tìm một khách sạn không tệ trong huyện thành? Ít nhất cũng lộ ra vẻ chúng ta tiếp đãi tương đối long trọng.
- Không cần thiết!
Hà Mân quả quyết cự tuyệt.
Đợi sau khi Tô Mộc xuống xe, Hà Mân liền mỉm cười bước tới nghênh đón.
- Tô huyện trưởng, anh thật sự rất khó mời! Đây là chúng tôi tranh thủ thời gian tan sở, mới có thể mời anh tới đây.
Hà Mân cười giỡn nói.
- Hà tổng, anh đang trêu đùa tôi sao.
Tô Mộc cười nói.
- Được rồi, Tô huyện trưởng, chúng ta đến phòng ăn nhà máy ăn tạm bợ một bữa đi, vừa đi tôi sẽ vừa giới thiệu cho anh tình hình nhà máy, còn nữa, tôi có mấy chuyện muốn báo cáo với anh, cuối cùng còn phải đợi anh đánh nhịp.
Hà Mân nói.
- Được, vừa đi vừa nói chuyện.
Tô Mộc gật đầu nói.
- Tô huyện trưởng, anh nhìn thấy không? Nơi đó là phân xưởng sản xuất của chúng tôi, trước kia phân xưởng vừa dơ vừa loạn, kể từ khi Hà tổng về đây, tất cả phân xưởng hiện tại đều lấy sạch sẽ là một trong những tiêu chuẩn cân nhắc khảo hạch giành thành tích; còn nơi đó là bộ phận kỹ thuật của chúng tôi, bọn họ đặc biệt chịu trách nhiệm nghiên cứu kỹ thuật sản xuất xi măng; bên kia là bộ phận tiêu thụ, bộ phận hậu cần... Tô huyện trưởng, anh không biết, kể từ khi Hà tổng về đây, nhà máy xi măng Hoàng Vân chúng tôi giống như thay đổi hình dáng.
Cố Mẫn giới thiệu, giới thiệu đến chỗ nào, trên mặt liền bắt đầu khởi động hưng phấn khó có thể ức chế.
Làm chủ nhiệm phân xưởng nhà máy xi măng Hoàng Vân, Cố Mẫn là người có thâm niên ở đây, có thể tận mắt chứng kiến Hoàng Vân từ trong suy bại một lần nữa phát triển, đó là hi vọng duy nhất trong đời này của Cố Mẫn. Vốn tưởng rằng hi vọng này sẽ không thể thực hiện, không ngờ Hà Mân đến đây, đã để cho hắn nhìn thấy hi vọng vô cùng tràn đầy.
Tô Mộc âm thầm gật đầu, tư tưởng kinh doanh của nhà máy xi măng Hoàng Vân tồn tại vấn đề rất lớn, đây cũng là nguyên nhân tại sao ban đầu hắn muốn đưa Hà Mân đến đây. Hiện tại sự thật chứng minh, theo sự xuất hiện của Hà Mân, đã thổi một luồng gió mới vào Hoàng Vân. Dựa vào luồng gió mới này, nhà máy xi măng Hoàng Vân tuyệt đối có thể một lần nữa tung mình, vùng lên quật khởi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...