Huyện thành Hình Đường.
Khi ánh sáng buổi sớm vừa bao phủ thành thị đang phát triển này, so với oanh động ngày hôm qua, hôm nay trong huyện thành càng dấy lên sóng triều nghị luận cao hơn. Không đơn thuần là bên trong huyện thành, ngay cả các hương trấn trực thuộc Hình Đường cũng tham gia vào cơn thuỷ triều nghị luận này.
Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là « Nhật báo Hình Đường » đăng lại bài báo trên « Nhật báo Hoa Lâm»! Nếu như nói bài báo bên Hoa Lâm chỉ khiến cho người ở Hình Đường cảm thấy có chút hứng thú, như vậy hiện tại « Nhật báo Hình Đường » đăng lại, càng khiến cho loại hứng thú này tăng thêm vô số hào quang chói mắt, đôn đốc mọi người chen chúc đi truy tìm đến tận cùng.
Hơn nữa « Nhật báo Hình Đường » chỉ là một trong số đó, không chỉ có tờ nhật báo này, dư luận ở trên mạng càng kịch liệt.
“Vì lợi ích cá nhân mà giam cầm trưởng ban bảo vệ, luật pháp ở đâu?” ; “Câu chuyện tình yêu giữa nữ trưởng xưởng và huyện trưởng!”; “Xí nghiệp nhà nước biến tướng bán đổ bán tháo, tài sản quốc hữu khóc thút thít ai có thể hiểu?”; “Luận về nguy hại độc đoán!”...
Mỗi một tờ báo, mỗi một tin tức, đều muốn chĩa mũi nhọn về hướng Tô Mộc! Mặc dù trong các bài báo đều không chỉ đích danh, nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu, chỉ cần sử dụng một số chuyện giải thích, còn có thể không biết là người nào?
Nếu như nói như vậy dư luận chỉ giới hạn ở Hình Đường còn dễ nói, ai ngờ không biết làm sao, mấy tờ báo ở thành phố Thanh Lâm đều đăng lại toàn bộ bài viết này. Dĩ nhiên phân lượng của mấy tờ báo này còn xa mới so sánh với « Nhật báo Thanh Lâm ». Trong sự kiện lần này, « Nhật báo Thanh Lâm » không tham vào vẫn, vẫn duy trì im lặng.
Trong lúc nhất thời, Tô Mộc lặng lẽ trở thành tiêu điểm của Thanh Lâm.
Rầm!
Triệu Thụy An chợt vỗ bàn, khiến tất cả chén trà trên bàn đều nhảy dựng lên. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, nhìn Lương Trung Hòa, lạnh lùng nói:
- Cậu nói cho tôi nghe xem, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tại sao « Nhật báo Hình Đường » lại đăng lại bài báo như vậy? Đừng nói với tôi cậu không biết gì cả, nếu thật sự như vậy, cậu nên rời khỏi vị trí trưởng bộ tuyên truyền đi.
Bây giờ Lương Trung Hòa có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, hắn thật sự không biết chuyện này rút cuộc là thế nào. Tại sao « Nhật báo Hình Đường » lại đăng lại bài báo như vậy? Phải biết rằng ngày hôm qua khi « Nhật báo Hoa Lâm» đăng bài viết này, tận đáy lòng Lương Trung Hòa vẫn rất hưng phấn, hơn nữa hưng phấn như vậy cũng là Triệu Thụy An biểu hiện ra. Dù sao hai người cũng ngồi chung một cái thuyền, có thể nhìn thấy Tô Mộc té ngã như vậy, tuyệt đối là chuyện tốt.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa « Nhật báo Hoa Lâm» có thể đăng lại, « Nhật báo Hình Đường » cũng có thể đăng lại. Phải biết rằng bài báo này là nhằm vào một vị phó Huyện trưởng của huyện Hình Đường. Hơn nữa vị phó Huyện trưởng này còn do bộ tổ chức Tỉnh ủy cử xuống. Nếu thật sự xuất hiện chuyện gì, trách nhiệm này ai có thể gánh nổi?
Chớ nói chi là cả thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường, không có người nào không biết cái gọi là sự kiện bệnh viện Đông Giao rốt cuộc là thế nào? Không rõ hội quản ủy khu đang quy hoạch bị công nhân nhà máy xi măng Hoàng Vân vây bắt là vì sao?
Những chuyện này căn bản không trải qua điều tra, chỉ cần điều tra liền có thể trả lại trong sạch cho Tô Mộc. Đến lúc đó, có ai làm ngược lại để dời tảng đá đập lên chân mình. Cho nên Triệu Thụy An và Lương Trung nhìn thấy phía bên huyện Hoa Lâm đăng bài báo, ngang tàng hắt nước bẩn lên người Tô Mộc còn được, nhưng nếu phía bên bọn hắn dám đăng lại, đây chính là vấn đề nhận thức tư tưởng rất nghiêm trọng.
Nếu không cẩn thận còn có thể gây thành sự kiện chính trị!
Nếu thật sự vì chuyện như vậy mà đánh mất tiền đồ của mình, vậy không khỏi quá mức oan uổng rồi!
- Huyện trưởng, tôi thật sự không biết chuyện này là thế nào? Chuyện đăng lại này không phải chỉ có nhật báo của chúng ta, còn có mấy tờ báo ở thành phố Thanh Lâm. Ngài nói, có phải có người đã đánh tiếng hay không?
Lương Trung Hòa nhỏ giọng hỏi.
- Vớ vẩn, có người nào lại đánh tiếng chuyện này chứ!
Triệu Thụy An lớn tiếng nói:
- Hơn nữa nếu không có bộ tuyên truyền huyện các cậu xét duyệt, « Nhật báo Hình Đường » dám đăng lại bài báo có vấn đề như vậy sao? Bây giờ cậu lập tức cho ta đi thăm dò, nhất định phải điều tra rõ ràng cho tôi, chuyện này rốt cuộc là thế nào.
- Vâng, Huyện trưởng, tôi đi ngay đây!
Lương Trung Hòa vội vàng rời khỏi phòng làm việc, cho đến lúc này hắn cũng không nghĩ tới, tất cả chuyện này đều do nhi tử bảo bối của hắn, mượn tên tuổi của hắn, giả truyền thánh chỉ.
Ai nói đăng lại khẳng định không có chuyện gì?
Phòng làm việc bí thư huyện ủy!
Ninh Hạo nhìn sắc mặt Nhiếp Việt không có bao nhiêu biến hóa, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, do dự một lát cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở:
- Bí thư, tờ « Nhật báo Hình Đường » lại đăng lại bài viết như vậy, ngài xem có phải gọi điện thoại hỏi thăm Lương Bộ trưởng không?
- Hỏi thăm?
Nhiếp Việt lạnh lùng nói:
- Trước tiên đừng nóng nảy, chuyện này cứ để như vậy.
- Rõ!
Ninh Hạo không biết vì sao đột nhiên nói.
- Lương Trung Hòa, Triệu Thụy An, bộ tuyên truyền huyện ủy...
Nhiếp Việt đốt một điếu thuốc lá, đứng phía trước cửa sổ, nhìn ánh mặt trời phía ngoài, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí. Muốn gây chuyện sao, gây càng lớn càng tốt.
Bộ tổ chức tỉnh ủy tỉnh Giang Nam.
Diệp An Bang lấy mắt kiếng xuống, đặt lên mấy tờ báo để trên bàn, ánh mắt nhìn quét qua trang web trên máy tính, thần tình trên mặt vẫn như thường.
- Bộ trưởng, chuyện này tôi đã điều tra xong, tất cả đều là giả dối. Tô Huyện trưởng bất kể là xử lý chuyện ở bệnh viện Đông Giao sự, hay là vấn đề yêu sách của quản ủy hội khu đang quy hoạch nhằm vào công nhân nhà máy xi măng Hoàng Vân, cũng không có bất kỳ dấu hiệu làm việc thiên tư. Cho dù là tập đoàn Cự Nhân sát nhập xưởng đóng hộp Gia Hòa, cũng trải qua điều tra. Những gì mà những bài báo này nói, và đăng lại trên websites đều là giả dối.
Chung Tuyền ở bên cạnh thấp giọng nói.
Chung Tuyền vẫn quan tâm lưu ý đến Tô Mộc, tựa hồ ngày hôm qua khi « Nhật báo Hoa Lâm» vừa cho đăng bài viết này, liền báo tin cho Diệp An Bang, hơn nữa dưới sự phân phó của Diệp An Bang, thông qua quan hệ điều tra rõ ràng chuyện này.
- Đây là có một số người không muốn yên ổn!
Diệp An Bang lãnh đạm nói.
- Đúng vậy, Bộ trưởng, Tô huyện trưởng là người được bộ tổ chức Tỉnh ủy cử xuống dưới, tôi không tin bọn họ không biết. Biết còn dám nhằm vào Tô huyện trưởng như vậy, tuyệt đối là mưu đồ bất chính. Mấu chốt còn là những chuyện này hoàn toàn không tồn tại, đây rõ ràng là giội nước bẩn, muốn bôi đen Tô huyện trưởng.
Chung Tuyền trầm giọng nói.
- Bên phía Tô Mộc nói thế nào?
Diệp An Bang hỏi.
- Bộ trưởng, Tô Mộc không có bất cứ động tĩnh gì, lại không thấy đi ra ngoài giải thích, cũng không để người khác làm cái gì.
Chung Tuyền có chút kỳ quái nói, theo đạo lý xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô Mộc làm sao có thể giữ vững trấn định?
Phải biết rằng dư luận như núi, có thể đè chết người!
- Không có động tĩnh sao?
Diệp An Bang nghe nói như thế, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười kỳ bí, tiểu tử này thật sự có thể bảo trì bình thản. Được rồi, nếu hiện tại hắn vẫn duy trì sống chết mặc bây, vậy ta cũng không cần thiết thêm mồi lửa cho hắn. Bản thân ta rất muốn xem xem, tiểu tử này rốt cuộc có chiêu số gì có thể hóa giải cục diện này.
Tô Mộc, cậu tuyệt đối đừng làm cho tôi thất vọng!
- Bộ trưởng, chúng ta có cần làm gì không?
Chung Tuyền cẩn thận hỏi.
- Không cần, nên làm gì thì làm cái đó!
Diệp An Bang nói.
- Tôi hiểu!
Chung Tuyền gật đầu.
Hội sở Đế Hào thành phố Thịnh Kinh.
- Thật là tức chết, chuyện này là thế nào, tại sao có thể nói thần tượng như vậy?
Bao Hùng Phi tức giận nói.
- Đây thuần túy là vu tội!
Lưu Kiên lớn tiếng nói.
- Cái gì gọi là câu chuyện tình yêu giữa nữ trưởng xưởng và huyện trưởng, ta nhổ vào, điều kiện của bà cô ta tốt như vậy, Tô chủ tịch cần gì phải tìm tới nữ trưởng xưởng gì đó?
Khương Ninh tức giận bất bình nói.
- Đây rõ ràng là có người muốn gây sự, muốn bôi đen Tô bí thư! Chỉ có điều thủ đoạn này quá mức thấp kém, thật sự tưởng rằng dựa vào cái gọi là dư luận là có thể hoàn toàn đánh ngã Tô bí thư hay sao?
Trần Bích La khinh thường nói.
- Đỗ Phẩm Thượng, cậu nói xem, Tô học trưởng có cho cậu chỉ thị gì không? Nói ra, chúng tôi tuyệt đối làm theo!
Mai Đóa Nhi hung hăng nói:
- Dám có chủ ý với quân sư cấp cao nhất của chúng ta, ta sẽ khiến cho hắn hối hận suốt đời.
Đỗ Phẩm Thượng ngồi trên ghế sa lon, trên tay cầm một điếu thuốc lá, thần tình như thường, không oán giận giống như mấy người kia, nhưng người quen thuộc với hắn đều biết, lúc này Đỗ Phẩm Thượng tuyệt đối là nguy hiểm nhất, thừa kế huyết mạch từ Đỗ Triển, khiến cho Đỗ Phẩm Thượng trước khi làm bất cứ chuyện gì, cũng sẽ duy trì đầu óc tuyệt đối thanh tĩnh, điểm này rất giống với Tô Mộc.
- Mấy vị, chuyện này dĩ nhiên không thể để như vậy. Mặc dù lão sư đến hiện tại cũng không nói gì với tôi, nhưng chưa nói cũng không có nghĩa chúng ta không làm gì cả. Phải biết rằng lão sư là quân sư cấp cao nhất của hội tư mộ cá nhân chúng ta, dù thế nào cũng không thể để người ta khi dễ đến cùng, mà chúng ta không dám làm gì cả. Chuyện này rốt cuộc là người nào ở sau lưng giở trò quỷ, tôi sẽ mau sớm điều tra rõ ràng, đến lúc đó sẽ phải cho hắn biết, có một số việc không phải hắn muốn làm là có thể làm.
Đỗ Phẩm Thượng cười lạnh nói.
- Mọi người nói có phải là tên đài trưởng chết tiệt muốn trả thù Tô chủ tịch không?
Khương Ninh hỏi.
- Cô nói Phí Tường?
Đỗ Phẩm Thượng nheo mắt nói.
- Chính là hắn!
Khương Ninh gật đầu nói.
- Khương Ninh, cha cô làm ở đài truyền hình tỉnh, chuyện này giao cho cô, cô nghĩ cách thăm dò nội tình của Phí Tường, xem chuyện này có quan hệ đến hắn hay không. Nếu thật sự không có quan hệ thì tốt rồi, nếu thật sự hắn có một phần, hừ, nếu hắn dám chen chân vào, vậy chúng ta sẽ đòi luôn nợ cũ nợ mới.
Đỗ Phẩm Thượng lạnh lùng nói.
- Được, cứ giao cho tôi!
Khương Ninh vỗ ngực bảo đảm.
- Điều tra ra tôi nhất định sẽ đùa chết hắn!
Bao Hùng Phi tàn nhẫn nói.
- Lần này bất kể là ai, cũng phải làm cho hắn gào thét thảm thiết!
Lưu Kiên phụ họa.
Đỗ Phẩm Thượng nghe mấy người tỏ thái độ, nụ cười trên miệng liền biến thành tà mị. Hắn tin tưởng đám người Lưu Kiên thật sự muốn xả giận cho Tô Mộc, nhưng hắn đồng dạng cũng biết, đây là sau khi mấy người bọn họ thấy được Tô Mộc bất phàm mới quyết định làm như vậy.
Không có ai tự nhiên đi giúp đỡ, nếu giúp đỡ phải có điều van xin. Đỗ Phẩm Thượng không tin đám người Khương Ninh không biết lai lịch của Tô Mộc. Mặc dù lai lịch này có lẽ không phải toàn diện, nhưng chỉ cần có vài điểm như vậy là đủ rồi.
- Lão sư, tôi không cho phép bất cứ kẻ nào trở thành chướng ngại vật trên con đường làm quan của ngài, ai dám cản trở tôi sẽ khiến người đó nát bấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...