Người học sinh trung học này, dĩ nhiên chính là người nhà của bệnh nhân trong sự kiện bệnh viện Đông Giao, hơn nữa còn là con gái duy nhất của hắn, Đường Kha. Đường Kha mới vừa nói cái gì, nói cha nàng đã chết? Chuyện này là thế nào? Không phải nói bệnh nhân đã xuất viện sao? Làm sao không bao lâu, hắn đã chết rồi?
Nhưng là người làm truyền thông, trong nháy mắt bọn họ liền bắt được tin tức để lộ ra trong lời nói của Đường Kha, các camera cũng điên cuồng bắt đầu khởi động cửa chớp, rối rít chụp hình lại dáng vẻ hiện tại của Đường Kha.
- Đã chết? Em gái, chuyện này là thế nào?
Tô Tẩm hỏi.
- Cha tôi cũng bởi vì những bác sĩ của bệnh viện Đông Giao không chịu chữa trị, cho nên mới bị đuổi ra khỏi phòng bệnh. Suốt sáu ngày sáu đêm, cứ làm chậm trễ như vậy, khiến bệnh tình của cha tôi ngày càng trầm trọng. Nếu như cuối cùng không phải vì anh Tô tới giúp chúng tôi, chỉ sợ ngay cả mấy ngày cuối cùng tôi được ở bên cha cũng không có. Anh Tô là người tốt, nhưng các người ở chỗ này bịa đặt sinh sự với anh ấy, các người rốt cuộc muốn làm gì?
Đường Kha quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt đỏ bừng hỏi.
Không khóc, Đường Kha không khóc, Đường Kha đã hứa với bố, vĩnh viễn sẽ không khóc!
Vì những người này có thể tức giận, nhưng vì những người này mà rơi nước mắt, cũng không đáng, bởi vì bọn họ hoàn toàn không xứng!
Hội trường vừa rồi còn hò hét ồn ào, theo lời nói chất vấn non nớt của Đường Kha, tất cả đều an tĩnh lại. Mỗi nhà báo chạm phải ánh mắt vô tội của Đường Kha kia, chạm phải loại chất vấn trong ánh mắt phóng ra, đều cảm giác trái tim run lên bần bật.
Nhất là Tô Tẩm, nhìn Đường Kha, trong đáy lòng không nhịn được một trận đau đớn. Rốt cuộc phải trải qua biến cố như thế nào, mới có thể làm cho Đường Kha giữ vững tâm cảnh như vậy? Cắn chặc hàm răng, không dám rơi nước mắt!
- Đường Kha, đi xuống đi, nơi này giao cho anh!
Tô Mộc ôn nhu nói.
Sắc mặt Tô Mộc vốn không chút thay đổi. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Đường Kha, trong đáy mắt liền bắt đầu hiện ra một luồng sát ý tức giận. Nếu như không phải vì đám nhà báo các người, Đường Kha làm sao gặp phải cục diện này? Làm trí nhớ sắp được che dấu, một lần nữa bị vạch trần, loại hành hạ khó có thể chịu được này, ai trong các người có thể thừa nhận? Đừng quên, hiện tại Đường Kha mới là học sinh trung học cấp đệ nhất?
Hơn nữa Đường Kha đã trở thành cô nhi, các ngươi thật sự muốn ép cô nhi khóc rống chảy nước mắt mới được sao?
- Anh Tô. Em chịu được.
Đường Kha cố chấp nói.
- Đường Kha, Anh Tô biết em chịu được, nhưng nơi này đã không cần em nữa. Anh hứa với em, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Nghe lời đi!
Tô Mộc ôn nhu nói.
- Anh Tô. Nhất định phải kiên cường!
Đường Kha nhẹ giọng nói.
- Anh biết rồi!
Sau khi Tô Mộc ra hiệu cho Đỗ Liêm tiến lên, dẫn Đường Kha rời đi, một lần nữa đứng thẳng lưng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Hoàng Nhu Lâm:
- Truyền thông tự do. Ngôn luận tự chủ, tôi chưa bao giờ phản đối cái này, nhưng trước khi phát biểu bất kỳ ngôn luận nào, tôi hi vọng những nhà báo các vị có thể giữ vững một tâm thái tuyệt đối công bằng công chính. Phải biết rằng cán bút của các vị vừa động, không biết có bao nhiêu người sẽ sa vào tình cảnh khó khăn.
Tôi không biết tòa soạn báo Nhật báo Hoa Lâm các vị tại sao muốn đưa tin về sự kiện bệnh viện Đông Giao, cũng không biết các vị nghe được tin tức từ chỗ nào. Nói tôi loạn dùng chức quyền, chính là để tạo dựng uy phong của mình. Nhưng tôi muốn nói là, đây là các vị đang vu tội, đây là các vị không chịu trách nhiệm ngôn luận, đây là các vị đang lừa gạt quần chúng nhân dân. Đừng lộ ra vẻ mặt này, bởi vì hiện tại tôi có thể cho các vị chứng cớ!
Tô Mộc vừa nói vừa gật đầu về phía Đỗ Liêm, Đỗ Liêm liền đi tới bên cạnh chiếc máy vi tính đã chuẩn bị từ trước, sau khi nhấn mấy cái, trên màn hình lớn trước mặt nhiều nhà báo, liền xuất hiện một video.
Không có gì có sức thuyết phục hơn video!
Không có gì có lực đánh vào hơn hình ảnh thật sự!
Toàn bộ video này ghi chép lại hành động ác liệt của bác sĩ chữa trị Lâm Thiên Vũ của bệnh viện Đông Giao đối với Đường Ổn. Video tổng cộng chia làm mấy đoạn, nhất là đoạn hình ảnh phía sau, Đường Ổn co rúc vào góc đại sảnh, hấp hối, còn mấy đứa con quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu Lâm Thiên Vũ chữa bệnh cho Đường Ổn, nhưng hắn bỏ mặc, trong nháy mắt liền khơi dậy không khí tức giận trong hiện trường.
Những người làm truyền thông bọn họ cũng có lương tri, nếu thấy hình ảnh như vậy, vẫn có thể thờ ơ, bọn họ cũng không xứng với thân phận nhà báo. Video vừa xuất hiện, toàn bộ chân tướng của sự việc cũng hiện ra rõ ràng.
- Cái đó và bài viết của « Nhật báo Hoa Lâm » quả thực là hai thái cực!
- Không sai, tại sao “Nhật báo Hoa Lâm” có thể viết ra bài viết như vậy! Tôi nói tiểu tử, cậu rốt cuộc có biết chuyện này là thế nào hay không?
- Lạm dụng chức quyền? Tôi nhổ vào, nếu thật sự như vậy cũng gọi là lạm dụng chức quyền, bản thân tôi hi vọng người như vậy có nhiều hơn nữa!
Dưới tình cảm kích động của mọi người, tất cả nhà báo đều khóa mục tiêu trên người Hoàng Nhu Lâm, ánh mắt nhìn hắn rõ ràng có thêm một loại khinh thường và giễu cợt. Làm nhà báo, ngươi có thể báo cáo tin tức, bất kỳ đề tài nào cũng được. Nhưng ở đây có điều kiện tiên quyết, đó chính là phải bảo đảm báo cáo tính chân thực. Hiện tại thì sao? Video cũng đã nói rất rõ vấn đề, bài viết của Hoàng Nhu Lâm căn bản là dối trá, là vu tội.
Chẳng những là « Nhật báo Hoa Lâm » viết bài, tòa soạn báo của bọn họ còn tiến hành đăng lại, cái này chẳng khác nào kéo bọn họ vào sai lầm, bọn họ không mắng Hoàng Nhu Lâm mới là lạ!
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại có video?
Hoàng Nhu Lâm hiện tại cũng bị ngón này của Tô Mộc làm cho có chút ứng phó không kịp, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, trong tay Tô Mộc lại có video. Điều này sao có thể? Tại sao video ghi chép của bệnh viện lại nằm trong tay hắn. Cái này có thể hữu dụng hơn bất kỳ bất kỳ lời chứng nhận nào của nhân chứng, sự thật bày ra trước mắt, cho dù miệng lưỡi của Hoàng Nhu Lâm hắn chói lọi hoa sen, cũng không có cách nào thay đổi.
- Video! Video giám sát, chết tiệt, thứ tôi không làm sao tìm được, tại sao có thể rơi vào trong tay Tô Mộc. Sớm biết như vậy tôi đã nghĩ cách thu vào tay, hiện tại phải làm sao đây?
Lương Thiên nhìn video phát hình trước mặt, sắc mặt ảm đạm. Hắn thật sự không ngờ rằng, Tô Mộc còn lưu một đòn như vậy. Video giám sát cũng thu vào trong tay, chẳng lẽ nói ngay từ đầu, hắn đã bắt đầu bố cục rồi sao? Nghĩ tới đây, Lương Thiên không biết tại sao, trong đáy lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Nếu thật sự như vậy, Tô Mộc quả thật đáng sợ, tuyệt đối không phải là người hắn có thể đối phó.
Tô Mộc nhìn tràng diện trước mắt đã bắt đầu nghiêng về một bên, trong lòng như thấy được trút giận. Thật ra hắn cũng không nghĩ tới video giám sát này, chuyện này là Từ Viêm làm, lúc ấy khi sự kiện ở bệnh viện Đông Giao phát sinh, Từ Viêm liền chạy vào phòng quan sát bệnh viện, lấy đi tất cả tài liệu giám sát. Nếu không, Tô Mộc cũng không thể lấy ra chứng cớ mạnh như thế.
Chẳng qua nếu như các người cho rằng đây là tất cả lá bài tẩy của tôi, như vậy các người hoàn toàn sai lầm rồi, kẻ đang âm thầm trốn phía sau xem náo nhiệt, kế tiếp mới xem như tuồng mở màn.
Trong phòng cao nhất hội sở Đế Hào, Đỗ Phẩm Thượng giơ tay nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh:
- Các vị, hiện tại đến phiên chúng ta, tuồng bắt đầu, dùng sức gõ đi!
- Tôi muốn hỏi, vị nhà báo của “Nhật báo Hoa Lâm”, trước khi tòa soạn báo các vị cho đăng bài viết này, có trải qua kiểm chứng hay không, bài viết các vị đăng tải đều chính xác sao? Phải biết rằng bài viết của các vị, chẳng những đối với tôi, mà đối với huyện ủy chính quyền huyện Hình Đường chúng tôi cũng là một loại nói xấu và khiêu khích nghiêm trọng, trọng yếu hơn là các vị đã làm thương tổn trái tim của một cô bé .
- Đường Kha chính là con gái duy nhất của bệnh nhân Đường Ổn, vốn là đứa bé mồ côi mẹ, mẹ đã sớm qua đời, hiện tại bố cũng ra đi. Duới tình huống như thế, tâm tình của cô bé thật vất vả mới bình phục một chút? Nhưng chính là các vị, dám chọn lựa phương thức như thế, mở ra vết sẹo trong lòng cô bé. Nói cái gì là vùng khỉ ho cò gáy nhiều điêu dân, các vị mở to hai mắt nhìn rõ ràng cho tôi, đây chính là điêu dân các vị nói sao?
Tô Mộc cường ngạnh nói.
Nhìn Đường Kha đau khổ, trong lòng Tô Mộc thật sự đau lòng muốn chết. Hiện tại hắn chẳng những lấy lại công đạo cho mình, mà còn trút giận được cho Đường Kha. « Nhật báo Hoa Lâm » tôi bất kể các người xuất phát từ mục đích gì đăng bài viết đó, nhưng vì vậy mà thương tổn đến trái tim nhỏ bé của Đường Kha tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Tôi...
Hoàng Nhu Lâm đột nhiên phát hiện mình có chút mất tiếng, đối mặt với video đang phát hình, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của các nhà báo xung quanh, hắn thật sự không biết nên nói cái gì.
- Tôi cái gì mà tôi, anh tự vấn lòng, anh viết ra bài báo này, rốt cuộc là đúng hay sai chưa? Anh có từng nghĩ tới, anh làm như vậy, sẽ mang lại ám ảnh nghiêm trọng cỡ nào trong lòng Đường Kha không!
Tô Mộc càng nói càng tức giận, ngón tay gõ lên mặt bàn, từ cặp công văn bên cạnh lấy ra một xấp tài liệu, trực tiếp ném tới trên mặt bàn.
- Những thứ này chính là tài liệu chẩn đoán bệnh của bệnh viện Đông Giao lúc ấy, tài liệu cho thấy nếu như Đường Ổn thật sự có thể kịp thời trị liệu chứ không phải chọn lựa loại phương thức bá đạo nào đấy, hiện tại chưa chắc đã chết. Tôi muốn hỏi vị nhà báo này, đây chẳng lẽ là việc một vị bác sĩ có tư cách nghề nghiệp có thể làm sao? Những đứa trẻ kia thậm chí đều quỳ xuống, nhưng hắn đã làm thế nào? Ánh mắt lạnh lùng, khinh thường cười nhạo, điều này chẳng lẽ chính là những người anh gọi là điêu dân gây chuyện sao?
Điên rồi!
Phát điên!
Hoàn toàn phát điên rồi!
Hoàng Nhu Lâm làm sao cũng không nghĩ tới, trận giao phong này còn chưa chân chính kéo màn, mình đã rơi vào trong cạm bẫy Tô Mộc thiết kế. Không ngờ bẫy rập này lại hoàn mỹ như vậy, khiến cho hắn hoàn toàn không có khả năng nhảy ra. Hiện giờ hắn cảm giác được mình tựa như chìm dưới biển sâu, loại cảm giác bị biển nước liều mạng đè ép, khiến cho hắn có cảm thấy không thở nổi.
- Mọi người mau nhìn xem, hiện tại trên mạng đột nhiên sôi động rồi!
Khi không khí hội trường sa vào không khí khiến cho Hoàng Nhu Lâm túm đầu gãi ngứa, những nhà báo ngồi trước máy vi tính đột nhiên quát lên. Cái này rất nhanh thu hút chú ý của các nhà báo xung quanh, đợi đến khi bọn họ nhìn lên màn hình máy tính, vẻ mặt mỗi người đều phát ra vẻ căm phẫn tức giận.
- Sáu ngày sáu đêm khóc lóc kể lể!
- Ai trả tiền cho tương lai của đứa trẻ?
- Bán mình cứu cha!
- Đó là một đôi mắt mê man!
- Cha, con đưa cha về nhà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...