Tây Sơn biệt viện, tòa nhà Từ thị.
Xe của Lý Nhạc Thiên chỉ có thể dừng ở phía ngoài Tây Sơn biệt viện, không thể tiến vào trong. Cuối cùng vẫn là Từ Trung Nguyên phái người ra đón Tô Mộc, sau khi Lý Nhạc Thiên cáo biệt, liền lái xe trở về. Hắn biết trong tay mình hiện giờ có căn cứ chính xác Tôn Nguyên Thắng rửa tiền, nếu không nhanh chóng làm xong chuyện này, biến chuyện này thành trọng án..., dựa vào thực lực sau lưng Tôn gia, không chừng thật sự có thể trở mình.
Nếu thật sự như vậy, Lý Nhạc Thiên chính là cái được không bù nổi cái mất.
- Gia gia, cháu đã trở về.
Tô Mộc cười đi vào phòng khách.
- Trở về?
Chân mày Từ Trung Nguyên khẽ nhướng lên, đặt tờ báo trong tay xuống, vẻ mặt cũng không phải cao hứng như Tô Mộc tưởng tượng, ngược lại có thêm một loại ngưng trọng.
- Gia gia, người làm sao vậy?
Tô Mộc không giải thích được hỏi.
- Tô Mộc, nói cho ta nghe chuyện ở quán rượu Lưu Tô là thế nào?
Từ Trung Nguyên nghiêm nghị nói.
Một câu nói đủ khiến trái tim Tô Mộc lộp bộp, từ đáy lòng không khỏi cười khổ, xem ra mảnh đất thủ đô này thật sự không có tường nào gió không lọt qua được. Chuyện mới xảy ra ngoài kia, vừa trở về còn chưa ngồi xuống, Từ Trung Nguyên đã biết rồi.
- Gia gia, chuyện ở quán rượu Lưu Tô thật ra là như vậy...
Tô Mộc không giấu diếm, giải thích rõ ràng một lần:
- Gia gia, nếu như người cho rằng cháu làm không đúng, hiện tại cháu có thể gọi điện thoại cho Đệ Ngũ Bối Xác, kêu nàng thả người.
- Thả người?
Ngoài dự liệu của Tô Mộc, vẻ nghiêm túc trên mặt Từ Trung Nguyên đột nhiên biến mất, thay vào đó là một loại cảm xúc tung bay:
- Tô Mộc à, tại sao phải phải thả người? Khi ta quen cháu đã từng nói, chỉ cần là chuyện cháu không làm... thất vọng lương tâm, không làm... thất vọng đảng. Chuyện đại sự ta sẽ cho cháu ôm lấy. Chuyện này cháu đừng quản, ta dĩ nhiên sẽ cho người xử lý. Cháu trai của Từ Trung Nguyên, không phải ai muốn khi dễ là có thể khi dễ.
- Vâng, gia gia!
Từ đáy lòng Tô Mộc dâng lên một dòng nước ấm.
- Đi nghỉ trước đi! Ngày mai cùng đi với ta đến quân khu thủ đô.
Từ Trung Nguyên thản nhiên nói.
- Dạ!
Đợi sau khi Tô Mộc rời đi, Từ Trung Nguyên nhìn về phía Phương Thạc đang đứng bên cạnh, trên mặt hiện lên vẻ bén nhọn:
- Cậu nói có nên để những lão gia hỏa kia biết chuyện, Từ Trung Nguyên ta đã nhận Tô Mộc làm cháu trai không? Nếu không, thật sự có kẻ nóng đầu chọc tới Tô Mộc, nếu thật sự xảy ra chút chuyện, vậy chẳng phải thể diện của ta có thể bị mất hết.
- Lão thủ trưởng. Vậy để tôi cho người lộ tin ra ngoài.
Phương Thạc nói.
- Ừ. Không cần gây ra động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng không tốt đến trưởng thành sau này của Tô Mộc, chỉ cần truyền đi một chút, như lọt vào trong sương mù là được.
Từ Trung Nguyên mỉm cười nói.
- Ngoài ra, xem tiểu tử Từ Long Tước hiện tại đang thế nào? Nếu không có chuyện gì, kêu hắn trở về một chuyến. Nói như thế nào hắn cũng là đại ca của Tô Mộc, làm đại ca phải chiếu cố đệ đệ không phải sao? Bên ngoài không biết cũng không sao, nhưng cháu trai của Từ Trung Nguyên ta cũng không thể không biết nhau.
- Được, chuyện này tôi sẽ đi an bài.
Phương Thạc nói.
- Tạm thời không nóng vội, đợi đến ngày mai chữa khỏi bệnh cho cậu hãy nói những thứ này. Phương Thạc, thành bại đều trong hành động ngày mai, phía bên Tô Mộc ta cũng không có nhiều lo lắng, quan trọng là cậu, phải nhớ vứt bỏ tất cả tâm sự toàn tâm chữa bệnh. Cậu nghe kỹ cho ta, nếu cậu đi sớm hơn lão đầu tử này, cho dù ta chết, cũng sẽ không tha thứ cho cậu.
Giọng nói của Từ Trung Nguyên đột nhiên cất cao nói.
- Vâng, lão thủ trưởng!
Tận đáy lòng Phương Thạc vô cùng cảm động, hai chân khép lại chào nói.
Từ đầu đến cuối Từ Trung Nguyên đều không đặt tên háo sắc Tôn Nguyên Thắng trong mắt. Đừng nói là Tôn Nguyên Thắng, cho dù là Tôn gia sau lưng hắn, trong mắt Từ Trung Nguyên cũng chỉ là một bữa ăn sáng. Đây cũng là chênh lệch ánh mắt và cảnh giới, phải biết rằng vị lão tổ tông của Tôn gia đứng trước mặt Từ Trung Nguyên, cũng không dám nói nhiều, đều một mực cung kính chờ đợi dạy dỗ, dám nhe răng tuyệt đối sẽ bị thu thập.
Đây là chênh lệch!
Tô Mộc ở chỗ Từ Trung Nguyên không có bất kỳ chuyện gì, tắm nước nóng, thu dọn một lát rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng lúc này hắn không biết ở thành phố Thanh Lâm tỉnh Giang Nam đang xảy ra một chuyện khó có thể dự liệu.
Huyện thành huyện Hình Đường.
- Hay lắm! Cha, cha nhìn xem, đây là thứ con thông qua quan hệ từ chỗ Lương thiếu lấy được, nếu ngày mai bài báo này phát ra, hắc hắc, con dám cam đoan, không đến một ngày nhật báo của Hình Đường chúng ta sẽ đăng lại. Hơn nữa theo Lương thiếu nói, đến lúc đó chẳng những báo chí của Hình Đường và Hoa Lâm chúng ta có phát biểu, ngay cả một số tờ báo của Thanh Lâm cũng sẽ đăng lại. Cộng thêm những bài đăng lại trên internet, con cũng không tin dưới lần công kích điên cuồng này, tiểu tử Tô Mộc vẫn có thể trụ vưng.
Ngưu Giá Cường hưng phấn cười lớn, trong tay cầm một tờ « Nhật báo Hoa Lâm ».
Ngưu Đức Thành đã xem qua tờ báo này, đây thật sự là Ngưu Giá Cường lấy được từ chỗ Lương Thiên, theo lý mà nói Lương Thiên sẽ không đưa cho Ngưu Giá Cường, nhưng bởi vì hiện tại đã là đêm khuya, cách trời sáng không đến mấy giờ. Dưới tình huống đại cục đã định, Lương Thiên hoàn toàn không để ý thông qua phương thức như thế, mượn hơi phụ tử Ngưu Đức Thành. Dù sao xí nghiệp khai thác mỏ Đỉnh Tượn ở huyện Hình Đường, cũng là một xí nghiệp rất nổi danh.
- Tiểu Cường, ta có từng nói với con, kêu con nên tránh xa Lương Thiên hay không!
Ngưu Đức Thành không hưng phấn như trong tưởng tượng, mà sắc mặt nghiêm túc nhìn Ngưu Giá Cường.
- Cha, cha làm sao vậy? Sao con phải tránh xa Lương thiếu? Phải biết rằng kẻ địch của chúng ta là Tô Mộc, nếu chúng ta không có Lương thiếu ủng hộ, còn có thể đấu thắng Tô Mộc sao?
Ngưu Giá Cường không hiểu nói.
- Vô liêm sỉ!
Ngưu Đức Thành lạnh lùng nói:
- Ai nói với con Tô Mộc là kẻ địch của chúng ta? Con thật sự cho là người ta sẽ xem chúng ta là kẻ địch sao? Chúng ta có tư cách đó sao?
- Cha, cha làm gì mà kích động như thế?
Ngưu Giá Cường từ trước tới giờ chưa từng thấy Ngưu Đức Thành tức giận như vậy, trong lúc nhất thời thật sự có chút phát mộng.
Ngưu Đức Thành hơi khống chế tâm tình, trầm giọng nói:
- Trước khi chuyện này xảy ra chúng ta đều không biết, tất cả đều là một mình Lương Thiên làm ra. Về phần chuyện này sẽ diễn biến như thế nào, chúng ta không biết, cho nên tạm thời chính là sống chết mặc bay. Con nghe kỹ cho ta, Tô Mộc không phải đơn giản như con nghĩ, muốn vặn ngã hắn, không phải dựa vào Lương Thiên là có thể làm được. Chuyện này rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu, bây giờ còn chưa nói được chính xác, cho nên, trong khoảng thời gian này con phải đàng hoàng ở lại trong nhà cho ta. Nếu như để ta biết được con dám chuồn đi, ta tuyệt đối sẽ cắt đứt hai chân của con, nghe rõ chưa?
- Nghe rõ rồi!
Ngưu Giá Cường vội vàng gật đầu nói. Hắn không có bản lĩnh, chỉ biết nghe theo lời Ngưu Đức Thành..., bởi vì hắn hiểu được Ngưu Đức Thành là cha hắn, cha hắn sẽ không làm bất cứ chuyện gì hại hắn.
Ngưu Đức Thành cầm lấy tờ « Nhật báo Hoa Lâm », nhìn đêm tối yên lặng ngoài cửa sổ, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Đây là một trận đại bão táp, không biết sẽ cạo sạch bao nhiêu cành lá.
Khi luồng ánh nắng đầu tiên bao phủ huyện Hình Đường, chiếu sáng khắp mặt đất, bộc phát ra sức sống mãnh liệt. Trên mặt mọi người đều hiện lên nụ cười hạnh phúc, bận rộn đi làm, đi học.
Nhưng trong bầu không khí này, Nhiếp Việt đứng trong phòng làm việc, mặt đầy sương lạnh. Trên bàn làm việc trước mặt hắn, đặt một tờ báo, trên máy vi tính bên cạnh mở một trang web, biểu hiện một tiêu đề rất hút mắt.
Trên trang đầu của tờ « Nhật báo Hoa Lâm », có một tiêu đề được in đậm là, « Bàn về quan viên thời đại mới tại sao vênh mặt hất hàm sai khiến!», toàn bộ bài viết chính là trình bày và phân tích sự kiện từng phát sinh ở bệnh viện Đông Giao. Chỉ có điều từ đầu tới cuối, tựa hồ đều là bẻ cong sự thật, dùng giọng văn châm chọc, miêu tả Tô Mộc thành hình tượng quan viên cậy mạnh thô bạo vô lễ. Hơn nữa còn âm thầm ám chỉ, nói Tô Mộc nổi đóa, chỉ là muốn chặn ngang một cước, phát tiết tư dục.
Tương ứng với « Nhật báo Hoa Lâm » những bài báo trên mạng lại càng đa dạng, giống như là « Vùng khỉ ho cò gáy, điêu dân thời đại mới » ! « Hai chữ quan viên» ! « Làm như vậy, có xứng làm quan » ! « Vươn nanh vuốt ma quỷ về phía thiếu nữ thành niên » !... Tất cả bài viết đều chỉ biểu đạt một ý tứ, đó chính là dùng hết mọi khả năng, bôi đen Tô Mộc, giội nước bẩn lên người hắn.
« Nhật báo Hoa Lâm » đại biểu cho phía chính phủ, đăng lại dày đặc trên internet, hai loại hình thức tuyên truyền này trong nháy mắt đã đẩy tên tuổi Tô Mộc tới nơi đầu sóng ngọn gió. « Nhật báo Hoa Lâm » vốn là một tờ báo rất bình thường cứ như vậy, trở thành tờ báo được mọi người tranh nhau mua.
- Đây quả thực là vu tội! Đây là đang chế tạo tội phạm quấy rối dư luận! Huyện Hoa Lâm bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao có thể vô tổ chức vô kỷ luật như vậy, bọn họ rốt cuộc có trải qua điều tra hay không, mà dám cho phép công bố một bài báo như vậy! Tờ « Nhật báo Hoa Lâm » hoàn toàn thêu dệt, có phải nước vào đại não rồi không!
Nhiếp Việt đưa tay xé nát tờ báo, không che dấu phẫn nộ trong lòng.
Tô Mộc xin nghỉ phép còn chưa bao lâu, nơi này đã gây ra chuyện như vậy, làm bí thư huyện ủy huyện Hình Đường, tâm tình Nhiếp Việt há có thể thoải mái? Cái này rõ ràng là bôi đen Tô Mộc, kì thực chính là nhắm vào Nhiếp Việt hắn.
Nếu Nhiếp Việt đối mặt với chuyện như vậy, lại không có một chút tỏ vẻ..., chẳng phải sẽ khiến người ta nghĩ hắn là kẻ mềm yếu hay sao?
- Bí thư, chuyện này có vẻ kỳ lạ, chuyện bệnh viện Đông Giao, chúng ta không sợ bị người ta điều tra, mấu chốt là sau nhiều ngày như vậy, lại bị « Nhật báo Hoa Lâm » chọc ra, chuyện này không bình thường. Hơn nữa bài báo này rõ ràng nhắm vào Tô huyện trưởng, chẳng lẽ bộ phận tuyên truyền của huyện Hoa Lâm không trải qua xét duyệt hay sao? Bí thư huyện ủy huyện Hoa Lâm chẳng lẽ không cần thông báo cho ngài hay sao?
Trịnh Tuyết Mai đứng bên cạnh, nhíu mày nói.
- Trịnh chủ nhiệm, thông báo cho đồng chí Từ Quốc Phú và cục trưởng Từ Tranh Thành lập tức tới chỗ tôi!
Nhiếp Việt phát tiết phẫn nộ trong lòng, khôi phục tỉnh táo trầm giọng nói.
- Vâng!
Trịnh Tuyết Mai đứng dậy rời phòng làm việc.
Sau khi nơi này chỉ còn lại Ninh Hạo và Nhiếp Việt, Ninh Hạo do dự, đi lên trước thấp giọng nói:
- Bí thư, có câu này tôi không biết nên nói hay không?
- Nói đi!
Nhiếp Việt nói.
- Bí thư, tôi sợ bài báo này chỉ là bước khởi đầu, sợ rằng sau này sẽ có nhiều bài báo nữa.
Ninh Hạo chậm rãi nói ra..., Nhiếp Việt nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...