Thủ đô, biệt thự Tây sơn.
Từ Trung Nguyên mới đào đất bùn một khoảnh đất bên ngoài, rửa tay xong lão ngồi trên ghế tre phơi nắng. Từ Trung Nguyên cố ý khai khẩn khoảnh đất trước mắt để tiện trồng hoa cỏ, tu thân dưỡng tính.
Phương Thạc bước tới:
- Lão thủ trưởng!
Từ Trung Nguyên nhìn Phương Thạc, nhăn mặt nói:
- Chẳng phải đã kêu cậu nghỉ ngơi mấy ngày nay chờ tiểu tử Tô Mộc đến chữa bệnh sao ? Cậu qua đây làm gì ?
Phương Thạc nhỏ giọng nói:
- Lão thủ trưởng cũng biết tính tôi, mấy ngày nay tôi hơi mệt nên mới thấy váng đầu, chắc không bị gì.
- Nói bậy bạ!
Từ Trung Nguyên đứng bật dậy:
- Chuyện của cậu sao tôi không biết ? Quá mệt mỏi ? Sao trước kia không thấy cậu mệt bao giờ ? Cậu nhỏ tuổi hơn tôi nhiều, thân thể tôi chưa mệt mỏi gì mà cậu đã choáng váng, nói không bị bệnh thì ai tin ?
- Cậu phải nghe lời tôi, tạm buông chuyện bên trung cảnh cục, mấy ngày nay ở lại đây, khi nào hết bệnh mới được đi!
Phương Thạc không dám cãi lệnh:
- Vâng thưa lão thủ trưởng!
Trong lòng Phương Thạc rất muốn chữa khỏi bệnh, nếu hết bệnh thì gã có thể sống lâu hơn mấy năm, đi theo bên lão thủ trưởng lâu hơn một chút. Phương Thạc từng đi khám ở chỗ mấy chuyên gia hàng đầu, nhưng không ai dám bảo đảm giải phẫu rồi gã sẽ hoàn toàn khỏe mạnh. Cho nên Phương Thạc cứ kéo dài, mãi đến gần đây thấy là lạ, định nhờ Tô Mộc xem bệnh giúp.
Từ Trung Nguyên hỏi:
- Tiểu tử Tô Mộc làm việc bên dưới ra sao ?
- Lão thủ trưởng, Tô Mộc đúng là hạt giống tốt. Từ ngày Tô Mộc làm phó chủ tịch huyện thì huyện Hình Đường bắt đầu thay đổi, cụ thể là . . .
Nếu Tô Mộc có mặt ở đây sẽ hết hồn, vì Phương Thạc kể mỗi chuyện đều liên quan đến hắn, chi tiết tỉ mỉ. Có một số việc bản thân Tô Mộc cũng không biết.
Từ Trung Nguyên nghe Phương Thạc báo cáo, cười ngày càng tươi.
Từ Trung Nguyên nói:
- Tiểu tử này xông xáo thật, rất muốn sớm gặp hắn.
Phương Thạc cười nói:
- Ngày mai Tô Mộc sẽ đến, khi đó lão thủ trưởng có thể thỏa thích nhìn.
Từ Trung Nguyên chậm rãi nói:
- Đúng rồi, ngày mai.
* * *
Đỗ Phẩm Thượng kinh ngạc kêu lên:
- Cái gì ? Lão sư nói là ngày mai cùng chúng ta xuất phát đi Thành phố Thịnh Kinh ?
Sáu người Đỗ Phẩm Thượng nói đi khu du lịch một ngày, gã thật sự chơi cả ngày, chiều hôm nay mới trở về. Tô Mộc sắp xếp xong công chuyện của mình thì trời đã tối, hắn đã hứa sẽ cùng nhóm Đỗ Phẩm Thượng nhậu một bữa đương nhiên sẽ không quỵt nợ.
Trong gian phòng siêu cao cấp của Kim Bích Huy Hoàng, Tô Mộc mời ăn bữa tiệc Thịnh sọan.
Tô Mộc hỏi:
- Như thế nào ? Không được ?
Đỗ Phẩm Thượng nói ngay:
- Đương nhiên được, tất nhiên là được, rất được!
Khương Ninh cười tươi như hoa mở miệng nói:
- Tô chủ tịch ngồi xe của em đi, em có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo Tô chủ tịch.
Bao Hùng Phi góp vui:
- Không được, thần tượng hãy ngồi xe của em đi ? Xe của em rộng rãi thoải mái.
Trần Bích Loa hỏi:
- Được rồi, đừng giỡn nữa. Tô chủ tịch đi Thành phố Thịnh Kinh có chuyện gì sao ?
Tô Mộc rất nhức đầu, sáu người xưng hô khác nhau, mỗi lần nghe là đầu hắn đau như búa bổ. Các người không thể trực tiếp kêu Tô chủ tịch hay Tô Mộc sao ?
Tô Mộc cười nói:
- Bận chút chuyện, không phải việc lớn gì.
Trần Bích Loa cười:
- Nếu có việc thì nhớ nói với chúng em, việc lớn không dám bảo đảm, chúng em có thể chạy vặt.
Tô Mộc mỉm cười:
- Yên tâm, nếu có chuyện thì chắc chắn sẽ làm phiền các em.
Đỗ Phẩm Thượng duỗi lưng nói:
- Mấy huynh đệ, cứ ngồi đây ăn cơm rất chán. Đi, dưới lầu có phòng karaoke, chúng ta đi hát. Nếu không chịu nữa thì đi quầy bar lầu một. Nói cho các người biết, quầy bar Kim Bích Huy Hoàng không tệ.
Mắt Khương Ninh sáng rực nói:
- Đúng rồi, đã đi mấy ngày trời, tôi chưa đi vũ trường. Nói thật là tôi chưa từng đi chỗ đó chơi, Đóa Nhi, Bích Lạc, chúng ta đi đi!
Lưu Kiên đứng dậy:
- Đi, chúng ta cùng các nàng chơi.
Thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại Tô Mộc và Đỗ Phẩm Thượng.
Tô Mộc nhìn Đỗ Phẩm Thượng, thản nhiên nói:
- Mấy bằng hữu của ngươi rất thông minh, biết để trống phòng cho ngươi nói chuyện. Nói đi, sao có hứng chạy tới chơi ? Tại sao xúi ta cao điệu vậy ?
Đỗ Phẩm Thượng cười gian:
- Biết ngay không gạt được pháp nhãn của lão sư.
- Lão sư, tôi đến đây không đơn thuần là đi chơi, chủ yếu đưa tiền cho chị họ.
- Còn về cao điệu thì lý do đơn giản, tôi muốn mượn dùng danh tiếng của lão sư để chế tạo thế giới riêng của mình, để nhóm người bên tôi bền chắc chút. Không giấu gì lão sư, tôi nghĩ lão sư cũng nhận ra mấy người này không đơn giản.
- Đừng thấy Khương Ninh điên điên khùng khùng, mỹ thiếu nữ cái phi chủ lưu, bố của nàng là trưởng đài truyền hình. Mai Đóa Nhi là con gái của hành trưởng Mai Tự Hàn tỉnh kiến hành. Trần Bích Loa là con gái của phó sở trưởng tỉnh sở công an chúng ta.
- Lưu Kiên là con trai của phó thị trưởng Thành phố Thịnh Kinh. Bao Hùng Phi thì bối cảnh cũng không đơn giản, là con trai của tổng tài điện tử Quang Hoa.
- Lão sư nói xem nếu tôi không nhờ vào danh tiếng của lão sư thì sao trấn nổi đám yêu ma quỷ quái này ?
Tô Mộc nhướng mày nói:
- Vớ vẩn, đừng giả bộ ngu với ta. Ngươi không nói thì ta không biết, nhưng bây giờ ngươi đã nói, ta hiểu rất rõ ràng. Đám người này mắc mớ gì nể mặt một chủ tịch huyện nhỏ như ta ? Rốt cuộc tiểu tử nhà ngươi có ý đồ gì ?
Đỗ Phẩm Thượng khoa trương kêu lên:
- Lão sư lợi hại quá, bị lão sư nhìn thấu rồi! Em có mưu đồ của mình, em muốn chơi trò tư mộ. Mấy người này có quan hệ khá thân với em, chơi từ nhỏ tới lớn, biết hết gốc gác của nhau. Em muốn kéo bọn họ vào, thuận tiện mở rộng nhân mạch. Đây là mưu tính của em.
- Nhưng có một câu lão sư nói sao. Ở trong mắt bọn họ lão sư không phải chủ tịch huyện nhỏ, người thật sự là thần tượng của bọn họ.
- Cái gì mà thần với chả tượng, vớ vẩn.
Tô Mộc đã biết Đỗ Phẩm Thượng muốn làm gì.
Có hậu đài tập đoàn Cự Nhân là lá bài vững chắc cho Đỗ Phẩm Thượng, nhưng nếu lúc tham gia tập đoàn gã tạo ra thành tích, và thành tích đó không thua gì các tinh anh của tập đoàn Cự Nhân sẽ giúp ích lớn cho gã khống chế tình hình.
Muốn gom góp, tích lũy một số tiền trong thời gian ngắn, thủ đoạn nào có thể kiếm lời ngay ? Tư mộ là một trong các lựa chọn.
Ánh mắt Đỗ Phẩm Thượng rất độc đáo, bóp ngay cổ họng người. Mấy thiếu niên, thiếu nữ có bối cảnh rất khổng lồ, nếu lôi kéo cả đám vào sẽ rất có lợi cho Đỗ Phẩm Thượng.
Tô Mộc đã hiểu, nhưng hắn hắn không ngờ mình có sức nặng trong lòng nhóm Khương Ninh như Đỗ Phẩm Thượng nói. Không nói thứ khác, Tô Mộc và Trịnh Mục xưng huynh gọi đệ, xử lý Tôn Tân là không ai dám coi thường hắn.
Đỗ Phẩm Thượng hỏi:
- Lão sư có ủng hộ em làm tư mộ không ?
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Tôi không phản đối tư mộ, nhưng nếu muốn làm thì phải làm cho tốt. Tôi có môt yêu cầu, phương hướng đầu tư tư mộ tuyệt đối không thể xằng bậy.
Đỗ Phẩm Thượng lộ ra mục đích thật sự của mình:
- Xin lão sư yên tâm, em định mời lão sư làm quân sư thủ tịch cho em. Hì hì, lão sư không thể không cứu em.
Tô Mộc đồng ý làm quân sư thủ tịch thì nhóm Khương Ninh sẽ không chút do dự bỏ nhiều vốn liếng cho Đỗ Phẩm Thượng nắm giữ ngay.
Tô Mộc, chỉ riêng cái tên này đã đáng giá.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Bỏ ý nghĩ đó đi, tôi sẽ không đồng ý.
Thân phận của Tô Mộc đã định trước hắn không thể làm chuyện như vậy, nếu hắn làm quân sư thủ tịch coi sao được ?
- Lão sư . . .
Đỗ Phẩm Thượng tội nghiệp năn nỉ:
- Lão sư mà không đồng ý thì em sẽ kêu nhóm Khương Ninh lên, không tin ba cô gái xinh đẹp như vậy không làm lão sư chịu thua. Nếu lão sư không đồng ý thì em sẽ đầu tư bậy. Lão sư gật đầu đi, em không kêu lão sư chuyên phụ trách chuyện này, chỉ xin lão sư chỉ điểm đôi chút.
Nói về lý luận và thực tiễn kinh tế thì Đỗ Phẩm Thượng phục Tô Mộc sát đất. Nhà bán đấu giá Xuân Thu, Thịnh Thế đằng Long, Trịnh Mục toan tính gầy dựng vương triều Trịnh gia, vương triều Lý thị của Lý Nhạc Thiên đã có quy mô ban đầu, tất cả đều có bóng dáng của Tô Mộc. Miễn Tô Mộc đồng ý chỉ điểm, Đỗ Phẩm Thượng tự tin nắm chắc giải quyết tư mộ lần này, còn có thể thành công vang dội.
Tô Mộc nhíu mày nói:
- Ngừng, ngừng ngay! Đừng nói nữa, càng nói càng quá.
Tô Mộc trầm ngâm nói:
- Việc này không phải không thể thương lượng. Vậy đi, tôi không treo danh nghĩa quân sư thủ tịch gì đó, nếu cậu có chuyện gì cứ trực tiếp hỏi, tôi sẽ góp ý cho.
Tảng đá trong lòng Đỗ Phẩm Thượng thả xuống, gã cười toe:
- Ừm! Lão sư, em kính người một ly!
Quầy bar lầu một.
Lưu Kiên bưng ly rượu, khẽ hỏi:
- Các người nói xem Đỗ Phẩm Thượng có thể thuyết phục được anh ấy không ?
Mai Đóa Nhi uống hớp nước trái cây, cười nói:
- Tốt nhất là được, không thi tôi tiếc không nỡ lấy nhiều tiền ra. Đó là đồ cưới của người ta, lỗ sạch thì tôi biết lấy gì sống ?
Trần Bích Loa thản nhiên nói:
- Hy vọng có thể đi!
Mấy người đang trò chuyện thì Bao Hùng Phi đột nhiên hét to:
- Này Khương Ninh, định làm gì! ?
Mới rồi Khương Ninh còn tươi cười đột nhiên xách chai rượu đặt trên bàn lên, mặt hầm hầm lao ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...