Thời gian chậm rãi trôi, hội trường xưởng đồ hộp Gia Hòa đã bày bố xong xuôi, tùy thời có thể bắt đầu nghi thức ký hợp đồng. Đã chín giờ rưỡi sáng, Tô Mộc đến nhà máy Gia Hòa đã nửa tiếng, tính thời gian dù Ôn Bằng ra khỏi cửa lúc tám giờ thì lúc này cũng nên đến huyện Hình Đường.
Trần Kiều sốt ruột hỏi:
- Làm sao vậy ? Sao bây giờ còn chưa đến ?
Trần Kiều nóng nảy, ký hợp đồng hôm nay liên quan sống chết của mấy trăm người trong công xưởng Gia Hòa, nếu ký rồi thì dễ nói. Nếu không ký hợp đồng, ai biết tập đoàn Cự Nhân sẽ làm chuyện gì khác ? Nếu làm người ta nóng nảy, tập đoàn Cự Nhân quyết định bỏ ký hợp đồng thì tiêu đời.
Đường Tú Thi ngồi trong văn phòng, tách trà nóng đặt bên cạnh bàn, khuôn mặt xinh đẹp tắm trong ánh nắng toát ra vẻ điềm tĩnh.
- Đường trợ lý, hiện tại đã chín giờ rưỡi.
Theo thời gian đã bàn thì bây giờ nên ký xong hợp đồng thu mua. Đường Tú Thi không thích chờ đợi, đối với nàng thời gian là mạng sống, tiền bạc. Chậm trễ một phút đồng hồ sẽ làm nàng mất ngàn vạn đồng tiền.
Nhưng vì người chủ trì là Tô Mộc nên Đường Tú Thi đồng ý chờ.
Dù vậy chờ đợi cũng có giới hạn.
Ôn Bằng có đến hay không chẳng có ý nghĩa gì với Đường Tú Thi, nàng sẽ không vì gã mà kéo dài lâu hơn. Nếu Ôn Bằng không đến trước mười giờ, Đường Tú Thi vẫn sẽ ký hợp đồng. Nếu bên nhà máy Gia Hòa không đồng ý, Đường Tú Thi sẽ dứt áo ra đi, không thu mua nữa.
Theo địa vị của Đường Tú Thi ở chỗ Đỗ Triển miễn nàng không phá sập tập đoàn Cự Nhân thì có làm chuyện gì khác người cũng được cho phép.
Đường Tú Thi lạnh nhạt nói:
- Chờ thêm chút nữa.
- Vâng!
Vẻ mặt Tô Mộc bình tĩnh nhưng trong lòng nóng nảy. Cái quỷ gì, các ngươi nói mình đến, tôi đã trang trí xong hội trường chờ các ngươi đến.
Đỗ Liêm đã gọi điện thoại hỏi, đoàn xe Ôn Bằng đế biên giới huyện rồi, tính thời gian thì gã nên sớm đến đây.
Nhưng thực tế thì sao ? Bây giờ là Ôn Bằng không lộ mặt, đùa chết người. Ôn Bằng không biết nghi thức ký hợp đồng hôm nay có ý nghĩa gì sao ?
Ban đầu nghi thức ký hợp đồng đặt ra là tám giờ bắt đầu, chín giờ rưỡi chính thức ký hợp đồng thuận lợi kết thúc. Hiện tại đã kéo dài nửa tiếng, Ôn Bằng là phó bí thư ủy ban thành phố, nếu đã muốn đến đây chẳng lẽ không biết nghĩ cho cấp dưới sao ?
Ấn tượng về Ôn Bằng của Tô Mộc tụt dần.
Chín giờ bốn mươi phút.
Đỗ Liêm nhìn sắc mặt Tô Mộc bình tĩnh, lòng thầm kêu khổ. Trong thời gian này Đỗ Liêm đi theo Tô Mộc, hắn hiểu biết chút ít tính cách của hắn. Hiện tại Tô Mộc đang nhẫn nhịn, Tô Mộc càng yên lặng thì càng kinh khủng.
Bởi vì không ai biết nếu Tô Mộc bùng nổ sẽ mang đến sức sát thương cỡ nào.
Trong lòng Đỗ Liêm thầm lo âu, đã chín giờ bốn mươi phút, còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu nghi thức ký hợp đồng. Ôn Bằng chưa đến, không có một người thường ủy huyện ủy đến. Nếu tới mười giờ mà tình trạng này không chấm dứt thì nguy hiểm.
Chín giờ năm mươi phút.
Công nhân nhà máy Gia Hòa cũng phát hiện có gì đó kỳ lạ, ban đầu bọn họ còn cười nói ồ nào, giờ tuy đã cố nén nhưng đáy lòng bất mãn dần lộ trên nét mặt.
Ai đều biết thời gian ký hợp đồng là chín giờ rưỡi, đã qua hai mươi phút sao vẫn chưa bắt đầu ? Hay sự việc có thay đổi gì ?
Không thể được, khó khăn lắm chuyện mới thành công, nếu chỉ vì vài lý do mà hỏng chuyện thì các công nhân sẽ bạo đọng ngay.
Đỗ Liêm bỗng chỉ đằng trước:
- Chủ tịch huyện, tới rồi!
Chiếc xe cảnh sát thứ nhất xuất hiện, mấy chiếc khác nối đuôi nhau chạy tới, nhìn biển số xe là biết ngay ai đến.
Trái tim treo cao của Tô Mộc rơi xuống:
- Rốt cuộc tới.
Tô Mộc điều chỉnh tâm tình, chậm rãi tiến lên trước. Từ bước đầu tiên thì khuôn mặt Tô Mộc đã treo nụ cười khuôn mẫu.
Tô Mộc không muốn nhưng ở trong chảo nhuộm quan trường, hắn phải học cách đeo mặt nạ. Lúc đêm khuya thanh vắng cũng khó tháo mặt nạ xuống.
Rầm rầm!
Xe dừng lại, cửa mở ra. Trận thế xuất hiện đằng trước nhà máy Gia Hòa khiến các công nhân ngây người. Có một số quan tâm chính trị, vì hiểu biết nên càng giật mình hơn. Cứ nghĩ nghi thức ký hợp đồng bị kéo dài là vì lý do gì, xem ra bọn họ đoán sai, lý do thật sự là vì nhóm người này.
Một công nhân già lẩm bẩm:
- Gia Hòa của chúng ta nổi chắc!
Không nổi không được.
Từ ngày nhà máy Gia Hòa xây dựng đến bây giờ chưa từng có trận thế như vậy. Đi đầu là thường ủy ủy ban thành phố, phó bí thư Đảng ủy Ôn Bằng. Theo bên cạnh Ôn Bằng là thường ủy huyện ủy, bí thư huyện ủy Nhiếp Việt, thường ủy huyện ủy, chủ tịch huyện Triệu Thụy An. Sau lưng là đám người Lý Kiều, Trần Thái Niên.
Mười một thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường đều đến đông đủ, khí thế hùng mạnh.
Nếu nói là lúc nhà máy Gia Hòa nổi nhất thì còn dễ hiểu, nhưng bây giờ nhà máy Gia Hòa đã xuống dốc. Nếu không có tập đoàn Cự Nhân thu mua thì nhà máy Gia Hòa muốn sinh tồn tiếp cũng khó khăn. Trong tình huống đó quan viên nặng ký kéo đến nhà máy Gia Hòa, phải nói là một loại vinh diệu.
Tô Mộc thầm giật mình.
Tô Mộc biết trước Ôn Bằng đến thì thường ủy huyện ủy huyện Hình Đường cũng sẽ đến đông đủ, nhưng thấy cảnh thật làm hắn không kiềm được lòng giật mình.
Điều này có ý nghĩa gì ? Nghĩa là sau khi nhà máy Gia Hòa bị thu mua nếu ai dám đến kiếm chuyện sẽ phải suy nghĩ có đủ sức không, nếu không tương đương đối địch với thường ủy huyện ủy nguyên huyện Hình Đường. Huống chi còn có thường ủy ủy ban thành phố lai lịch lớn.
Quả nhiên là cáo già lăn lộn trong quan trường, không thấy vẻ mặt ai có gì khác lạ. Cả đám cười mỉm, công phu mặt nạ quá giỏi.
Tô Mộc thầm cảm thán rồi chủ động tiến lên trước, hắn làm người phụ trách không có lý nào vắng mặt.
Tô Mộc tiến lên trước, nói:
- Ôn bí thư, hoan nghênh người tiến đến tham gia nghi thức ký hợp đồng.
Ôn Bằng thấy Tô Mộc thì mắt lóe tia sáng rồi nhanh chóng giấu đi.
Ôn Bằng tiến lên hai tay bắt tay Tô Mộc, mỉm cười nói:
- Đồng chí Tô Mộc làm việc rất tốt, khu khai phá ở trong tay đồng chí được như hiện nay, rất giỏi.
A!
Khi hai tay Tô Mộc và Ôn Bằng chạm vào nhau kích phát Quan Bảng, theo thường lệ cho thấy mấy tư liệu. Tô Mộc chú trọng nhất là độ thân mật. Bất ngờ là Tô Mộc cứ nghĩ hảo cảm Ôn Bằng đối với hắn sẽ rất thấp, ai dè con số cao cỡ bốn mươi.
Vượt qua tiêu chuẩn hai mươi, độ thân mật bốn mươi đối với Ôn Bằng là đã rất đáng quý.
Tô Mộc không mấy giật mình, nếu đã biết mục đích Ôn Bằng đến nhà máy Gia Hòa là gì thì gã có độ thân mật cao cũng không khó hiểu. Đơn giản là Ôn Bằng muốn lôi kéo người.
Tô Mộc mà chịu đứng về phía Ôn Bằng thì xác suất Nhiếp Việt dựa qua tăng lớn. Lùi một bước, coi như Tô Mộc không theo phe nhưng Ôn Bằng có thể thông qua cách này chôn bom giữa hắn và Nhiếp Việt, không biết khi nào bom sẽ nổ.
Một chiêu rất độc ác.
Tô Mộc công thức hóa trả lời:
- Toàn nhờ lãnh đạo huyện ủy, Đảng ủy huyện, tôi tin với sự quan tâm của lãnh đạo ủy ban thành phố, Đảng ủy thành phố, khu khai phá của huyện chúng tôi sẽ nhanh chóng phát triển.
Ôn Bằng cười nói:
- Chắc chắn.
Tô Mộc thuận thế mời:
- Ôn bí thư, chúng ta vào đi, hội trường đã sắp xếp xong.
Ôn Bằng gật đầu, nói:
- Đi.
Ôn Bằng tiến lên.
Tô Mộc phát hiện trừ người đài tuyền hình huyện, bộ tuyên truyền huyện ủy đi theo Ôn Bằng ra còn có một số khuôn mặt lạ, chắc bọn họ đi theo gã xuống.
Hiện giờ thời gian gấp gáp, Tô Mộc không tâm tình suy đoán lung tung tại sao Ôn Bằng sốt ruột xuống dưới này, trước đó tại sao không có chút tin tức nào. Bây giờ cần gấp nhất là làm tốt nghi thức ký hợp đồng.
Bốp! Bốp!
Ôn Bằng đi vào hội trường, bên trong vang tiếng vỗ tay điếc tai. Tiếng vỗ tay văng vẳng trong không gian, khí thế hơi đồ sộ. Mặc kệ nhà máy Gia Hòa đã tụt dốc thế nào, khoảnh khắc này đây bọn họ tràn đầy hãnh diện, kiêu ngạo. Vì nhìn khắp huyện Hình Đường này chỉ có nhà máy Gia Hòa mới được hưởng thù vinh trước mắt.
Trong kế hoạch ban đầu trọng điểm nói chuyện là bí thư huyện ủy Nhiếp Việt, bây giờ thì không được. Ôn Bằng đã đến, phải nhường lại ánh đèn cho gã.
Các lãnh đạo đều ngồi xuống ghế, Tô Mộc nhìn lướt qua đại biểu tập đoàn Cự Nhân vây quanh Đường Tú Thi ngồi ở vị trí đã sắp đặt từ trước. Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tú Thi thì Tô Mộc yên lòng, ít ra đến bây giờ sự việc còn trong vòng khống chế, tập đoàn Cự Nhân cũng không gây chuyện gì, ngoan ngoãn chờ bắt đầu nghi thức.
Đàm Mặc tiến lên khẽ hỏi:
- Chủ tịch huyện, bây giờ có thể bắt đầu chưa ?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Bắt đầu đi, cứ theo thứ tự có sẵn.
Đàm Mặc gật đầu, nói:
- Rõ!
Đàm Mặc sửa sang quần áo, xác định nấp áo thẳng thớm, cất bước vững vàng lên đàip hát ngôn. Đàm Mặc nhìn quét toàn trường, cố gắng kiềm chế tâm tình hết sức kích động, giữ cho ngữ điệu bình tĩnh.
- Các vị lãnh đạo, các vị tân khách, hiện tại tôi tuyên bố nghi thức ký hợp đồng giữa xưởng đồ hộp Gia Hòa nhà nước sửa lại, tức tập đoàn Cự Nhân thu mua nhà máy Gia Hòa chính thức bắt đầu!
Người có chút kiến thức thì sắc mặt kỳ dị. Đặc biệt Ôn Bằng, các thường ủy huyện ủy ngồi đằng trước nhất nhếch môi nghiền ngẫm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...