Tô Mộc không đi tòa nhà ủy ban huyện ngay mà chuyển sang văn phòng Lương Xương Quý, lão là núi dựa đáng tin nhất trong ủy ban huyện, chỉ có ở đây hắn mới tạm buông mưu tính.
Lương Xương Quý tức giận nói:
- Tô Mộc, tôi đã biết chuyện sáng nay. Cậu quá to gan, may mắn sự việc trong vòng khống chế, cậu còn lá bài Gia Hòa, nếu không kích thích mâu thuẫn dẫn đến xung đột lớn. Không nói tính chất sự kiện ác liệt thế nào, chỉ nói cậu, cậu nghĩ mình có thể lành lặn đứng đây sao ?
Tô Mộc cười xòa:
- Lão cậu, cháu biết sai, về sau gặp chuyện tương tự cháu sẽ hết sức cẩn thận.
- Cháu thật là.
Lương Xương Quý cười bất đắc dĩ nói:
- Không biết nên nói sao với cháu. Nhưng người tốt được phúc, cậu giải quyết rất tốt. Bây giờ ta muốn xem trong ủy ban huyện có ai dám xem thường cháu. Chuyện Gia Hòa thật sự xác định ? Còn vấn đề Hoàng Vân cháu đã nghĩ ra cách giải quyết chưa ?
Tô Mộc cười hỏi:
- Vâng thưa lão cậu, chuyện Gia Hòa đã giải quyết xong. Nhà máy Gia Hòa và tập đoàn Cự Nhân tuyệt đối không có vấn đề, ngày mai là chính thức ký hợp đồng, rất nhanh sẽ hoàn thành thu mua. Lão cậu là phó chủ tịch huyện thường vụ, ngày mai có đi tham gia nghi thức không ?
Lương Xương Quý nhíu mày hỏi:
- Như thế nào ? Hắn không đi ?
Tô Mộc giải thích rằng:
- Chủ tịch huyện nói bận công việc.
- Bận ? Hắn mà bận chuyện gì ?
Lương Xương Quý khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- Mai lão sẽ đi dự nghi thức ký hợp đồng, nói sao thì ta là phó chủ tịch huyện thường vụ không có lý nào vắng mặt.
Tô Mộc cười nói:
- Lão cậu, cháu đến đây là còn có việc.
- Chuyện gì ?
Lương Xương Quý khó hiểu hỏi:
- Cháu còn có chuyện gì tìm ta ?
- Đương nhiên.
Tô Mộc cười nói:
- Lão cậu, văn phòng ủy ban huyện do lão cậu phân công quản lý, bên hội quản ủy khu khai phá hơi rối loạn, cháu không có bao nhiêu người để sử dụng. Lão cậu thấy có nên điều Ô chủ nhiệm về bên cháu được không ?
Ô Mai ?
Lương Xương Quý nhướng mày, nhìn vẻ mặt Tô Mộc, lại nghĩ đến tình huống Ô Mai. Lương Xương Quý đã hiểu, nếu không có gì bất ngờ thì Ô Mai đứng về phe Tô Mộc.
Đúng là văn phòng ủy ban huyện do Lương Xương Quý phân công quản lý nhưng nếu Triệu Thụy An quyết tâm đuổi Ô Mai đổi thành Mễ Thừa thì Lương Xương Quý không tiện nói gì. Ô Mai đã tự tìm được đường ra, Tô Mộc đồng ý trực tiếp nhận nàng, Lương Xương Quý sẽ không làm khó dễ.
Lương Xương Quý cười nói:
- Bên lão cậu thì tiện, cháu muốn điều đi vào lúc nào cũng được. Chuyện này bàn bạc trong hội nghị xử lý thường vụ là được, tin tưởng Triệu chủ tịch sẽ không phản đối.
- Vậy được rồi. Lão cậu, cháu đi bên Nhiếp bí thư báo cáo chuyện sáng nay, xin phép.
Tô Mộc đứng dậy rời đi.
Ở chỗ Lương Xương Quý dù đang trong lúc đi làm thì Tô Mộc cũng thả lỏng, vì lão làm xong quý này sẽ về hưu, không ai nhằm vào lão.
Tô Mộc muốn điều Ô Mai đi không phải vì nổi hứng lên. Thứ nhất là theo lời Ô Mai nói, Triệu Thụy An sắp kéo nàng xuống ghế, khi đó Tô Mộc muốn điều nàng đi cũng muộn. Thứ hai là bên hội quản ủy khu khai phá Tô Mộc thật sự cần người giúp đỡ. Ô Mai rất quen thuộc chuyện trong huyện Hình Đường, nàng là nhân tuyển thích hợp nhất.
Hôm nay Tô Mộc rất bận, mới ra khỏi tòa nhà ủy ban huyện lại đi tòa nhà huyện ủy. Khác với bên ủy ban huyện, khi Tô Mộc đến thì mọi người trong khu nhà huyện ủy thân thiện nhìn hắn, nhiệt tình chào hỏi.
Ai không biết Tô Mộc là ái tướng thân tín của bí thư huyện ủy Nhiếp Việt, được gã che chở ? Bản thân Tô Mộc tố chất cũng cứng, nhìn xem người ta nhẹ nhàng giải quyết vụ bạo động xưởng xi măng Hoàng Vân. Đổi lại ai trong thường ủy huyện ủy đụng phải chuyện này cũng sẽ nhức đầu.
Trong tình huống đó thân thiện với Tô Mộc tốt hơn là đắc tội hắn.
Tô Mộc mới vào hành lang thì Ninh Hạo đã mỉm cười nghênh đón:
- Tô chủ tịch!
Nhờ Nhiếp Việt nên quan hệ giữa hai người rất hòa hợp. Nhiếp Việt cố ý ám thị Ninh Hạo lúc rảnh rỗi hãy liên lạc nhiều với Tô Mộc, không có chỗ hỏng.
Tô Mộc trò chuyện hai câu rồi cười hỏi:
- Nhiếp bí thư có bên trong không ?
Ninh Hạo trả lời:
- Đương nhiên. Tô chủ tịch chờ chút, để tôi dẫn vào.
Tô Mộc theo sau Ninh Hạo, nhìn bóng lưng gã, lại nhớ đến Lâm Song. Hai người bởi vì đi theo lãnh đạo khác nhau, còn là phe đối địch, không thể nào cùng tồn tại hòa bình. Trong thời gian giao tiếp Tô Mộc đã có bình luận.
Lâm Song thuộc loại nhìn quyền lực, gã quen người toàn coi người đó có quyền lực không, có giúp được gì cho gã không. Quyền lực lớn thì dễ nói, quan hệ thân thiết, còn không thì xin lỗi, Lâm Song sẽ không nói nhiều với người lạ.
Khác với thư ký số một ủy ban huyện Lâm Song, cá tính Ninh Hạo tình cảm hơn. Ninh Hạo đặt nhiều cảm tình vào quen biết, mỗi lần giao lưu là thật lòng thật dạ. Mặc dù cũng xen lẫn mục đích nhưng chắc chắn Ninh Hạo sẽ không nói xấu sau lưng người. Có ngày nào ngươi mất quyền, Ninh Hạo sẽ không bỏ đá xuống giếng.
Hai người đại biểu hai phong cách xử thế khác nhau, Tô Mộc không phán xét ai đúng ai sai, nhưng nếu cho hắn lựa chọn thì hắn thà chơi với Ninh Hạo.
Tô Mộc đi vào văn phòng, cười chào:
- Nhiếp bí thư!
Nhiếp Việt khác với Triệu Thụy An giả dối, gã sớm đứng dậy, Tô Mộc vừa vào phòng vừa lúc gã đến giữa văn phòng, đối diện hắn.
Nhiếp Việt cười nói:
- Đến rồi, ngồi đi.
Ninh Hạo pha trà xong đi ra. Cửa khép kín, chỉ còn lại hai người.
Nhiếp Việt nhìn Tô Mộc, làm bộ nghiêm túc hỏi:
- Về chuyện lúc sáng tôi không nói nhiều, cậu phải nhớ người làm tướng vĩnh viễn không thể tự dấn thân vào nguy hiểm. Vấn đề không phải sợ chết hay không mà nếu cậu làm vậy sẽ biến sự việc từ đơn giản đến phức tạp.
Tô Mộc nói:
- Nhiếp bí thư, sau này cháu biết nên làm sao.
Nhiếp Việt khen ngợi:
- Nhưng cháu làm chuyện này rất đẹp, chẳng những giải quyết xong vấn đề Hoàng Vân còn bắt Diêm Vọng, thuận tiện ra oai phủ đầu hội quản ủy, một hòn đá trúng ba chim, thủ đoạn rất sắc bén.
Tô Mộc cười nói:
- Nhiếp bí thư đừng trêu cháu, cái này cũng vì bất đắc dĩ. Ai kêu tình huống gấp gáp, nếu cháu không làm vậy thì bây giờ người nhức đầu chính là Nhiếp bí thư.
Nhiếp Việt nói:
- Nói vậy là chú phải cảm ơn cháu.
Tô Mộc nói:
- Không cần cảm ơn, Nhiếp bí thư cho cháu ăn ké là tốt nhất rồi.
Nhiếp Việt cười phá lên:
- Tiểu tử này!
Nhiếp Việt rất vui, Tô Mộc làm như vậy cho Nhiếp Việt hãnh diện. Một tay Nhiếp Việt đề cử Tô Mộc, gã vui vẻ nhìn hắn trưởng thành, có như vậy mới chứng minh ánh mắt gã nhìn người rất giỏi, khiến người sau lưng Tô Mộc thấy công lao của gã.
Có như thế Nhiếp Việt mới có cơ hội tiến bộ.
Nhiếp Việt hỏi:
- Nào, nói kỹ hơn về vụ Hoàng Vân, Gia Hòa với chú. Cháu định làm sao ?
- Vâng thưa Nhiếp bí thư, chuyện Gia Hòa là . . .
Tô Mộc kể xong về nhà máy Gia Hòa, hắn uống hớp nước, nói tiếp:
- Bên Hoàng Vân thì cháu muốn giữ thể chế xí nghiệp nhà nước. Có cơ sở này rồi cháu định đề cử Hà Mân làm xưởng trưởng, kiêm nhiệm phó bí thư Đảng ủy Hoàng Vân, có quyền quyết sách với Hoàng Vân.
- Hà Mân ?
Nhiếp Việt nhíu mày hỏi:
- Cháu đang nói đến Hà Mân của thủy sản Hồng Phong ?
- Đúng là anh ta.
Tô Mộc tự tin nói:
- Nhiếp bí thư yên tâm, có Hà Mân thì Hoàng Vân sẽ vùng dậy ngay trong thời gian ngắn.
- Vậy thì tốt.
Nhiếp Việt cười nói:
- Nhưng cháu nên biết tài chính huyện không dư nhiều tiền rót vào Hoàng Vân. Nhưng nếu cháu phân công quản lý khu khai phá thì chú có thể phê duyệt cho. Cái khác không dám nói, chú có thể lấy ra một trăm vạn tạm thời giảm bớt khó khăn.
- Tốt quá!
Tô Mộc reo lên:
- Có một trăm vạn của Nhiếp bí thư cộng thêm vay tiền ngân hàng, Hoàng Vân có thể tạm thời vận chuyển. Đợi đến ngày sau đi lên quỹ đạo thì tương lai sẽ càng lúc càng tốt. Nhiếp bí thư yên tâm, cháu xin bảo đảm với người là bây giờ người cho cháu một trăm vạn, sau này cháu trả lại gấp năm lần.
Nhiếp Việt nói:
- Tốt, cháu có thái độ đó là làm việc sẽ thành công, cứ thả tay làm đi!
Tô Mộc, Nhiếp Việt trò chuyện thêm mấy câu, đề tài bao gồm biến động nhân sự hội quản ủy. Nhiếp Việt không có ý kiến gì, tùy Tô Mộc giải quyết. Nếu Tô Mộc muốn kéo Cổ Phồn xuống thì Nhiếp Việt sẽ hết sức ủng hộ, nhưng gã càng vừa lòng hắn trấn lột bên Triệu Thụy An.
Điều này nói lên lý niệm chính trị của Tô Mộc dần trưởng thành, không nóng đầu hành động theo cảm xúc. Nhiếp Việt cảm thấy có thể tùy thời đuổi Cổ Phồn, chỉ là vấn đề về thời gian. Lấy Cổ Phồn đổi Triệu Thụy An chi tiền cho hệ thống giáo dục huyện là chuyện siêu tốt.
Nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, Tô Mộc định đi, Nhiếp Việt làm như vô tình nói một câu làm lòng hắn thít chặt.
- Chú nghe nói Lý bí thư tìm cháu có việc, cháu hãy đi qua xem thử.
Lý bí thư, Lý Kiều, phó bí thư Đảng ủy huyện Hình Đường, nhà cầm quyền thứ ba. Mấy cái này là thứ yếu, quan trọng nhất là thân phận của Lý Kiều. Lúc trước Lý Hưng Hoa khâm điểm Lý Kiều, khác với Nhiếp Việt sau này đầu phục. Nếu nói có tin tức về thái độ của Lý Hưng Hoa thì người biết đầu tiên sẽ là Lý Kiều.
Tô Mộc trả lời:
- Vâng, cháu đi xem thử.
Lý Kiều, ngươi thật sự biết thái độ của Lý Hưng Hoa sao ?
Cho dù biết thì Lý Kiều có chịu ngoan ngoãn nghe theo ?
Tô Mộc ôm thắc mắc đó đi tìm Lý Kiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...