Quan Bảng

Trên thế giới này không có chuyện không làm mà hưởng, bất cứ chuyện gì chỉ cần anh làm, nhất định đều phải bỏ ra một cái giá tương ứng. Quan bảng xuất hiện, mang tới cho Tô Mộc đại ưu thế trước nay chưa từng có. Nhưng quan bảng cũng không phải có thể tùy ý sử dụng theo ý mình, mình muốn sử dụng làm sao thì sử dụng như thế. Mỗi lần sử dụng đều có điều kiện cực kỳ nghiêm khắc, không thỏa mãn sẽ không có cách nào thực hiện. Mặc dù thành công làm chuyện gì đó, nhưng loại di chứng để lại cũng tương đối rõ ràng.

Giống như hôn mê hiện tại!

Nếu nói không phải vì uy thế của Từ Trung Nguyên bày ở đây, không người nào dám có chủ ý với Tô Mộc. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ dựa vào chuyện hắn có thể tay không trị lành cho Phương Thạc, cũng đủ khiến một số phòng thí nghiệm thần bí hứng thú, xem hắn là chuột bạch tiến hành thí nghiệm cũng không có gì ly kỳ.

May mắn chính là, chuyện như vậy cho tới bây giờ Tô Mộc vẫn chưa gặp phải.

- Anh tỉnh rồi! Cảm giác như thế nào? Có muốn đi vệ sinh hay không? Để tôi đỡ anh.

Giống như lần trước ở huyện Hình Đường, cũng là vào nửa đêm, Tô Mộc từ trong trạng thái hôn mê tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bên tai đã truyền đến một thanh âm thanh thúy. Mở mắt ra, Tô Mộc nhìn qua, phát hiện ở bên giường có một tiểu hộ sĩ vô cùng thanh thuần xinh đẹp. Hiện tại nàng đang mở to hai mắt, nhấp nháy nhìn mình.

- Đây là nơi nào?

Tô Mộc hỏi.

- Nơi này là phòng bệnh cao cấp của bệnh viện quân khu, tôi là y tá chăm sóc của anh, anh đã ngủ mê gần mười hai giờ, hiện tại cảm giác như thế nào? Có muốn tôi báo cho bác sĩ tới đây hay không?

Cố Tiểu Mỹ hỏi.

Bệnh viện quân khu thủ đô sao?

Thần trí Tô Mộc từ từ khôi phục như cũ, nghĩ tới đây có thể là Từ Trung Nguyên an bài, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía nữ hộ sĩ mắt to trước mặt:

- Thật sự bây giờ tôi rất đói bụng. Cô có thể chuẩn bị cho tôi một chút đồ ăn được không. Về phần bác sĩ thì không cần, quấy rầy bác sĩ nghỉ ngơi, làm phiền giấc mộng của người khác, đây chính là tội ác tày trời.

- Không ngờ anh lại lắm mồm như vậy, được, anh chờ ở đây, tôi sẽ đi chuẩn bị cho anh chút gì để ăn.

Cố Tiểu Mỹ vừa nói vừa đi ra ngoài.

Tô Mộc cũng không tiếp tục nằm nữa, tình huống của hắn hắn biết rất rõ, đơn giản cũng bởi vì sử dụng quan bảng mà đưa đến thể lực tạm thời bị hao tổn mà thôi, trải qua giấc ngủ vừa rồi đã khôi phục như cũ. Hiện tại hắn còn cường tráng hơn trước kia, không đến mức nằm trên giường không dậy nổi. Hơn nữa trong lòng Tô Mộc có loại cảm giác mâu thuẫn trời sinh đối với bệnh viện. Có người nào không có chuyện gì lại muốn đến bệnh viện đâu?

- Tô Mộc. Cậu đã tỉnh rồi!

Đột nhiên khi Tô Mộc mới vừa xuống giường, còn chưa kịp đi nhà cầu, cửa phòng bị đẩy ra, bên ngoài có hai thân ảnh đi vào, người đi đầu rõ ràng là người quen cũ. Đại quốc thủ Sở Châu.


- Sở đại sư, sao ngài lại tới đây? Chú Phương đâu? Chú ấy không sao chứ?

Tô Mộc vội vàng tiến lên phía trước hỏi.

- Phương tướng quân không có chuyện gì, hắn còn đang ngủ, đoán chừng đến ngày mai sẽ tỉnh.

Sở Châu nói.

- Không có chuyện gì là tốt rồi!

Tảng đá trong lòng Tô Mộc cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống. Mình tốn nhiều sức lực chính là để diệt trừ tận gốc căn bệnh của Phương Thạc, nếu đến cuối cùng không thể diệt trừ, đó mới là chuyện xấu nhất.

- Nào, để tôi giới thiệu với cậu, vị này là đại quốc thủ Trịnh Đà của bệnh viện quân khu.

Sở Châu giới thiệu.

- Xin chào Trịnh đại sư.

Tô Mộc vội vàng nói.

Người có thể đảm đương vị trí đại quốc thủ như Sở Châu. Tô Mộc biết rất rõ đích xác là người có chân tài thực học, đối với người có bản lãnh như vậy, Tô Mộc chưa bao giờ tỏ vẻ khinh miệt, ngược lại còn vô cùng tôn trọng.

- Hiện tại cậu cảm giác như thế nào?

Trịnh Đà hỏi.

- Cháu không sao! Cháu chính là hơi mệt một chút, cho nên ngủ một giấc, ngài nhìn xem. Cháu chẳng qua chỉ ngủ một giấc đã liên lụy đến hai vị chờ ở đây, thật là xin lỗi. Hai vị đại sư, cháu thật sự không có chuyện gì rồi, phía bên Chú Phương cũng có cháu ở đây, nếu không có chuyện gì, hai vị mau đi nghỉ ngơi đi.

Tô Mộc vội vàng nói.

Nghỉ ngơi? Nghỉ ngơi làm cái gì!

Thân phận của Sở Châu và Trịnh Đà tôn quý như thế nào, hai người đều là ngự y, đều là đại quốc thủ, dưới tình huống bình thường chỉ có những cán bộ kỳ cựu mới có thể hưởng thụ hai mươi bốn giờ chờ đợi của bọn họ. Cho dù là Phương Thạc, cũng không có tư cách này. Bọn họ sở dĩ vẫn chờ đợi ở chỗ này, ở gian phòng nghỉ ngơi bên cạnh, tất cả đều vì Tô Mộc, muốn trực tiếp tìm hiểu hắn rốt cuộc đã chữa trị cho Phương Thạc như thế nào.

Khi bí ẩn này chưa được giải trừ, hai người không nỡ ngủ.


Nếu không phải vì nguyên nhân này, hai người há lại ở chỗ này chờ đợi?

- Tô Mộc, chúng tôi có một yêu cầu quá đáng...

Sở Châu do dự một lát cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.

- Yêu cầu quá đáng?

Ánh mắt Tô Mộc quét qua hai người, nhất thời lộ ra vẻ hiểu ra, không khỏi khẽ mỉm cười:

- Hai vị đại sư, cháu biết các vị muốn hỏi điều gì, nhưng thứ cho cháu xin lỗi, môn y thuật này của cháu không truyền ra ngoài. Nếu như các vị muốn biết, cũng chỉ có thể hỏi qua sư phụ cháu trước. Không được sư phụ gật đầu, cháu tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ.

- Cậu còn có sư phụ?

Sở Châu ngạc nhiên nói.

- Sư phụ cậu là ai?

Trịnh Đà hỏi.

- Sư phụ cháu là Thương Đình Thương lão!

Con ngươi Tô Mộc khẽ chuyển động, bật thốt lên nói, hắn nói như vậy chỉ là muốn từ trong miệng hai người, xem có thể hỏi một chút tin tức có liên quan đến Thương Đình hay không. Dù sao đối với Thương Đình, những gì Tô Mộc biết được thật sự quá ít, hiện tại lại không biết lão nhân gia hắn đang đi ngao du nơi nào.

- Thương Đình Thương lão?

Sở Châu và Trịnh Đà liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều lộ ra một loại không giải thích được.

- Lão Sở, anh có từng nghe thấy chưa?

Trịnh Đà hỏi.

- Không!


Sở Châu lắc đầu.

- Tôi cũng chưa từng, Thương Đình Thương lão là người nào vậy? Còn lợi hại như vậy, đệ tử đã như vậy, huống chi là lão nhân gia hắn, thật sự rất muốn gặp mặt lão nhân gia này.

Trịnh Đà thở dài nói.

Quả nhiên là không biết!

Trong đáy lòng Tô Mộc hiện lên một trận bất đắc dĩ, dường như ngoại trừ Từ Trung Nguyên, từ người khác thật sự đừng nghĩ tìm được bất kỳ tin tức nào có liên quan đến Thương Đình. Được, tìm không được thì tìm không được, sau này để từ từ nói.

Quan bảng là đại sát khí hiện tại của Tô Mộc, hắn sẽ không nói ra, cũng không thể nói ra. Nói ra có người tin tưởng sao? Nhất định là không có ai. Nếu đã như vậy, vậy hắn chỉ có thể dùng đến lý do cũ.

Khi Sở Châu và Trịnh Đà còn muốn tiếp tục hỏi Tô Mộc, Cố Tiểu Mỹ đã cầm một cái thùng giữ nhiệt đi vào, sau khi nhìn thấy hai người, vội vàng cung kính đứng bên cạnh, thấp giọng nói:

- Xin chào hai vị đại sư.

Sở Châu nhìn thấy Cố Tiểu Mỹ đưa cơm tới, nghĩ đến lúc này Tô Mộc chắc không thể nói thêm gì nữa, liền đưa mắt về phía Trịnh Đà, cười nói:

- Tô Mộc, nếu cậu đã cảm giác thân thể không có chuyện gì, vậy thì ăn cơm trước đi, đợi đến ngày mai thân thể cậu khỏe hẳn, lúc nào có thời gian, nhớ liên lạc với tôi, đây là số di động của tôi, tôi mở máy hai mươi bốn giờ, bất cứ lúc nào cũng chờ tin tức của cậu.

- Đây là số điện thoại của tôi, tôi cũng giống như vậy!

Trịnh Đà cũng đồng dạng lấy ra một cái danh thiếp đưa tới.

Sau khi Tô Mộc nhận lấy, phát hiện hai tấm danh thiếp cũng rất đơn giản, phía trên không có nhiều danh hiệu gì đấy, chỉ có tên và số điện thoại di động. Ngoài ra không còn bất cứ chữ nào nữa.

- Cháu biết rồi!

Tô Mộc cười gật đầu, hai tờ danh thiếp trong tay này không phải bình thường, phân lượng của nó nặng hơn bình thường. Phải biết rằng dõi mắt cả Trung Quốc, người có cơ hội biết được số điện thoại của hai người này vô cùng ít. Có hai tờ danh thiếp này tương đương với có hai lá bùa hộ mệnh.

Cố Tiểu Mỹ đứng bên cạnh, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Nói thật khi nàng được an bài tới chăm sóc Tô Mộc, đám người Ngụy Thiếu Vũ đã sớm rời đi, nàng cũng là nghe được tên của Sở Châu và Trịnh Đà từ chỗ y tá trưởng, mới hiểu được Tô Mộc là một người không đơn giản. Nhưng dù sao cũng là người khác nói, còn xa mới có sức thuyết phục bằng một màn phát sinh trước mắt này. Thân phận của Sở Châu và Trịnh Đà bày ra đó, trong giới y học bọn họ có địa vị như thế nào, Cố Tiểu Mỹ rất rõ ràng.

Đối với người bình thường như Cố Tiểu Mỹ mà nói, hai người đó chính là tồn tại ở tít trên cao không thể với tới. Hiện tại thì sao? Hai người này đối mặt với một nam nhân lớn hơn mình không bao nhiêu, lại lộ ra vẻ mặt này, không khỏi phá vỡ nhận thức từ trước đến nay của nàng, làm cho nàng có chút khó có thể tiếp nhận.

Đại nam tử này rốt cuộc là ai? Trong lòng Cố Tiểu Mỹ bắt đầu suy đoán lung tung.

Tô Mộc tự mình tiễn Sở Châu và Trịnh Đà ra cửa phòng bệnh, đứng bên ngoài liếc mắt thấy Phương Thạc còn đang ngủ say, liền trở về phòng bệnh, thấy Cố Tiểu Mỹ còn đứng ở đó, liền cười nói:

- Tôi không sao rồi, cơm này cứ để tôi tự ăn, cô về trước đi.


- Vậy làm sao được? Nhiệm vụ của tôi chính là chăm sóc cho anh, tại sao anh chưa được dăn dò đã xuống giường rồi, nhanh lên, bây giờ mai nằm xuống giường đi.

Cố Tiểu Mỹ chớp đôi mắt to nói.

- Tôi không sao, vừa rồi không phải cô cũng nhìn thấy hai vị đại quốc thủ cũng không nói gì sao?

Tô Mộc nói.

- Không được, bây giờ anh còn là bệnh nhân, bệnh nhân thì phải nằm trên giường.

Cố Tiểu Mỹ nhất quyết không buông tha, vừa nói vừa tiến lên kéo Tô Mộc đến trên giường.

Tô Mộc hiện tại không biết nói gì, mình thật sự không có chuyện gì rồi, tại sao cô hộ sĩ xinh đẹp này cứ kéo mình đi? Còn nói phải nằm dài trên giường, Tô Mộc cũng không phải không thể nằm, mấu chốt là hiện tại hắn không thể nhịn được nữa.

Đừng nói từ buổi sáng đến giờ hắn còn chưa đi tiểu, cho dù tính từ lúc hắn hôn mê đến giờ, thời gian cũng không ngắn. Vừa rồi hắn tùy ý gọi Cố Tiểu Mỹ ra ngoài, chính là muốn đi nhà cầu, ai ngờ Sở Châu và Trịnh Đà lại tiến vào. Vì lễ phép, Tô Mộc tuyệt đối không thể đi nhà cầu. Khó khăn lắm mới đợi được hai người này rời đi để hắn nhanh chóng giải quyết, nhưng Cố Tiểu Mỹ cứ kéo hắn bắt nằm trên giường.

Nhịn đi tiểu, nếu có thể nằm ngủ đó mới là chuyện lạ!

- Tiểu Mỹ à, cô cứ ra ngoài trước đi được không?

Tô Mộc thương lượng hỏi.

- Không được, nhiệm vụ của tôi chính là chăm sóc anh, tôi sẽ không đi.

Cố Tiểu Mỹ chấp nhất nói.

- Tôi muốn tự ăn cơm cũng không được sao?

Cặp chân Tô Mộc bắt đầu ma sát, cử động cũng không gấp gáp, cánh tay trong lúc vô tình đụng phải ngọn núi của Cố Tiểu Mỹ, trong nháy mắt truyền lại cảm giác rất rắn chắc, thật đúng là vô cùng thoải mái.

Cố Tiểu Mỹ giống như hoàn toàn không lưu ý đến điều này, quệt mồm nói:

- Bây giờ lập tức nằm xuống giường! Nếu không tôi sẽ gọi bác sĩ!

- Tiểu Mỹ, thật ra thì tôi muốn...

- Anh muốn cái gì? Tôi cũng có thể giúp anh!

- Tôi muốn... Tôi muốn hư hư.

Tô Mộc vừa dứt lời, đồng thời gương mặt Cố Tiểu Mỹ liền đỏ bừng giống như quả táo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui