- Người nào?
Hứa Huyên có chút không hiểu nói.
- Đừng giả bộ ngốc nữa, chính là vị kia, mình vừa nhìn thấy hắn.
Cố Tiểu Mỹ gấp giọng nói.
- Cậu nói Trịnh Mục sao?
Hứa Huyên chớp đôi mắt to hỏi:
- Tại sao cậu lại biết Trịnh Mục?
- Trịnh Mục, mình không phải nói Trịnh Mục, là Tô Mộc ở bên cạnh hắn kìa.
Cố Tiểu Mỹ nói.
- Cậu biết Tô Mộc?
Âm điệu Hứa Huyên đột nhiên cất cao.
- Đúng là Tô Mộc, mình đã nói rồi, nhất định là Tô Mộc. Chú Hứa, ở phi trường thủ đô ngài còn chưa tin, hiện tại tin chưa? Hắn thật sự là Tô Mộc. Nói như vậy, chiếc xe hắn ngồi chắc chắn là quân xa.
Cố Tiểu Mỹ hưng phấn nói.
Thật sự không nhìn nhầm? Người đó là Tô Mộc? Cái tên Tô Mộc này làm sao nghe quen tai như vậy? Hứa Vũ Tích khẽ nhíu mày:
- Hai người chẳng lẽ đang nói đến Tô Mộc, phó Huyện trưởng huyện Hình Đường ?
- Đúng vậy, chính là hắn. Chú họ, cháu không phải nói với chú rồi sao, kêu chú nếu có thể hãy hỗ trợ chiếu cố hắn một chút? Làm sao chú có thể quên được? Chú biết mới vừa rồi là ai tới đón hắn không? Là Trịnh Mục, đệ nhất công tử của tỉnh Giang Nam chúng ta.
Hứa Huyên cáu giận nói.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ dựa vào câu hỏi của Hứa Vũ Tích, Hứa Huyên cũng biết, Hứa Vũ Tích hoàn toàn không coi trọng Tô Mộc. Thật ra cái này cũng không thể trách Hứa Vũ Tích, ai bảo nàng lúc đầu cũng không coi trọng Tô Mộc kia.
- Là Trịnh Mục đến đây đón hắn?
Hứa Vũ Tích thật sự bị khiếp sợ.
Nhưng khiếp sợ như vậy chỉ là bắt đầu, hắn còn chưa kịp tỉnh táo lại, bên tai liền truyền đến câu nói của Cố Tiểu Mỹ. Những lời này còn có lực công phá hơn câu nói của Hứa Huyên. Chẳng những khiến Hứa Vũ Tích sửng sốt, ngay cả Hứa Huyên cũng bị vô cùng kinh ngạc.
- Người kia chính là đệ nhất công tử tỉnh Giang Nam à? Nhưng Tô Mộc tại sao lại nghỉ ngơi ở phòng bệnh cán bộ cao cấp quân khu thủ đô chúng ta? Hơn nữa, còn có nhiều tướng quân ở bên ngoài chờ đợi như vậy?
Cố Tiểu Mỹ lầm bầm nói.
- Tiểu Mỹ, cậu nói là sự thật?
Hứa Huyên nắm chặt tay Cố Tiểu Mỹ hỏi.
- Đương nhiên là thật, có thể giả được sao. Cậu cũng không phải không biết công việc của mình, mình chính là làm việc ở phòng bệnh cán bộ cao cấp quân khu thủ đô, là săn sóc đặc biệt. Tô Mộc chính do mình chăm sóc, lúc ấy mình còn buồn bực, tại sao hắn có thể kinh động nhiều tướng quân như vậy? Thì ra là hắn quen biết với công tử của bí thư tỉnh ủy các cậu.
Cố Tiểu Mỹ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói.
Thật sự là một tay mơ chính trị!
Hứa Vũ Tích và Hứa Huyên nhìn lướt qua Cố Tiểu Mỹ, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Cái gì gọi là quen biết Trịnh Mục là có thể nghỉ ngơi trong phòng bệnh cán bộ cao cấp quân khu thủ đô? Phải biết rằng đây căn bản là chuyện không thể nào. Nếu Tô Mộc thật sự chỉ vì nguyên nhân này, vậy hắn tuyệt đối không có biện pháp vào đấy.
- Tiểu Mỹ, chuyện này nói tới đây thôi, sau này không nên nói cho người khác.
Hứa Vũ Tích ngưng trọng phân phó nói.
- Được.
Cố Tiểu Mỹ mặc dù không biết là chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Hứa Vũ Tích, vẫn biết điều gật đầu.
- Huyên Huyên, chúng ta mau về nhà thôi.
Hứa Vũ Tích nói.
- Được!
Hứa Huyên nói.
Chuyện của Tô Mộc phải lập tức về nhà, nói cho người nhà biết. Phải biết rằng thân phận của Tô Mộc tuyệt đối không đơn giản, nhưng hắn rõ ràng là muốn giữ tư thái thấp, nếu mình có thể trợ giúp hắn vào lúc này..., Tô Mộc tuyệt đối sẽ ghi nhớ trong lòng. Nói như vậy, sau này không lo Tô Mộc không trả nhân tình này. Nghĩ đến mình có thể quen biết với một công tử ca ẩn náu, tâm tình Hứa Vũ Tích không khỏi mênh mông.
Ý nghĩ của Hứa Vũ Tích, Hứa Huyên cũng biết rõ.
Vườn Đế Hoàng.
Trịnh Mục cũng không đưa Tô Mộc đi chỗ khác, mà trực tiếp về tới đây. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn có chút chuyện riêng muốn hỏi Tô Mộc.
- Huynh đệ, cậu biết không? Hiện tại huyện các cậu đang làm ầm ĩ, khắp nơi đều là tin tức của cậu, hiện tại cậu đã trở thành một phó Huyện trưởng có nhiều mặt trái. Lúc này cậu trở lại là có ý gì? Còn nữa bí thư huyện ủy huyện các cậu không phải ủng hộ cậu sao? Làm sao đến hiện tại hắn cũng không đứng ra nói gì. Phải biết rằng tình thế bây giờ rất nghiêm trọng, chẳng những huyện Hình Đường các cậu, ngay cả một số báo chí ở thành phố Thanh Lâm cũng đăng lại bài báo vu tội cậu.
Trịnh Mục trực tiếp lấy ra một chai bia, ném cho Tô Mộc sau đó vội vàng hỏi.
Ực ực!
Tô Mộc ngước cổ lên, hung hăng uống một trận, lau miệng mỉm cười nói:
- Anh đã nói rồi. Đó là vu tội, nếu là vu tội thì tôi sợ cái gì! Không sao, không xảy ra đại sự đâu.
- Nghe ý của cậu là, cậu đã sắp xếp xong xuôi?
Trịnh Mục hỏi.
- Đúng vậy, tôi chính là sợ bọn họ không làm lớn chuyện!
Trong đáy mắt Tô Mộc lướt qua vẻ sáng lạnh.
- Ha ha, tôi biết cậu sẽ không đơn giản gục ngã như vậy. Không ngờ lão đầu tử nhà ta nói không sai!
Trịnh Mục cười đùa nói.
- Trịnh bí thư? Hắn nói gì?
Tô Mộc tò mò hỏi.
- Hắn nói nếu ngay cả chút chuyện này Tô Mộc cũng làm không được thì sớm chủ động từ chức đi!
Trịnh Mục lớn tiếng nói.
- Không ngờ. Chuyện của tôi Trịnh bí thư cũng biết rồi.
Tô Mộc tùy ý cười nói.
- Không chú ý không được, thật ra thì hiện tại chẳng những là cha tôi, bên trong tỉnh cũng có rất nhiều người đang lưu ý. Nếu như không phải không biết hướng gió, không chừng hiện tại cũng có báo chí trên tỉnh tiến hành đăng lại. Nhưng huynh đệ, nếu trong lòng cậu đã có nắm chắc, vậy không nói nữa, cậu nói bây giờ phải làm sao? Đám người tìm cậu gây chuyện, phải thu thập hết.
Trịnh Mục tàn nhẫn nói.
- Yên tâm, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh.
Tô Mộc nói.
- Nhất định phải nhớ đấy!
Trịnh Mục nói:
- Thật ra hôm nay tôi chở cậu tới đây, chính là có chuyện, tôi có làm một bản kế hoạch phát triển xí nghiệp, cậu xem qua cho tôi, xem có chỗ nào bỏ sót hay không?
- Chuyện này sao?
Tô Mộc hỏi.
- Chuyện này còn nhỏ à!
Trịnh Mục nói.
- Được rồi, báo cáo cứ lưu ở chỗ tôi, tôi giúp anh xem, nhưng hiện tại tôi phải lập tức chạy về Hình Đường. Đợi tôi xem xong rồi, sẽ báo cho anh biết.
Tô Mộc nói.
- Hiện tại phải trở về sao?
Trịnh Mục có chút ngoài ý muốn.
- Đúng vậy, đại hỏa đã đốt rồi, vậy thì khi nó tràn đầy nhất phải dập tắt. Nếu không dập tắt anh cũng biết, ngọn lửa này sẽ thiêu đốt vô biên vô hạn. Nếu thật sự như vậy, vậy thì được không bù nổi mất.
Tô Mộc thú vị nói.
- Được rồi. Xe bên ngoài cậu cứ tùy tiện lái một chiếc đi.
Trịnh Mục cũng biết tình thế cấp bách, không nhiều lời nữa.
- Đi thôi, ăn bữa cơm rồi tôi lập tức trở về.
Thành phố Thanh Lâm, khách sạn Nhã Trúc, phòng làm việc tổng tài.
Trước kia Nhã Trúc chính là phát ngôn mang tính tiêu chí của thành phố Thanh Lâm, hiện tại không những như vậy, hơn nữa còn huy hoàng hơn trước, bởi vì ai cũng biết, tổng tài Chu Từ của Nhã Trúc, lại một lần nữa nắm quyền Nhã Trúc. Hơn nữa lại còn sáng lập ra tập đoàn Chu thị. Hiện tại Nhã Trúc chỉ là một phần dưới cờ Chu thị, tập đoàn Chu thị đã phát triển nghiệp vụ không hạn chế, chỉ riêng kinh doanh Duẩn Đỉnh trà ở Hắc Sơn trấn cũng đủ khiến cho mọi người ao ước.
- Chu tổng, đây là tình huống vận chuyển ở trụ sở lá trà. Tin tưởng chỉ cần quảng cáo của chúng ta khai hỏa, liền có thể mang đến rất nhiều đơn đặt hàng.
Chung Nhan nói.
- Chung Nhan, công việc bận rộn là chuyện tốt, nhưng ngoài công việc còn phải chú ý giải quyết vấn đề con người, cô cũng trưởng thành rồi, không thể để cho người ta nói, cô đi theo tôi, làm chậm trễ vấn đề cá nhân của cô đúng không.
Chu Từ cười nói.
- Chu tổng, thật ra tôi cho là chỉ cần trụ sở lá trà của chúng ta chính thức vận chuyển, nếu không có gì trở ngại hợp tác khai phá một hạng mục với tập đoàn Cự Nhân. Đó chính là đồ uống Duẩn Đỉnh trà. Thị trường này rất rộng, hơn nữa có con đường tiêu thụ thành thục của tập đoàn Cự Nhân, tuyệt đối là có thể có lợi.
Chung Nhan lẩm bẩm nói.
- Nhìn khuôn mặt của cô, cũng nên bảo dưỡng rồi, đừng nói gì cả, đây là thẻ chăm sóc sắc đẹp tôi đã sớm đặt cho cô. Bây giờ cô qua đó đi, cho cô vài ngày nghỉ, phải chăm sóc cho tốt.
Chu Từ vừa nói vừa đưa tới một thẻ khách quý.
- Chu tổng, chuyện này còn cần chị đánh nhịp cuối cùng.
- Chung Nhan, bình thường cô hay dùng đồ trang điểm gì?
- Chu tổng. Báo cáo tài vụ năm nay lát nữa tôi sẽ đưa cho chị, hiện tại đang đóng dấu ở phòng thư ký.
- Chung Nhan, có muốn tôi giới thiệu cho cô một thanh niên tài tuấn hay không?
- Chu tổng!
Chung Nhan rốt cục không nhịn được bạo phát, lần nào cũng vậy khi mình tới đây báo cáo công việc. Chu Từ luôn chuyển hướng chủ đề, chưa nói đến những thứ khác. Dáng vẻ phảng phất như hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với công việc. Giống như loại đối thoại không có dinh dưỡng hôm nay, mỗi lần hai người gặp mặt đều sẽ làm một trận. Điều này làm cho Chung Nhan thật sự không thể nhịn được nữa, bạo phát tại chỗ.
- Khanh khách!
Chu Từ nhất thời cười ngặt nghẽo, ở trước mặt Chung Nhan, nàng luôn có thể yên tâm như vậy, không kiêng sợ thể hiện ra bộ mặt xinh đẹp nhất của mình. Không có cách nào, ai bảo Chung Nhan là tâm phúc tuyệt đối của của mình. Ban đầu sau khi Nhã Trúc bị bắt đi, chỉ có Chung Nhan vẫn một lòng đi theo mình, điều này làm cho Chu Từ càng thêm yên tâm. Hơn nữa nói đến những nghiệp vụ kia, Chu Từ chưa hẳn thuần thục bằng Chung Nhan.
Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, luôn luôn là tiêu chuẩn chọn lựa của Chu Từ, huống chi Chung Nhan vốn là người không thể nghi ngờ.
- Thùng thùng!
Khi Chu Từ đang càn rỡ cười to, Chung Nhan bất đắc dĩ đối mặt, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ vang, Chu Từ cười nói:
- Vào đi!
- Chu tổng, có vị tiên sinh nói muốn gặp chị, hắn lại không có hẹn trước. Nhưng hắn nói hắn mang theo một đơn đặt hàng lớn tới đây, cho nên tôi nghĩ, không biết chị có muốn gặp hắn hay không?
Thư ký của Chu Từ, Lâm Tẩm khẽ cười nói.
Chu Từ rất giỏi quản lý, đối đãi với người thân cận mình, nàng luôn có thói quen tươi cười, ở trong tập đoàn, ai cũng biết tính tình của Chu Từ rất tốt. Có thể đi theo Chu Từ làm việc, đó là một loại phúc phận. Nếu như không phải bởi vì nguyên nhân này, Lâm Tẩm quả quyết không dám chưa hỏi ý kiến Chu Từ, đã tạm thời giữ người khác lại, sau đó đi vào hỏi thăm Chu Từ có muốn gặp hay không.
Phải biết rằng làm như vậy, nếu thật sự truy cứu chính là một loại đi quá giới hạn.
- Vậy sao? Có đơn đặt hàng lớn, tôi cũng muốn nhìn xem đơn đặt hàng của hắn có thể lớn đến thế nào.
Chu Từ cười nói.
- Chu tổng tài, đơn đặt hàng của tôi lớn đến nỗi chỉ sợ cô ăn cũng ăn không vô.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt bỗng nhiên bị đẩy ra, từ bên ngoài đi tới một đạo thân ảnh. Nhìn người nam nhân này đi vào, sắc mặt Lâm Tẩm liền trở nên âm trầm.
- Vị này làm sao vậy? Không phải kêu ngài ở bên ngoài chờ sao? Tại sao chưa được cho phép đã tự ý đi vào? Còn không nhanh ra ngoài!
- Lâm Tẩm, người nên đi ra là chúng ta!
Sau khi Chung Nhan nhìn thấy người tới, chậm rãi từ trên ghế đứng lên:
- Chu tổng, đợi lát nữa tôi sẽ đem báo cáo tài vụ đến đây. Lâm Tẩm, chúng ta đi thôi!
Lâm Tẩm đáng thương, hóa đá tại chỗ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...