Đệ Ngũ Bối Xác nhấc người lên, rất tự nhiên đi lướt qua người Tô Mộc, từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến bốn người đàn ông kia, chỉ có điều động tác trong nháy mắt của nàng cũng bị bốn nam nhân kia bắt được. Đệ Ngũ Bối Xác mới vừa rời khỏi khoang hạng nhất, hai nam nhân liền đứng lên, đi theo nàng. Còn lại hai nam nhân thì tiếp tục lưu lại vị trí, thực ra là để giám sát Tô Mộc.
Chuyện quái quỷ gì thế này!
Tô Mộc mặc kệ hai người kia, phối hợp nằm xuống bắt đầu nghỉ ngơi. Nếu ngay cả trường hợp như vậy Đệ Ngũ Bối Xác cũng không ứng phó được, vậy nàng đâu còn là nhân viên đặc công của bộ Quốc an.
Tô Mộc rất nhanh chìm vào giấc ngủ, khoảng hai canh giờ sau, trên phi cơ vang lên giọng một nữ tiếp viên hàng không, nhắc nhở phi cơ đã thuận lợi an toàn hạ xuống phi trường Bắc Kinh đúng giờ.
Cho đến khi Tô Mộc từ trên phi cơ đi xuống, cũng không phát hiện ra thân ảnh của Đệ Ngũ Bối Xác, hắn có chút kỳ quái, chẳng lẽ Đệ Ngũ Bối Xác đã từ trên phi cơ nhảy dù sao? Điều này quá vô lý! Nhưng khi Tô Mộc mới từ trên phi cơ đi xuống, còn chưa kịp hiểu mọi việc như thé nào, hai nam nhân vẫn giám thị hắn đã một tả một hữu ép lên, thần sắc có vẻ bất thiện.
- Tiểu tử, đi theo chúng tôi một chuyến!
Nam tử đeo kính đen bên trái lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, tốt nhất cậu nên thức thời, nếu không sẽ nếm mùi đau khổ.
Nam tử bên phải có một hình xăm đặc biệt trên mu bàn tay đe dọa.
Chân mày Tô Mộc nhẹ nhàng nhướng lên, xoay người nhìn hai người, lạnh nhạt nói:
- Thật xin lỗi, tôi và các người không quen biết, chắc không thể cùng đi với các người. Tôi còn có việc, xin đừng dây dưa nữa.
- Tiểu tử. Đây là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không!
Nam tử kính đen lạnh lùng nói.
- Tôi nói, đừng dây dưa nữa!
Tô Mộc lười phải tiếp tục nói nhảm, xoay người đi về phía trước. Đúng lúc này, nam tử có hình xăm đột nhiên đưa tay chụp vào bả vai Tô Mộc, từ tốc độ và lực đạo ra tay của hắn, Tô Mộc có thể đoán được người này không tầm thường, là trải qua huấn luyện đặc thù.
Bịch!
Nhưng cho dù ngươi trải qua huấn luyện đặc thù cũng không quan hệ gì đến ta, đắc tội với ta thì ta sẽ thu thập ngươi, dám động thủ với ta, ngươi chính là ăn gan hùm gan báo. Trong đáy mắt Tô Mộc hiện lên vẻ bén nhọn, thân thể không xông về trước, mà nương theo thế công của đối phương, co rụt về phía sau, nhưng ngay sau đó khuỷu tay nhanh như tia chớp đánh lên, hung hăng đánh trúng ngực nam nhân có hình xăm. Sau một chiêu đắc thủ sau, trực tiếp ném đối phương qua vai, quật ngã nam nhân có hình xăm té ngã trên đất.
- Còn nói các ngươi không phải một bọn, muốn lừa gạt người nào chứ, nằm xuống cho ta!
Nam tử đeo kính đen tức giận quát lên, giơ tay thành quyền hung hăng đánh về phía trước.
Tô Mộc khinh thường hừ lạnh một tiếng, thừa dịp vừa quật ngã nam nhân có hình xăm trong nháy mắt, quyết đoán bắt được cánh tay nam nhân đeo kính đen, sau đó thuận thế kéo về phía trước, ngay sau đó chân phải giơ lên, hung hăng đánh vào đầu gối, khiến tên nam nhân đeo kính đen đau đớn quỳ rạp xuống đất.
Tất cả mọi việc đều hoàn thành trong nháy mắt, thậm chí làm cho người ta không kịp nhìn.
Nơi này là phi trường, chính là thời điểm xuống phi cơ. Những hành khách nhìn thấy màn này, đều ngây người dừng lại, rối rít suy đoán rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nhân viên an ninh của phi trường sau khi nhận được tin báo, cũng bắt đầu chạy tới.
- Tôi nói rồi đừng dây dưa đến tôi nữa, lần này chỉ là dạy dỗ, nếu còn lần sau, tôi cũng không dám bảo đảm có thể ra tay nặng hơn hay không đâu.
Tô Mộc lạnh lùng nói.
Thật ra hiện tại Tô Mộc cũng có ý kiến với Đệ Ngũ Bối Xác, cô gây ra phiền toái, tại sao còn muốn kéo theo tôi xuống nước? Chúng ta rất quen thuộc sao? Quả thực chính là không giải thích được! Lần này đúng là xui xẻo!
- Tiểu tử, ngươi không thể đi! Giao đồ ra đây!
- Không sai, không lấy đồ ra, ngươi đừng hòng rời đi!
Nam nhân đeo kính đen và nam nhân có hình xăm cố chịu đau từ trên mặt đất đứng lên, không có ý tứ thả người, ngược lại càng kiên định đứng trước mắt Tô Mộc, bày ra tư thế tiếp tục muốn động thủ.
Khi Tô Mộc đang không kềm nén được lửa giận trong lòng, chuẩn bị ra tay độc ác, một chiếc xe jeep treo đeo biển số A của quân đội gào thét đi tới, chiếc xe jeep lái rất nhanh, như gió bay điện chớp lái tới, lao thẳng về phía hai người nam nhân. Trong nỗi hoảng sợ thất sắc của hai người, chiếc xe chỉ dừng lại khi chỉ cách hai người ba thước ngắn ngủn. Thanh âm lốp xe chà xát trên đường, làm người nghe ớn lạnh.
Cạch!
Phương Thạc từ chỗ ngồi phía sau đẩy cửa bước ra, người tài xế chịu trách nhiệm lái xe và một thượng tá ngồi ở vị trí kế bên tài xế theo sát sau đó, đừng thấy đây chỉ là ba người, nhưng loại khí thế tạo thành này làm cho người ta cảm thấy kinh khủng. Cùng với sự xuất hiện của ba người, nhiệt độ ở đây cũng giống như vô hình nóng lên không ít.
- Tô Mộc, xảy ra chuyện gì vậy?
Phương Thạc trầm giọng nói.
- Chú Phương, tại sao ngài cũng tới?
Tô Mộc vội vàng đi tới, hắn biết Từ Trung Nguyên nhất định sẽ phái người đến đây, nhưng cũng không nghĩ tới, người đến đây đón hắn lại là Phương Thạc.
Phương Thạc là ai? Đây chính là người thân cận nhất của Từ Trung Nguyên, cho dù là ở Từ gia, cũng thuộc về nhân vật phái thực quyền. Chưa nói đến Phương Thạc còn gánh vác chức vụ phó cục trưởng cục Cảnh vệ trung ương, người như vậy, dõi mắt cả Bắc Kinh người có đủ tư cách để hắn đi đón cũng không có mấy người. Nhưng vì Tô Mộc, Phương Thạc đã tự mình tới đây, điều này làm cho Tô Mộc nhất thời cảm thấy có chút được sủng ái mà kinh sợ.
- Làm sao ta lại không thể tới đây?
Phương Thạc cười lớn nói:
- Thật ra lão thủ trưởng muốn phái người khác tới, nhưng vừa vặn hôm nay ta không có chuyện gì, mà cậu lại vì chuyện của ta mới đến, ta há có thể không đi một chuyến được sao?
- Chú Phương, ngài thật khiến cháu không biết nên nói gì cho phải.
Tô Mộc thật sự có chút cảm động.
Phương Thạc thu hết vẻ mặt của Tô Mộc vào trong đáy mắt, trong lòng âm thầm buông tiếng thở dài. Trên mặt Tô Mộc đích thực lộ ra vẻ chân thật, không có làm bộ, hơn nữa đừng thấy hắn chân thành nói chuyện, loại trấn định để lộ ra trong giọng nói cũng dễ dàng thấy được. Có thể dưới tình huống mình đến đón vẫn giữ vững được trấn định và chân thành như vậy, có thể thấy công phu dưỡng khí của Tô Mộc tương đối khá.
Điều này làm cho Phương Thạc càng cảm thấy sùng bái và tò mò đối với vị Thương lão trong truyền thuyết.
Thật ra Phương Thạc đến đây đón người, cũng không phải xuất phát từ nguyên nhân nào khác, thật sự hắn không xem Tô Mộc là người ngoài. Tô Mộc là ai? Đó là cháu trai được Từ Trung Nguyên thừa nhận, là người có thể tiến lên từng bước. Hơn nữa Tô Mộc còn cứu Từ Trung Nguyên một mạng, lần này tới đây là vì chữa bệnh cho mình. Duới tình huống như thế, Phương Thạc hoàn toàn cho rằng chuyện mình đến đây đón người có cái gì không đúng.
- Đây là chuyện gì?
Phương Thạc lạnh lùng nói.
Chẳng qua Phương Thạc cảm thấy tức giận chính là, ở phi trường thủ đô, thậm chí có người dám làm trò trước mặt mình, cố ý gây phiền toái cho Tô Mộc. Đây quả thực là buồn cười! Thật sự nghĩ nơi này là nhà các ngươi! Dám làm xằng làm bậy như vậy sao!
- Chú Phương, cháu không quen hai người này, chuyện này thật ra rất đơn giản, là...
Sau khi Tô Mộc tiến lên trước, nhỏ giọng kể lại mọi chuyện trên phi cơ, hơn nữa cố ý ám hiệu thân phận của Đệ Ngũ Bối Xác, Phương Thạc rất nhanh hiểu được đây là chuyện gì. Chuyện này thật ra nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu đặt trên người người khác, Phương Thạc thậm chí không có ý tứ phản ứng. Nhưng hiện tại nếu là chọc tới Tô Mộc, vậy thì phải làm cho rõ ràng.
- Tô Mộc, cháu định làm gì?
Phương Thạc thấp giọng nói.
- Chú Phương, cháu không định làm gì, chúng ta đi thôi.
Tô Mộc lạnh nhạt nói.
- Cứ đi như vậy sao?
Phương Thạc có chút ngạc nhiên nói.
- Nếu không thì sao? Chú Phương, lẽ nào ngài còn muốn cháu đụng độ với bộ Quốc an? Đầu của cháu còn chưa cứng như vậy.
Tô Mộc mỉm cười nói.
- Ha ha, tiểu tử, vậy thì đi!
Phương Thạc cười to nói.
Đột nhiên khi mấy người đang chuẩn bị lên xe, thân ảnh của Đệ Ngũ Bối Xác lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa đang do dự ở lại hay lựa chọn đi tới.
Nói thật, Đệ Ngũ Bối Xác bây giờ thật sự bị trấn trụ, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, nam nhân có bề ngoài anh tuấn trước mặt, thậm chí có bối cảnh thông thiên như vậy. Ở phi trường Thịnh Kinh, khi tận mắt nhìn thấy Tô Mộc ngồi xe thủ trưởng quân khu đến phi trường, nàng đã cố ý đến gần Tô Mộc. Vốn cho là Tô Mộc là người của quân khu, ai ngờ đến tình cảnh trước mắt, một lần nữa đánh thẳng vào giới hạn nàng có thể thừa nhận.
Làm người của bộ Quốc an, Đệ Ngũ Bối Xác biết rõ chiếc xe quân xa trước mắt đại biểu cho cái gì, đây chính là xe chuyên dụng của cục cảnh vệ trung ương. Hơn nữa nếu không đoán sai, còn là xe của một vị phó cục trưởng. Hôm nay lại dừng trong phi trường, hơn nữa còn là tới đón Tô Mộc.
Điều này kêu Đệ Ngũ Bối Xác làm sao có thể tiếp nhận?
Tô Mộc rốt cuộc có bối cảnh như thế nào, mới nhận được ưu đãi đặc biệt như vậy?
Mình không phải làm gì sai rồi chứ?
Nhưng trên người có nhiệm vụ, cho dù biết rõ chuyện có thể có chút phiền phức, Đệ Ngũ Bối Xác vẫn cứng rắn ngẩng đầu tiến lên phía trước.
- Đứng lại!
Chẳng qua khi Đệ Ngũ Bối Xác mới vừa toát ra ý tứ muốn đi tới, vị thượng tá liền tiến lên một bước, ánh mắt lạnh như băng quét nhìn qua:
- Không được cho phép, không được bước về phía trước một bước!
- Thủ trưởng, tôi có chuyện muốn báo cáo!
Đệ Ngũ Bối Xác vội vàng chào hỏi.
- Chú Phương, nàng chính là Đệ Ngũ Bối Xác.
Tô Mộc cười nói.
Phương Thạc liếc nhìn qua, trong nháy mắt nhìn thấy Đệ Ngũ Bối Xác, trên mặt lộ ra nụ cười thú vị. Họ Đệ Ngũ, ở Trung Quốc họ kép này cũng không nhiều. Có thể còn trẻ như vậy đã trở thành người của bộ Quốc an, nếu không đoán sai, Đệ Ngũ Bối Xác là người của gia tộc Đệ Ngũ.
- Cho nàng tới đây!
Phương Thạc lạnh nhạt nói.
- Thủ trưởng, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.
Sau khi Đệ Ngũ Bối Xác được cho phép liền vội vàng đi tới nói.
- Người của bộ Quốc an các vị thật đúng là lợi hại, thậm chí ngay cả khách của tôi cũng dám trêu chọc, có phải muốn tôi đi tìm trưởng bộ phận của các vị tâm sự?
Phương Thạc cười lạnh, nhếch miệng nói.
- Thủ trưởng, chuyện thật ra có nguyên nhân, hai người kia cũng có liên quan đến một nhiệm vụ. Tôi cũng vạn bất đắc dĩ mới làm ra cử động như vậy, kính xin thủ trưởng lượng giải.
Đệ Ngũ Bối Xác chân thành nói.
Phương Thạc nhìn chằm chằm vào Đệ Ngũ Bối Xác, sau đó lãnh đạm nói:
- Hai người này giao cho cô, tôi không hi vọng người của bộ Quốc an các vị còn có lần sau. Tô Mộc, đi thôi, lão thủ trưởng đang chờ chúng ta!
- Được!
Tô Mộc gật đầu.
- Anh...
Đệ Ngũ Bối Xác nhìn thấy Tô Mộc muốn đi, há mồm muốn nói gì đó, nhưng đụng phải ánh mắt Phương Thạc bắn tới, nhất thời lo lắng co rụt lại:
- Anh đi thong thả, còn nữa, thật xin lỗi, hôm nào mời anh ăn cơm chuộc tội.
- Không cần!
Tô Mộc phất tay một cái, sau khi ngồi vào bên trong xe, chiếc xe Jeep liền như một làn khói rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...