Đàm Mặc là ai ? Mười một thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường biết rõ gốc gác của gã, Ôn Bằng cũng quá rành. Lúc Tạ Văn còn đã đề bạt Đàm Mặc lên, mặc dù gã làm quan có chút vấn đề nhưng xuất thân không thể tay đổi, trán khắc chữ Tạ to đùng.
Tạ Văn là ai ? Là người lúc trước luôn làm khó Tô Mộc. Người như Đàm Mặc trán khắc chữ Tạ không có cơ hội lọt vào mắt xanh của Tô Mộc.
Tô Mộc không mượn cơ hội xử ngươi đã là may, ngươi còn muốn trở mình ? Tuyệt đối không thể nào. Nhưng tình huống bây giờ là sao ? Đàm Mặc chẳng những không bị kéo xuống đài, ngược lại bơi lội trong hội quản ủy còn thoải mái hơn Cổ Phồn có Triệu Thụy An làm hậu đài.
Ít ra Tô Mộc nhường cơ hội nổi bật nhất cho Đàm Mặc biểu diễn.
Không lẽ Đàm Mặc đã theo phe Tô Mộc ?
Hoặc nên nói Tô Mộc rất rộng lượng, chấp nhận người cũ của Tạ Văn ?
Nếu đúng vậy thì tình huống thay đổi nhiều.
Suy nghĩ này chỉ thoáng hiện trong đầu mỗi người, không ai cố ý đào sâu gốc rễ, không nhìn Tô Mộc cái nào. Bọn họ làm quan thành tinh, có đầy đủ sự nhẫn nại. Trong lòng có nhiều suy nghĩ hơn thì vẻ mặt, miệng không lộ ra.
- Đầu tiên xin cho phép tôi đại biểu toàn thể nhân viên công tác hội quản ủy khu khai phá cảm tạ các vị đồng chí rút ra thời gian bận rộn đến tham gia nghi thức ký hợp đồng. Cảm ơn phó bí thư ủy ban thành phố Thanh Lâm Ôn Bằng đồng chí, cảm ơn bí thư huyện ủy Đồng chí Nhiếp Việt, cảm ơn chủ tịch huyện Triệu Đồng chí Thụy An, cảm ơn . . .
Đàm Mặc nêu lên một cái tên là trong hội trường sẽ vang một chuỗi tiếng vỗ tay, nắm bắt thời gian chính xác như đã luyện tập nhiều lần, không lệch một li.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- May mắn để Đàm Mặc chủ trì, đổi lại là ta sẽ nhức đầu chết.
Nghĩ đến một chuỗi tên người Đàm Mặc thốt ra là da đầu Tô Mộc tê dại, như hắn bây giờ ngồi dưới sân khấu thoải mái hơn.
Có hai lý do Tô Mộc quyết định đẩy Đàm Mặc ra chủ trì thay. Thứ nhất, Tô Mộc không muốn nổi bật, cố gắng điệu thấp hết mức có thể. Các công nhân nhà máy Gia Hòa đã biết là Tô Mộc thúc đẩy chuyện này thành công, hắn còn đứng ra hứng gió thì kỳ. Trong quan trường có một chiêu rất trí mạng, siêu độc ác, đó là phủng sát. Tô Mộc không muốn bị người tâng bốc đến chết.
Thứ hai là thu lòng người cho mình dùng. Tô Mộc biết Tạ Văn rơi đài, những lực lượng của gã chưa bị chia cắt hết, còn một số người ngồi trên ghế chủ yếu trong mỗi phòng ban. Nếu Tô Mộc thu được những người nào vào tay sẽ đem đến tác dụng quan trọng cho hắn đứng vững ở huyện Hình Đường, Đàm Mặc là nhân vật đại biểu. Nghĩ lại xem, tôi sử dụng được Đàm Mặc chứ nói gì nhóm các ngươi ?
Tô Mộc có ý tưởng của mình, nhưng hắn không ngờ hành động này để lại ấn tượng không tham công trong lòng một số thường ủy huyện ủy. Tô Mộc cũng trở thành hình tượng các nhân viên công tác hội quản ủy khu khai phá theo dấu chân. So với Tô Mộc không tham công, nhường cơ hội biểu hiện cho người khác thì Cổ Phồn không có cả tư cách xách giày cho hắn.
Người hội quản ủy khu khai phá biết có cơ hội tương tự thì Cổ Phồn sẽ là người đầu tiên lao lên, mặc kệ việc đó có phải do gã thúc đẩy hay không, gã sẽ bắt chặt một phần công lao.
Đàm Mặc hét to:
- Nghi thức ký hợp đồng, chúng tôi vô cùng vinh hạnh mời Ôn bí thư ủy ban thành phố đến. Bây giờ xin mọi người hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Ôn bí thư nói chuyện quan trọng cho chúng tôi!
Bốp bốp bốp!
Trong tiếng vỗ tay rung trời, Ôn Bằng ung dung đi lên. Khi đứng trước micro, Ôn Bằng vô cùng bình tĩnh, như thể gã đã quen loại phát biểu này. Ôn Bằng bỗng dưng quyết định đến huyện Hình Đường nhưng gã chẳng hề luống cuống chút nào.
Triệu Thụy An liếc Nhiếp Việt, thầm nghĩ:
- Hừ! Chắc bây giờ lòng rất khó chịu ? Vốn là cơ hội cho ngươi biểu hiện nhưng đã bị cướp đi, ta không tin ngươi không cảm thấy gì. Ha ha ha, ngươi càng khổ sở thì ta càng vui vẻ. Ôn bí thư tốt nhất là nói mấy lời hữu dụng đi, tôi rất muốn xem trên mặt Nhiếp bí thư của chúng ta có biểu tình đặc sắc cỡ nào.
Nhiếp Việt thì sao ?
Từ lúc Nhiếp Việt ngồi vào hội trường thì luôn giữ sự bình tĩnh, như thể rời sụp xuống cũng không liên quan gì gã. Ôn Bằng lên đài, Nhiếp Việt vẫn bình tĩnh, không ai tìm hiểu được cảm xúc khác lạ gì trên mặt gã. Khóe môi Nhiếp Việt vẫn treo nụ cười, gã mới vỗ tay xong, biểu hiện sự bình tĩnh.
- Các đại biểu tập đoàn Cự Nhân, các công nhân xưởng đồ hộp Gia Hòa, các đồng chí, hôm nay tôi rất vinh hạnh tham gia nghi thức ký hợp đồng tập đoàn Cự Nhân thu mua nhà máy Gia Hòa. Mọi người đều biết nghi thức ký hợp đồng quan trọng, đối với Gia Hòa, với huyện Hình Đường có tác dụng không thể bỏ qua. Gia hòa từng là xí nghiệp nhà nước, trải qua quá trình suy sụp lại tỏa sáng sức sống bừng bừng. Đây là hành động đáng được khen!
Bốp bốp bốp!
Ôn Bằng lớn tiếng nói câu sau cùng, hội trường vang tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Tô Mộc nhìn Ôn Bằng, lòng thầm khâm phục. Trong trường hợp thế này mà Ôn Bằng không nhìn giấy, khả năng nói chuyện tại chỗ quá mạnh. Quan trọng là những gì Ôn Bằng nói không phải những câu sáo rỗng, câu nào cũng mạnh mẽ, có ý nghĩa.
- Xí nghiệp nhà nước sửa đổi đã là xu hướng lớn, bất cứ xí nghiệp và cá nhân nào không được có tâm lý mâu thuẫn. Không thể phủ nhận trong lịch sử phát triển huyện Hình Đường, xưởng đồ hộp Gia Hòa từng có thành tích huy hoàng. Chính vì vậy chúng ta cần phải nhìn rõ ràng tình huống, để xí nghiệp Gia Hòa với bộ dạng hoàn toàn mới lại phục vụ xã hội, thực hiện giá trị của nó!
- Huyện ủy, Đảng ủy huyện huyện Hình Đường làm ra thành tích trong sau đó Gia Hòa sửa đổi, ủy ban thành, Đảng ủy thành phố rất vừa lòng. Điều này chứng minh ủy ban thành phố chế định sách lược là chính xác. Trong quá trình xí nghiệp nhà nước sửa đổi phải kiên trì cải cách rộng mở, phát triển nhiều con đường. Miễn trong phạm vi chính sách cho phép, tài sản đất nước không xói mòn, bất cứ hình thức nào có lợi cho việc phát triển xí nghiệp đều đáng để thử.
Lời quan trường nói cực hay.
Tô Mộc nghe Ôn Bằng nói chuyện, được ích lợi rất nhiều. Khuyết điểm của Tô Mộc là không rành câu nói quan trường kiểu này. Có cơ hội tiếp xúc học tập với khoảng cách gần thì tất nhiên Tô Mộc không bỏ qua. Nếu có quyền lựa chọn, Tô Mộc sẽ không phí thời gian đi nghiên cứu kiểu nói quan trường này, hắn thà làm chuyện thực tế chứ không muốn lãng phí thời gian học nói chuyện.
Nhưng Tô Mộc biết rằng cách nói chuyện này sẽ có rất nhiều lợi ích trên đường quan trường của hắn. Trừ phi Tô Mộc không muốn lăn lộn trong quan trường nữa, nếu không hắn phải nhanh chóng hấp thu, hình thành hệ thống đặc biệt của riêng mình.
Lời Ôn Bằng nói nghe vào tai các thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường đều thấy tinh thần phấn khởi. Tuy chuyện nhà máy Gia Hòa sửa đổi không dính dáng nhiều đến bọn họ, nhưng họ dù gì là thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường, gặp chuyện này tất nhiên sẽ dính chút lợi lộc. Hơn nữa được thảnh ủy, ủy ban thành phố công nhận cũng là một loại chiến tích. Ai không muốn tiến bộ ? Miễn là có cơ hội, dù nhỏ cách mấy bọn họ cũng sẽ nắm chặt.
Trong khi mọi người cho rằng Ôn Bằng sẽ tiếp tục đề tài này, hết sức khen huyện ủy, Đảng ủy huyện huyện Hình Đường thì gã khéo léo chuyển đề tài. Ôn Bằng nói một câu làm đám người tim rớt cái bịch, đăm chiêu.
- Nhưng chúng ta không thể qua lạc quan vấn đề xí nghiệp nhà nước thay đổi. Đôi khi cần dốc hết sức phòng ngừa một số tai họa ẩn giấu. Ví dụ chuyện nhà máy bãi công, nhà máy thỉnh nguyện.
- Những chuyện này nhìn như không bắt mắt nhưng nếu không kiểm soát tốt sẽ dấy lên bão lớn. Sức phá hoại của cơn bão này thì không cần tôi nói nhiều, các vị nên hiểu rõ.
Nói xong mấy lời ba hoa chích chòe rốt cuộc lộ mặt thật, nhe nanh ra sao ?
Tô Mộc nghe Ôn Bằng đột nhiên đổi đề tài thì cười nhạt. Biết ngay Ôn Bằng nhà ngươi không tốt bụng gì khi nói mấy lời đó, bây giờ đề cập đến mục đích ngươi tới đây.
- Có cách gì tránh cho những nguy hiểm ẩn giấu này không ? Có cách, rất nhiều cách, trong nhiều cách đó có một điều quan trọng nhất là công tác Đảng kiến.
- Cái gì gọi là Đảng kiến ? Tôi không nói nhiều, tôi chỉ muốn nhắc một điều là nên đề cao tố chất người làm quan, tầm mắt mở rộng ra, suy nghĩ vấn đề làm việc không thể cứ chấp nhất trong khoảnh đất của mình.
- Bởi vì chỉ có bảo đảm thi triển công tác Đảng kiến mới vừa phát triển kinh tế vừa tránh cho một số rắc rối không cần thiết. Tôi không ví dụ cụ thể, tin tưởng các vị đang ngồi đều hiểu. Mưu cầu kinh tế phát triển có sai không ? Đương nhiên không. Nhưng phát triển kinh tế song song đó phải bảo đảm Đảng viên lấy mình làm gương, thật sự khiến dân chúng vừa lòng.
Ôn Bằng nghiêm trọng, đã lạc đề.
Hôm nay đang diễn ra nghi thức gì ? Là nghi thức ký hợp đồng tập đoàn Cự Nhân thu mua nhà máy Gia Hòa. Ôn Bằng nhấn mạnh công tác Đảng kiến làm cái quái gì ? Người trong thể chế chưa ai biểu hiện rõ ràng nhưng mặt Đường Tú Thi đã lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Tô Mộc thầm cười lạnh, hắn nhìn thấu mục đích của Ôn Bằng:
- Ôn Bằng, Ôn bí thư, ngươi đã quá sốt ruột. Dù muốn chống lưng cho Triệu Thụy An, muốn thu lòng người cũng không cần làm ngay lúc này đi ?
Lời thì như sen nở, lòng thì mưu mô rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...