Choang!
Tách trà rơi xuống đất, vô số mảnh vụn vắn tung tóe, mỗi mảnh vỡ phản chiếu khuôn mặt tức giận. Mặt Cổ Phồn dữ tợn ném hết văn kiện trên bàn xuống đất. Cổ Phồn đã mất bình tĩnh, gã điên cuồng.
Triệu Hoa Liễu sốt ruột nói:
- Cổ chủ nhiệm phải cứu tôi, nếu không phải Cổ chủ nhiệm nói không sao thì tôi đã phái người đến rồi. Bây giờ tôi bị cách chức tạm thời, sắp phải đi huyện cục công an. Cổ chủ nhiệm hãy kêu Triệu chủ tịch cứu tôi với, ai cũng biết là Triệu chủ tịch đề bạt Từ cục trưởng lên. Cổ chủ nhiệm không thể bỏ mặc tôi!
Cổ Phồn tức điên quát vào mặt Triệu Hoa Liễu:
- Triệu Hoa Liễu, đồ ngu chỉ biết phá hoại, tôi kêu anh khoan đừng đến chứ không bảo mãi mãi không tới. Người của anh đâu ? Tại sao không đến nơi giữ trật tự ? Nếu người của anh đến thì tôi cần gì ở mãi trong văn phòng không dám ra ngoài ? Bên ngoài kia là ai ? Là Diêm Vọng, dồn ép hắn quá là kẻ dám liều mạng!
Triệu Hoa Liễu sợ hãi hét lên:
- Cổ chủ nhiệm, toàn là lỗi của tôi, vậy bây giờ chúng tôi nên làm gì ?
Cổ Phồn gạt tàn vào Triệu Hoa Liễu:
- Làm gì ? Làm gì ? Sao tôi biết ? Anh còn đứng ở chỗ của tôi làm gì ? Cút mau!
Cổ Phồn không còn phong độ phó chủ nhiệm, gã bị tước đoạt quyền lực, biểu hiện như con chó đen, bắt được ai sẽ cắn người đó.
Triệu Hoa Liễu không né kịp bị gạt tàn đập trúng trán, máu phun ra. Khi máu che đi đôi mắt Triệu Hoa Liễu thì đáy mắt gã lóe tia sáng lạnh.
Giỏi lắm Cổ Phồn, đồ chó điên. Lúc trước lợi dụng ta thì xưng huynh gọi đệ, hiện tại tai vạ đến nơi thì muốn đá ta ra phải không ? Mở đẹp quá! Nếu ngươi không cứu ta thì ta sẽ không cho tiểu tử già nhà ngươi sống tốt!
Cổ Phồn không hề áy náy nhìn mặt Triệu Hoa Liễu đầy máu, còn chán ghét:
- Cút mau lên!
Cổ Phồn cho rằng gã rơi vào tình trạng này cũng tại Triệu Hoa Liễu.
Triệu Hoa Liễu không dám đứng lâu, gã ôm giận dữ và bực tức dứt khoát đi ra văn phòng. Mọi người tràn đầy kinh ngạc nhìn Triệu Hoa Liễu.
Triệu Hoa Liễu bị gì vậy ? Chẳng phải Triệu Hoa Liễu là thân tín của Cổ Phồn sao ? Tại sao Triệu Hoa Liễu lành lặn đi vào giờ đầu rơi máu chảy đi ra ? Chẳng lẽ hai người cãi cọ ?
Cãi lộn dữ cỡ nào mới ra nông nỗi này ?
Triệu Hoa Liễu ra khỏi văn phòng, Cổ Phồn liền gọi điện thoại cho Triệu Thụy An.
- Triệu chủ tịch, tôi là Cổ Phồn đây, tôi muốn báo cáo công tác với chủ tịch huyện. Bây giờ sao ? Được, tôi đi qua ngay.
Được tin chính xác, Cổ Phồn chộp cặp táp ra khỏi hội quản ủy ngay.
Văn phòng chủ nhiệm hội quản ủy.
Gian phòng này đã trống không thật lâu, Cổ Phồn nghĩ gã sẽ có cơ hội ngồi vào đây, ai ngờ phút cuối để Tô Mộc ngồi.
Tô Mộc ngồi đằng sau bàn làm việc quét mắt nhìn hai người, mỉm cười nói:
- Đàm bí thư, Cát chủ nhiệm, hôm nay hai người làm rất tốt. Nếu không có hai người thì tôi không biết giiả quyết chuyện này thế nào.
Đàm Mặc nói ngay:
- Không, tất cả là nhờ chủ tịch huyện lãnh đạo giỏi, giải quyết anh minh.
Cát Minh Lãng hùa theo:
- Đúng rồi, chủ tịch huyện, tôi không dám kể công, tôi chỉ là một quân tốt.
Tô Mộc phẩy tay, lạnh nhạt nói:
- Công là công, lỗi là lỗi, chuyện rất rõ ràng không ai xóa bỏ được. Nơi này là hội quản ủy khu khai phá, tôi sẽ không làm cái gì độc tài một người lên tiếng. Sau này công tác hội quản ủy còn cần dựa vào hai vị hỗ trợ.
Đàm Mặc tỏ thái độ:
- Không dám, không dám, sau này tôi tuyệt đối làm việc theo chỉ thị của chủ tịch huyện.
Liêm khiết là một mặt, liêm khiết không có nghĩa là Đàm Mặc không biết làm quan. Lúc trước Đàm Mặc theo Tạ Văn nên không ai muốn làm hậu đài của gã. Bây giờ thì khác, Đàm Mặc khó khăn lắm mới dựa vào Tô Mộc được, gã sẽ không bỏ qua cơ hội này, đương nhiên phải ôm chặt.
Cát Minh Lãng càng bày tỏ rõ ra mặt:
- Chủ tịch huyện yên tâm, sau này văn phòng tuyệt đối làm việc theo chủ tịch huyện lãnh đạo.
Ý của Cát Minh Lãng đơn giản là từ bây giờ trở đi văn phòng hội quản ủy sẽ không có gì rắc rối nữa.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Vậy mới đúng, mọi người cùng nhau làm tốt công tác thì hơn tất cả.
Chèn ép một phái thì phải lôi kéo một phái.
Ngay từ đầu Tô Mộc đã không định nắm quyền to hội quản ủy, hắn chỉ cần mấy nhân vật trung tâm nghe lời, còn lại hắn có thể ủy quyền. Cổ Phồn là người của Triệu Thụy An, Tô Mộc chưa đến nhậm chức đã gây ra vụ lộn xộn này, không thể không xử gã.
Giải quyết Cổ Phồn xong Tô Mộc phải cho Đàm Mặc táo ngọt. Tô Mộc biết rõ bây giờ Đàm Mặc là bèo dạt không rễ, tuy gã trước kia là người của Tạ Văn, vì lý do này Tô Mộc sử dụng Đàm Mặc càng yên tâm hơn. Bởi vì Đàm Mặc chỉ có thể đứng theo phe Tô Mộc.
Cát Minh Lãng được làm chức chủ nhiệm văn phòng là vì Tô Mộc muốn lập uy. Tô Mộc muốn qua cách này cho mọi người thấy rõ trong hội quản ủy khu khai phá này ai là trùm.
Tôi nói dùng anh thì dù cho anh sắp bị biếm chức, tôi nói một câu là sẽ được cất nhắc.
Ai còn dám gây rối tôi thì phải suy nghĩ kỹ mình có cân nặng đó không.
Tô Mộc đứng dậy nói:
- Được rồi, tôi phải đi xưởng đồ hộp Gia Hòa một chuyến, chuyện hội quản ủy lát nữa từ Đàm bí thư quản lý. Tôi chỉ có một yêu cầu là không thể loạn, không thể chậm trễ công tác.
Đàm Mặc bảo đảm:
- Chủ tịch huyện cứ yên tâm, tôi đi sắp xếp ngay.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Anh làm việc thì tôi yên tâm!
Rất khó tưởng tượng mặt Tô Mộc trẻ măng lại nói ra câu đó. Đàm Mặc nghe xong không hiểu sao lòng trào dâng cảm động.
Gì mà lợi dụng hay không, Đàm Mặc chẳng quan tâm nữa. Trên quan trường vốn có nhiều chuyện làm người ta khó thể đề phòng. Đàm Mặc không phủ nhận mới rồi gã muốn mượn uy thế của Tô Mộc đánh gục Cổ Phồn, nhưng Đàm Mặc cũng biết ai hắn lợi dụng gã để dựng uy.
Sự thật chứng minh Tô Mộc không làm thì thôi, đã làm là sẽ mạnh mẽ như vậy đấy.
Không phải ai cũng có thể làm chức năng đá kê chân tốt, vậy tôi thoải mái làm hòn đá này.
Đàm Mặc, Cát Minh Lãng tiễn Tô Mộc lên xe đi.
Đàm Mặc mỉm cười nói:
- Lão Cát, đi văn phòng của tôi chơi không ? Chỗ tôi có ít lá trà ngon, nghe nói anh thích uống trà, nếm thử trà giúp tôi xem ?
Cát Minh Lãng cười nói:
- Vậy tôi đi qua thử trà ngon của Đàm bí thư.
Hai người nhìn nhau, cười ngầm hiểu.
Mãi khi xe hơi lái ra khỏi hội quản ủy Tô Mộc mới lộ biểu tình thả lỏng, cho đến nay dây thần kinh luôn căng thẳng hơi giãn ra.
Tô Mộc không phải thần, hắn chỉ là một người bình thường. Bây giờ Tô Mộc còn rất trẻ tuổi, hắn chưa từng trải qua tình huống vừa rồi. Nói không sợ là xạo, dù Tô Mộc có át chủ bài nhưng hắn không dám bảo đảm đám công nhân sẽ chịu chấp nhập.
Lỡ xảy ra chuyện gì gây ra bạo động tập thể thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Tô Mộc vừa mới trở thành phó chủ tịch huyện, không rõ trước kia xưởng xi măng Hoàng Vân thế nào, nhưng đừng quên hiện tại hắn là Tần thị trưởng. Chuyện lớn việc nhỏ trong khu khai phá toàn do Tô Mộc quyết quyết định, làm ra chiến tích thì là của hắn, còn nếu có lộn xộn thì hắn cũng phải gánh trách nhiệm.
May mà kết quả tốt đẹp.
Tô Mộc dựa vào công phu bình tĩnh luyện thành nhiều năm qua giải quyết vụ việc viên mãn. Chẳng những thành công khiến xưởng xi măng Hoàng Vân bình ổn lại, còn nương việc này phá bàn cờ hội quản ủy khu khai phá.
Tô Mộc mãi không đến hội quản ủy là vì bận suy nghĩ làm cách nào để đám người hội quản ủy biết uy thế của hắn trong thời gian ngắn nhất, nghe lời không phá rối nữa.
Không ngờ chuyện này trở thành cơ hội cho Tô Mộc.
Cổ Phồn tự phụ, cho rằng có Triệu Thụy An đứng sau lưng là có thể ngang nhiên đối kháng với Tô Mộc. Người như thế đúng là đồ ngu, Cổ Phồn không thử nghĩ nếu Triệu Thụy An nhớ chuyện khu khai phá thì làm sao phân công quản lý giao hết cho Tô Mộc ? Triệu Thụy An còn chủ động đưa lên thường ủy huyện ủy, đề bạt Tô Mộc làm chủ nhiệm hội quản ủy, chuyên quyền phụ trách.
Tô Mộc không tin Triệu Thụy An sẽ trở mặt với hắn chỉ vì Cổ Phồn, nhưng gã cũng khó nuốt trôi cục tức này.
Thôi, binh đến tướng ngăn nước đến đất chặn.
Hiện giờ tranh thủ giải quyết xí nghiệp Gia Hòa, Hoàng Vân, miễn Tô Mộc có chiến tích thật thì không sợ ai đâm lén.
Xe sắp đến xưởng đồ hộp Gia Hòa thì di động của Đỗ Liêm reo vang.
Ring ring ring!!!
Đỗ Liêm bắt máy, nói hai câu rồi che loa nói, thì thầm:
- Chủ tịch huyện, là Hà tổng.
Tô Mộc nhận di động, cười hỏi:
- Hà tổng gọi điện thoại cho tôi có gì không ?
Hà Sanh làm bộ giận nói:
- Tô chủ tịch, cậu thật tệ, đào góc tường chỗ tôi làm gì ? Nếu không phải tiểu Mân vừa nói cho tôi thì đến bây giờ tôi vẫn chưa biết gì.
Tô Mộc cười hỏi:
- Như thế nào ? Chẳng lẽ Hà quản lý không nói cho Hà tổng biết ? Rồi rồi, đây là tôi sơ sót, tôi cứ nghĩ sau khi nói chuyện với Hà quản lý thì Hà quản lý sẽ nói cho Hà tổng biết ngay.
- Nhưng Hà tổng không thể không ủng hộ tôi, Hà quản lý là nhân tài tôi nhìn trúng, tôi vốn định chút nữa tự mình gọi điện thoại cho Hà tổng, bây giờ Hà tổng đã gọi điện thì nói luôn. Hà tổng cho một câu đi, có thả người không ?
Hà Sanh cười to bảo:
- Nếu đổi lại người khác thì tôi chắc chắn sẽ xử hắn, nhưng ai kêu Tô chủ tịch ra mặt ? Không nói nhiều, tôi đồng ý.
Tô Mộc cười nói:
- Tốt, vậy kêu Hà quản lý qua đây đi, nếu nhanh thì giữa trưa tôi có thể mời Hà quản lý ăn bữa cơm. Vừa lúc có mấy người bên Thành phố Thịnh Kinh đến đây, nếu Hà tổng không ngại thì giữa trưa ăn chung ?
Hà Sanh cười nói:
- Được, chờ chút, chúng tôi lên đường ngay. Lát nữa gặp mặt rồi nói.
Tô Mộc vuốt di động nhìn ra khung cửa sổ, mối lo cuối cùng giờ đã mất, việc lớn đã thành công bước đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...