Người đó đâm mạnh một nhát khiến máu chảy càng nhiều hơn. Người đó chính là Cát Minh Lãng, người Cổ Phồn định trừ khử. Cát Minh Lãng không phải người Đàm Mặc nhưng gã không ngại đốt lửa vào lúc này. Là Cổ Phồn ngươi không chừa đường, vậy đừng trách tôi ác. Ngươi muốn khiến tôi cụp đuôi chạy ? Trước đó tôi sẽ kéo ngươi xuống ngựa.
Cổ Phồn tức giận quát:
- Cát Minh Lãng, anh định làm gì ?
- Tôi không muốn làm gì, tôi chỉ muốn kể rõ sự thật cho Tô chủ tịch nghe, không muốn Tô chủ tịch bị ai đó lừa bịp.
Cát Minh Lãng ngông nghênh trầm giọng nói:
- Tô chủ tịch, tôi có thể chứng minh lời Đàm bí thư vừa nói là thật, vì khi đó tôi cũng có mặt, những lời đó là Cổ chủ nhiệm nói.
Tình hình đột nhiên căng thẳng.
Mấy người trong hội quản ủy không ngờ mới bắt đầu họp mà đã dữ dội thế này, đánh trận không chừa tình cảm, dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra. Trong phút chốc mọi người càng yên lặng hơn, không dám hó hé câu nào.
Đàm Mặc, Cát Minh Lãng chỉ chứng là do Cổ Phồn không cho bọn họ con đường sống. Những người khác không cần ló đầu vào lúc này, việc này nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ. Lỡ không đụng được Cổ Phồn, chờ gã thở dốc, bọn họ thì ló đầu ra sẽ rất nguy hiểm.
Sau lưng Cổ Phồn là ai ? Là nhà cầm quyền số một ủy ban huyện huyện Hình Đường. Có Triệu Thụy An chống lưng cho Cổ Phồn, không ai công nhận Tô Mộc sẽ nắm thóp gã được.
Trong lòng Cổ Phồn dâng lên khủng hoảng:
- Cát Minh Lãng, anh đang nói gì vậy ?
Loạn, cục diện đã loạn!
Đàm Mặc nhảy ra đủ làm Cổ Phồn thấy phiền, giờ thêm Cát Minh Lãng, còn ai nữa đứng ra ? Chẳng lẽ hội quản uy này sắp bị phá vỡ sao ? Cổ Phồn cực khổ gầy dựng cục diện không chịu nổi sóng gió sao ? Mới một thoáng đã bị tiêu diệt.
Cát Minh Lãng lạnh lùng nói:
- Cổ chủ nhiệm, tôi có nói nhảm hay không thì trong lòng Cổ chủ nhiệm hiểu rõ hơn ai hết. Cổ chủ nhiệm dám vỗ ngực nói mình không hay biết gì chuyện xảy ra bên ngoài sao ? Không biết là ai nói Diêm Vọng xin phép là hợp quy định, không biết ai kêu Đàm bí thư đi ra ngoài giải quyết trước ?
Cổ Phồn lạnh lùng nói:
- Cát Minh Lãng, anh đang ô miệt, phỉ báng tôi!
Hai người khắc khẩu, tình huống rối ren.
Tô Mộc vỗ bàn cái rầm.
Rầm!
Tô Mộc lạnh lùng quét mắt toàn trường, khí thế người bề trên đè ép mọi tạp âm ồn ào.
- Nhìn bộ dạng của các người bây giờ đi, còn ra thể thống gì ? Nếu bị quần chúng bên ngoài thấy sẽ nghĩ sao về hội quản uy chúng tôi ? Một đám bình thường lên mặt, có chuyện thì đùn đẩy cho nhau.
- Cổ Phồn, tôi mặc kệ lúc vụ việc xảy ra anh đang làm gì, nhưng anh không lộ mặt đó là thất trách!
- Cổ chủ nhiệm, anh có biết chuyện này giải quyết chậm một chút sẽ có hậu quả gì không ? Nếu những công nhân kia bắt đầu bao vây cửa hội quản ủy thì sao ? Anh có biết khi bọn họ tức giận sẽ làm ra chuyện gì không ? Anh gánh vác trách nhiệm này được không ?
Cổ Phồn không cam lòng, nhưng ngoài miệng thì chịu thua:
- Tô chủ tịch, tôi đã sai.
Hết cách, Cổ Phồn đúng là không ra mặt giải quyết sự việc, đưa đi đâu giải quyết thì gã cũng không cãi lại được. Cố cãi chày cãi cối chẳng bằng dứt khoát nhận lỗi.
Nghe Cổ Phồn nói, mấy người hội quản ủy trong phòng họp tim rớt cái bịch. Cổ Phồn chịu thua! Điều này có ý nghĩa gì ? Nghĩa là từ bây giờ Cổ Phồn sẽ thần phục dưới quyền Tô Mộc, gã không đấu lại hắn, uy tín của Cổ Phồn bị giảm thấp nghiêm trọng.
- Biết sai rồi thôi ?
Tô Mộc không tha cho Cổ Phồn, cơ hội tốt để cảnh cáo gã, chỉ cho Cổ Phồn nói câu xin lỗi rồi bỏ qua thì sao được ?
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Cổ chủ nhiệm, lúc xảy ra vụ việc anh đang làm gì ? Mấy người hội quản ủy khác đang làm gì ? Tôi muốn lát nữa Cổ chủ nhiệm báo cáo kỹ càng cho tôi. Vấn đề bản thân Cổ chủ nhiệm thì tôi sẽ báo cáo lên huyện ủy, Đảng ủy huyện theo sự thật. Trong thời gian này Cổ chủ nhiệm tạm ngừng công tác, chuẩn bị bản báo cáo này đi.
Đoạt quyền!
Tô Mộc nhẹ nhàng một câu cướp mất quyền lực của Cổ Phồn. Cái gì mà tạm ngừng công tác, dốc sức viết báo cáo ? Rõ ràng là giành lấy quyền lực của Cổ Phồn. Nếu Cổ Phồn còn dám chống đối thì Tô Mộc sẽ chơi tới cùng.
Tô Mộc cảm giác không khí phòng họp thay đổi, hắn khinh thường cười lạnh. Đây là hiệu quả Tô Mộc muốn. Ngươi nói nhiều cỡ nào cũng không bằng dùng hành động chấn nhiếp. Đối với đám người này thì ngươi cầm quyền lực mới là vũ khí lớn nhất.
Không có quyền lực, không có vũ khí kiềm chế bọn họ, không nắm giữ tiền đồ sống chết của bọn họ thì ai nghe lời ngươi ?
Cổ Phồn trầm giọng nói:
- Tô bí thư, thế này không hợp quy định. Tôi là huyện ủy bổ nhiệm, nếu muốn ngừng chức vụ của tôi thì phải trải qua huyện ủy đồng ý.
Lời Tô Mộc nói chọc giận Cổ Phồn.
Tô Mộc, ngươi quá kiêu ngạo, dám ngừng chức vụ của tôi ? Ngươi cho rằng ngươi là ai ? Ngươi là bí thư huyện ủy sao ?
Tô Mộc khinh thường liếc Cổ Phồn:
- Tôi nghĩ Cổ chủ nhiệm đã hiểu lầm, tôi kêu Cổ chủ nhiệm tạm dừng công tác không có nghĩa là cách chức mãi mãi. Cổ chủ nhiệm nói tôi có quyền lực hay không thì tôi nghĩ mình nên thanh minh với Cổ chủ nhiệm, các vị đang ngồi ở đây.
- Tôi trở thành bí thư Đảng ủy, chủ nhiệm hội quản ủy là đã qua thường ủy huyện ủy nghị quyết. Trong cuộc họp, thường ủy huyện ủy giao cho tôi quyền quản lý khu khai phá hoàn toàn.
- Trong số các người nếu có ai không phục thì cứ báo lên trên, chất vấn thường ủy huyện ủy. Nhưng bây giờ các người phải nghe kỹ lời tôi nói!
Tô Mộc tiếp tục bảo:
- Sở trưởng đồn công an huyện cục công an cư trú ở khu khai phá là ai ?
Một nam nhân mặc đồng phục cảnh sát vội đứng lên:
- Là tôi!
Vóc dáng nam nhân hơi mập, đầu to, khiến người không chịu nổi là miệng gã phà hơi rượu.
Tô Mộc nhíu mày hỏi:
- Anh là ai ?
Triệu Hoa Liễu vội trả lời:
- Báo cáo Tô chủ tịch, tôi là sở trưởng đồn công an huyện cục công an cư trú ở khu khai phá, Triệu Hoa Liễu.
Trán Triệu Hoa Liễu toát mồ hôi nhưng gã không dám lau.
Triệu Hoa Liễu hối hận muốn chết, gã rất hối hận nghe theo lời Cổ Phồn, cho rằng Diêm Vọng gây ra việc này còn trong phạm vi kiểm soát. Bình thường Diêm Vọng hay kính biếu này nọ, nên Triệu Hoa Liễu không xem trọng chuyện này, gã đánh mạt chược vui vẻ, sáng sớm uống chút rượu nâng cao tinh thần. Chẳng ngờ xảy ra vụ này.
Mãi khi Từ Tranh Thành mang theo một đống người đến, thuộc hạ đánh thức Triệu Hoa Liễu dậy, gã nghe hội quản ủy xảy ra chuyện thì cứng người lại, tất cả buồn ngủ mất sạch. Triệu Hoa Liễu không dám chậm trễ, vội vàng mang người đến đây. Chẳng ngờ Từ Tranh Thành đã rời đi, sự việc cũng giải quyết xong.
Triệu Hoa Liễu định tìm cách cứu vãn, chẳng ngờ nhận được Cát Minh Lãng thông báo, bản năng đi theo mọi người vào phòng họp.
Triệu Hoa Liễu vốn cầu nguyện Tô Mộc đừng bao giờ điểm danh gã, nhưng sau khi xử lý Cổ Phồn xong quả nhiên hắn kêu gã lên.
Tô Mộc nhìn lướt qua Triệu Hoa Liễu, không thèm hỏi han, nói thẳng:
- Triệu Hoa Liễu, từ giờ trở đi anh bị tạm thời cách chức.
Triệu Hoa Liễu muốn giải bày:
- Tô chủ tịch, tôi . . .
Ánh mắt Tô Mộc sắc bén lườm Triệu Hoa Liễu:
- Anh không cần nói gì hết, lập tức ra khỏi phòng họp đi huyện cục công an, Từ cục trưởng đang chờ anh.
- Tôi . . .
Trước ánh mắt sắc bén của Tô Mộc, Triệu Hoa Liễu nuốt ngược tất cả lời muốn nói. Triệu Hoa Liễu rụt cổ, không dám nói nhiều nữa, xoay người, ủ rũ ra khỏi phòng họp.
Không ai nghi ngờ Tô Mộc có giải quyết Triệu Hoa Liễu được không. Tô Mộc nói một câu là Cổ Phồn bị ngừng chức chứ nói gì Triệu Hoa Liễu cũng không sạch sẽ. Ai đều biết Triệu Hoa Liễu đi theo Cổ Phồn mới được đề bạt lên, giờ gã bị Tô Mộc tạm thời cách chức ngay trước mặt Cổ Phồn, kiểu tát thẳng mặt làm tim mọi người thít chặt.
Bọn họ suy nghĩ sau này có nên đi theo Cổ Phồn không ? Triệu Hoa Liễu trung thành với Cổ Phồn nhất mà gã còn không thể che chở chứ nói gì bọn họ ?
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Hiện tại tuyên bố mấy nghị quyết. Bắt đầu từ bây giờ Đàm Mặc đảm nhiệm tất cả công tác trước kia của Cổ Phồn bí thư. Cát Minh Lãng thăng lên làm đại chủ nhiệm văn phòng. Mấy nhân sự biến động khác tạm thời dừng lại hết, trải qua đại hội Đảng nghiên cứu quyết định rồi mới làm việc.
Mừng như điên!
Đàm Mặc không ngờ trên trời rớt xuống nguyên cục vàng to. Đàm Mặc cứ nghĩ kéo Cổ Phồn xuống ngựa là tốt rồi, ai dè Tô Mộc tặng cho miếng thịt mỡ to. Tô Mộc giao hết công tác trước kia Cổ Phồn quản lý cho Đàm Mặc, thật làm người ta ngạc nhiên.
Cát Minh Lãng cũng mừng như điên, mãi đến lúc này trái tim treo cao của gã mới bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm. Cát Minh Lãng đã thành công, chẳng những giữ được chức quan còn thăng một cấp, chiếm được vị trí chủ nhiệm gã khao khát từ lâu. Chức phó và chức chính mặc dù cách có một chữ nhưng địa vị thì một trời một vực.
Tô Mộc với tư thế tuyệt đối ngang nhiên ra lệnh, chỉ vì hắn là nhà cầm quyền đứng đầu.
Quyết định rồi, sau này đi theo bước chân Tô chủ tịch.
Cát Minh Lãng thầm siết chặt nắm tay, mắt nóng cháy nhìn Tô Mộc.
- Các đồng chí, tôi hy vọng mỗi người nên biết nguyên nhân mình ngồi tại đây là vì cái gì. Tôi không muốn nghe mấy lời hoa hòe, cá nhân tôi thích xem hành động. Không ai được quên chuyện ngày hôm nay, phải lấy đó làm gương, xem như cảnh báo.
- Tôi ra một nhiệm vụ tại đây, mỗi người viết báo cáo tư tưởng về chuyện ngày hôm nay. Lát nữa tôi kêu Cát chủ nhiệm thu bài, tôi sẽ xem từng bài một.
- Hừ! Điều nên nói tôi đã nói xong, không làm chậm trễ mọi người công tác.
Tô Mộc nói xong đứng lên rời đi, lúc tới cửa thì tạm dừng:
- Đàm bí thư, Cát chủ nhiệm theo tôi lại đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...