Tâm tình Tần Mông đang rất tệ, từ lúc gã được điều làm thị trưởng Thành phố Thanh Lâm cho đến nay làm việc không thuận lợi, nếu không nhờ quan hệ kéo phó thị trưởng thường vụ Đỗ Dương Phủ về phe mình thì trong thường ủy ủy ban thành phố, Tần Mông bị cô lập.
Hiện giờ Thành phố Thanh Lâm đang trong cục diện thế chân vạc. Bí thư ủy ban thành phố Trương Ngâm Tuyên có ưu thế thiên nhiên, bên cạnh tụ tập ba thường ủy ủy ban thành phố, sức nặng rất lớn. Phó bí thư Đảng ủy Ôn Bằng cũng vậy, bên cạnh có hai thường ủy ủy ban thành phố, cũng nắm quyền lên tiếng.
Trong tình huống đó Tần Mông là nhà cầm quyền thứ hai nhưng thế lực yếu nhất.
Trước khi đến Thành phố Thanh Lâm thì Tần Mông đã dự đoán được tình huống này, dù sao gã không có dây mơ rễ má trong Thành phố Thanh Lâm. Nếu Tần Mông không ỷ vào nhân tình một lão lãnh đạo thì Đỗ Dương Phủ cũng lơ đẹp gã.
Tần Mông đứng trước khung cửa sổ, suy tư:
- Không biết bên Tô Mộc làm sao rồi, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì ?
Bởi vì tình hình nghiêm trọng, Tần Mông sốt uột muốn được Lý Hưng Hoa ủng hộ. Chỉ cần Lý Hưng Hoa tỏ thái độ, không dám bảo đảm thứ khác, nhưng Tần Mông tin có thể phá tan cục diện hiện tại. Bởi vì lúc Lý Hưng Hoa ở Thành phố Thanh Lâm có thế lực ngang hàng với Trương Ngâm Tuyên, đè đầu Ôn Bằng.
Không chút khoa trương khi nói số phiếu thường ủy ủy ban thành phố trong tay Trương Ngâm Tuyên, Ôn Bằng bây giờ phần lớn là sau khi Lý Hưng Hoa bị điều đi mấy người khác chọn phe mới.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn reo chuông.
Ring ring ring!!!
Tần Mông bắt máy.
Đầu dây vang lên giọng Tô Mộc cung kính nói:
- Tần thị trưởng, tôi là Tô Mộc.
Tần Mông cười hỏi:
- Tô Mộc, sao có rảnh gọi điện thoại cho tôi ?
Tô Mộc cười trò chuyện hai câu rồi rất nhanh vào chủ đề:
- Tần thị trưởng nói kỳ vậy, tôi làm thuộc hạ gọi điện thoại cho người là bình thường.
Quan hệ hai người bày ra đó, cộng với Tần Mông cố ý muốn bồi dưỡng Tô Mộc thành trung kiên đoàn hệ của mình, hắn không cần bày trò hoa hòe ra, có gì nói nấy là được.
Tô Mộc hỏi thắc mắc trong lòng:
- Tần thị trưởng, Ôn bí thư đến khu khai phá huyện chúng tôi vào lúc này, tham gia nghi thức ký hợp đồng tập đoàn Cự Nhân thu mua Gia Hòa là muốn làm gì ?
Tần Mông hỏi ngược lại:
- Cậu nói xem ?
Tô Mộc ngần ngừ:
- Hay là vì tập đoàn Cự Nhân ?
Tập đoàn Cự Nhân nói sao cũng là một tòa hàng không mẫu hạm thương nghiệp, Ôn Bằng muốn có chiến tích thì phải lôi kéo làm quen với tập đoàn Cự Nhân. Hiện tại tập đoàn Cự Nhân thu mua nhà máy Gia Hòa, chính thức tiến quân ngành đồ uống, chuyện quan trọng như vậy Ôn Bằng không muốn bỏ qua.
- Đó là thứ nhất.
Tần Mông lòng máy động, không giấu diếm Tô Mộc:
- Huyện các người đã treo danh trong thành phố, trong tỉnh, là huyện ngôi sao đang đà phát triển. Nghe nói chủ tịch huyện Triệu Thụy An rất thân với Ôn bí thư. Lần này Ôn bí thư đến huyện là muốn chống lưng cho Triệu Thụy An, đương nhiên còn có nhiệm vụ khác là làm công tác giáo dục cho huyện các người, bảo đảm phát triển không thể bởi vì ham muốn tốc độ mà bỏ qua chất lượng.
Triệu Thụy An là người của Ôn Bằng.
Triệu Thụy An lên thuyền Ôn Bằng.
Tô Mộc nghe Tần Mông chính miệng nói, suy đoán trong lòng đã được chứng thực.
Trước kia Tô Mộc chỉ nghĩ Triệu Thụy An và Ôn Bằng có quen biết, không ngờ đúng như hắn đoán.
Không đúng!
Ôn Bằng đến chống lưng cho Triệu Thụy An, vậy ngày hôm nay gã không cần do dự từ chối tham gia nghi thức ký hợp đồng. Triệu Thụy An đã là người của Ôn Bằng, gã không cần làm điều thừa để chứng minh đi ?
Hoạt động giáo dục tư tưởng ? Hay là . . .
Tô Mộc đoán mục đích Ôn Bằng đến huyện Hình Đường là muốn thu mua lòng người, để càng nhiều người đầu phục vào gã, đứng trong đội của gã.
Như Tần Mông nói, huyện Hình Đường hiện là huyện ngôi sao, nhưng bí thư huyện ủy một huyện ngôi sao lại không có ai dựa dẫm. Nếu thu Nhiếp Việt vào tay sẽ là thu hoạch lớn cho Ôn Bằng.
Ví dụ Lý Kiều trước kia đi theo Lý Hưng Hoa ?
Tô Mộc hiểu lý do Tần Mông nói câu này, gã đang chỉ điểm và cũng nhắc nhở hắn phải nhanh chóng liên lạc với Lý Hưng Hoa, chờ người ta kéo hết những người theo phe Lý Hưng Hoa đi rồi mới liên lạc thì đã muộn.
Tô Mộc nhanh chóng nắm bắt tin tức quan trọng từ giọng nói của Tần Mông:
- Có vẻ Tần Mông làm thị trưởng trong thành phố không được như ý, từng bước khó khăn.
Nói thật ra đến bây giờ Tô Mộc chưa chính thức nghe Tần Mông chiêu lãm mình, nên hắn không đóng dấu đoàn hệ trên người. Bây giờ Tô Mộc chỉ là một người, không dính thương hiệu nào, một mình đi trên quan trường.
Tô Mộc cười nói:
- Tần thị trưởng, tôi biết nên làm sao rồi.
Tần Mông nói:
- Được rồi, có gì không hiểu cứ đến tìm tôi.
- Vâng!
Tô Mộc cúp máy, chút tối tăm trong lòng thoáng chốc biến mất. Đã hiểu mục đích Ôn Bằng đến thì Tô Mộc có thể gặp chiêu đỡ đòn.
Có lẽ sau khi nghi thức ký hợp đồng xong xuôi Tô Mộc nên hỏi lựa chọn của Nhiếp Việt. Nếu được thì Tô Mộc sẽ giục Nhiếp Việt lựa chọn, cứ đi bên mép mãi sẽ có ngày rắc rối lớn.
Trên quan trường nếu ngươi bị ai để ý mà không có người che chở thì rất nguy hiểm.
Nhà máy Gia Hòa.
Hôm nay nhà máy Gia Hòa náo nhiệt ồ nào, khắp nơi vui cười. Đèn lồng đỏ treo cao, pháo đỏ giăng khắp lôi, bong bóng lơ lửng, không khí tràn ngập vui sướng.
Nhà máy không biết đã tồn tại bao lâu, công nhân cũ đều trở về, mỗi người cười rất tươi. Mặc dù nhà máy đã thay đổi tính chất, thành xí nghiệp tư nhưng đối với bọn họ thì như thế còn tốt hơn chịu đói.
nhà máy Gia Hòa công bố tin tức đã chứng minh dù nó bị tập đoàn Cự Nhân thu mua, các công nhân chẳng những không bị sa thải mà tiền lương còn tăng lên. Về cơ bản mỗi người còn được đầu tư, điều kiện ưu đãi đốt đèn lồng cũng khó tìm, bọn họ không có lý do từ chối.
- Biết không ? Tôi nghe nói ký hợp đồng thu mua do một tay Tô chủ tịch giải quyết.
- Đúng rồi, tôi có nghe nói. Không ngờ Tô chủ tịch còn trẻ tuổi đã làm được việc lớn như vậy.
- Ngươi thì biết gì, Tô chủ tịch là tuổi trẻ tài cao.
- Nếu mấy ông quan khác cũng lo nghĩ cho công nhân chúng tôi giống Tô chủ tịch thì quá tuyệt.
- Mặc kệ các người nghĩ gì, nói chung là tôi phục Tô chủ tịch!
Đám đông tốp năm tốp ba toàn bàn tán về Tô Mộc. Hết cách, trong hội quản ủy, Tô Mộc cao điệu tuyên bố nhà máy Gia Hòa bị tập đoàn Cự Nhân thu mua, hắn có muốn che giấu cũng không được. Mọi người đều biết là ai làm việc này, ai cho bọn họ cơm ăn.
Tư duy của cá công nhân rất đơn giản, ai tốt với bọn họ là họ sẽ tốt lại với người đó. Phó chủ tịch huyện Tô Mộc dẫn dắt bọn họ thoát cảnh khó khăn, bọn họ tin phục hắn.
Không liên quan tuổi tác.
Không liên quan chức quan gì.
- Mau nhìn kìa, là Tô chủ tịch!
- Tô chủ tịch đến rồi!
- Chào Tô chủ tịch!
Khi Tô Mộc bước xuống xe, bắt đầu đi vào nhà máy Gia Hòa thì tất cả công nhân trông thấy hắn đều dừng lại nói chuyện, nhiệt liệt vỗ tay. Ban đầu tiếng vỗ tay rất nhỏ, Tô Mộc càng vào trong thì thanh âm càng lớn, có xu hướng lật nóc nhà.
Tô Mộc cảm giác tiếng vỗ tay chân thành của các công nhân, hắn không thích tình hình cao điệu nhưng lúc này không phàn nàn gì.
Tô Mộc vừa đi vừa mỉm cười, bắt tay với mỗi một công nhân chìa tay ra.
Đỗ Liêm đi theo bên cạnh, nhìn tình cảnh trước mắt làm cảm xúc của gã cũng phập phồng. Tâm tình muốn giúp dân khi Đỗ Liêm mới bước vào quan trường nay lại bốc cháy.
Tô Mộc đến trước cửa hội trường thì Đàm Mặc vã người hội quản ủy, Trần Kiều cùng đứng nghênh đón.
- Tô chủ tịch!
Đám người nhìn Tô Mộc, càng thêm tâm phục khẩu phục.
Tô Mộc hỏi:
- Sắp xếp hội trường sao rồi ?
Đàm Mặc cười nói:
- Tô chủ tịch, mời vào xem.
Đàm Mặc tránh sang một bên, đi song song với Tô Mộc.
Đàm Mặc vừa đi vừa giới tiệu:
- Nhận được thông báo của lãnh đạo, chúng tôi lập tức thay đổi chỗ ngồi, bài bố lại đài chủ tịch. Cơ bản hội trường không có vấn đề.
Tô Mộc nghe Đàm Mặc giới thiệu, ngước nhìn, vừa lòng gật gù. Phải nói Đàm Mặc làm mấy chuyện này rất nhanh nhẹn, trong thời gian ngắn nhất đã làm xong tất cả.
Tô Mộc hỏi:
- Đại biểu của tập đoàn Cự Nhân đâu ?
Trần Kiều trả lời:
- Nhóm Đường trợ lý đang nghỉ ngơi trong văn phòng nhà máy, khi nào bắt đầu bọn họ sẽ đến.
Lôi Phong, Hoàng Tử Phong đứng bên cạnh, không nói chen vào. Hai người biết rõ qua hôm nay nhà máy Gia Hòa không còn liên quan gì đến bọn họ nữa, nhà máy mới sinh ra sẽ có cơ chế vận chuyển hoàn toàn mới. Lôi Phong, Hoàng Tử Phong có còn được lãnh đạo trong chỗ mới này không thì chưa biết.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Vậy thì tốt.
Đàm Mặc nhỏ giọng nói:
- Tô chủ tịch, về thời gian thì chúng tôi đã bàn với bên tập đoàn Cự Nhân, bọn họ đồng ý kéo dài về sau. Nhưng Đường trợ lý nói tối đa chỉ chậm nửa tiếng, đến mười giờ mà không ký hợp đồng sẽ bỏ nghi thức.
Mười giờ ?
Tô Mộc nhíu mày, im lặng. Đường Tú Thi chấp nhận cho nửa tiếng đã là may, nếu tiếp tục kéo dài thì Tô Mộc cũng ngại.
Đối với tập đoàn Cự Nhân thì đây là hành động thương nghiệp, người ta không thèm quan tâm ảnh hưởng chính trị. Đám quan viên huyện Hình Đường ở trước mặt tập đoàn Cự Nhân thì chức vị quá yếu.
- Vậy mười giờ đi.
Tô Mộc xoay người lại:
- Đỗ Liêm, hỏi xem tình huống hiện tại sao rồi.
- Rõ!
Đỗ Liêm đi sang một bên gọi điện thoại. Tô Mộc cùng Đàm Mặc kiểm tra bài bố hội trường, thứ tự ký hợp đồng. Mặc dù không phải lần đầu tiên Tô Mộc chủ trì nghi thức như vậy nhưng hắn không cho phép xuất hiện chút sai sót nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...