Quan Bảng

Tô Mộc rời khỏi bệnh viện Đông Giao, liền trực tiếp chạy tới văn phòng làm việc. Đợi khi hắn đi tới đại viện ủy ban, những người nhìn thấy hắn đều đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt tôn kính, tất cả đều xưng hô Tô chủ tịch, không còn ai dám có chút khinh thị.

Khi Tô Mộc mới nhậm chức, đáy lòng bọn họ còn mang theo khinh miệt, hiện tại đã mất hết sạch sẽ. Không ai dám tiếp tục xem thường Tô Mộc, hắn cường thế đủ làm cho những người này sinh lòng sợ hãi.

Không có biện pháp, ai bảo mồi lửa đầu tiên của Tô Mộc lại thiêu tới thịnh vượng lẫn kịch liệt như thế!

Một mồi lửa đã đổi đi người đứng đầu một huyện cục, nếu thật muốn thu thập bọn hắn, chẳng phải càng thêm đơn giản!

- Nhìn cái gì vậy, tất cả đều đi công tác đi!

Ngay lúc Tô Mộc đi vào tòa lầu, thân ảnh Ô Mai đúng lúc xuất hiện, đảo mắt qua những người kia, khí thế mười phần.

- Ô chủ nhiệm, khí thế của cô thật đủ ah!

Tô Mộc cười nói.

- Đâu có, đâu có, Tô chủ tịch, ngày hôm qua anh làm sự kiện kia thật sự là hả lòng hả dạ. Anh biết không ? Hiện tại cả huyện Hình Đường đều đang nói về anh.

Ô Mai cười nói.

- Đều đang nói tôi ? Nói tôi cái gì ?

Tô Mộc vừa đi vừa hỏi.

- Bọn họ nói anh trùng quan giận dữ, vì họ quét sạch u ác tính trong bệnh viện Đông Giao, nếu không phải vì không thể tùy tiện đi vào ủy ban huyện, bọn họ đều muốn mời anh ăn cơm!

Ô Mai nói.

- Đừng nói nhảm!

Tô Mộc mỉm cười nói.

Đây là lòng dân!

Nhưng lòng dân như vậy, thật sự làm Tô Mộc cảm thấy xấu hổ. Đó là chuyện mà hắn cần phải làm. Không biết từ lúc nào quan chức làm công việc trong trách nhiệm của mình lại được dân chúng cho rằng làm chuyện tốt nên muốn cảm tạ, người khác thế nào hắn không biết, nhưng hắn lại cảm thấy hổ thẹn.


- Còn nữa, Tô chủ tịch, hiện tại bên ngoài phòng làm việc của anh ngồi đầy người. Bọn họ đều chuẩn bị hội báo công tác với anh, có cục trưởng cục giáo dục Cao Bình, còn có một ít lãnh đạo khu khai phát, có cả cục vệ sinh Trì Phong.

Ô Mai thấp giọng nói.

- Đã biết, Ô chủ nhiệm. Cô ghi nhớ lại, ngày mai tôi muốn đi trấn Hắc Sơn tiến hành điều nghiên.

Tô Mộc thuận miệng nói.

- Hiểu được!

Ô Mai nói xong rời đi.

Đợi khi Tô Mộc xuất hiện tại cửa thang lầu, phát hiện tình huống đúng như lời Ô Mai đã nói, trong hành lang thật nhiều người, so sánh với cảnh tượng giăng lưới bắt chim hôm trước thật sự là hai cực đoan.

Một đám người nịnh nọt!

Đáy lòng Tô Mộc cấp ra đánh giá, nhưng không nói thêm lời gì. Thị phi trong quan trường thật sự quá thông thường, đây là tiềm quy tắc không đưa lên mặt bàn, chính hắn cũng không cần phải đi vạch trần.

Hơn nữa đây không phải một màn mà hắn muốn nhìn thấy sao ?

Trong quan trường, nếu anh không tranh, người khác sẽ đem anh giẫm nát dưới chân. Tô Mộc đã sớm nghĩ thông suốt, nếu muốn chân chính làm việc cho dân, nhất định phải nắm quyền cao.

Mượn cơ hội những người này đi tới hội báo công tác, mở ra cục diện đi!

- Chủ tịch, ngài đã tới!

Đỗ Liêm đi lên nói.

Sáng nay Tô Mộc từ bệnh viện Đông Giao trực tiếp đi thẳng tới văn phòng làm việc, hắn cũng không gọi Đỗ Liêm đi cùng. Dù sao Đỗ Liêm chỉ mới nhậm chức, còn có rất nhiều công tác cần quen thuộc. Dù sao bên bệnh viện cũng không còn chuyện gì, Tô Mộc cũng gọi Đỗ Liêm đi trở về.

- Ân!

Tô Mộc gật gật đầu, cũng không nhìn người khác, thuận thế đi thẳng vào trong phòng. Ngồi xuống bàn uống một hớp trà nóng, tinh thần hắn không khỏi chấn động.


- Chủ tịch, ngài có muốn gặp họ hay không ?

Đỗ Liêm hỏi.

- Gọi Trì Phong vào trước đi!

Tô Mộc lãnh đạm nói.

- Dạ!

Đỗ Liêm đi ra khỏi phòng, nhìn Trì Phong mỉm cười:

- Trì cục trưởng, chủ tịch xin mời!

Trì Phong cũng thật không ngờ, khi Tô Mộc vừa đi làm người đầu tiên muốn gặp lại là mình. Tâm tình hắn kích động, vội vàng đi vào văn phòng. Khi đi qua người Đỗ Liêm, Trì Phong thấp giọng nói:

- Đỗ thư ký, nếu như có thời gian, cho tôi làm chủ, chúng ta ngồi một chút ?

- Rồi nói sau!

Đỗ Liêm bình tĩnh nói.

Hiện tại Đỗ Liêm biết chính mình có được hết thảy là do ai cấp cho, hắn tuyệt đối sẽ không như ngày đầu tiên đi làm, trở nên ngang ngược.

Những người này bám víu giao tình với hắn, chỉ vì hắn đi theo Tô Mộc, là viên tân tinh của huyện Hình Đường. Một khi không có Tô Mộc làm hậu trường, Đỗ Liêm sẽ bị đánh trở lại nguyên hình. Tới lúc đó hắn cũng hiểu thật rõ ràng, sẽ không còn ai tiếp tục nhìn thẳng vào hắn.

Cho nên Đỗ Liêm phải từ khâu nhỏ mà làm việc, tuyệt đối không gây ra bất kỳ sai lầm nào hủy diệt tiền đồ.

- Đỗ thư ký, ngày hôm qua Tô chủ tịch làm ra động tĩnh thật lớn ah!

Ngay khi Đỗ Liêm vừa ngồi vào bàn làm việc, Cao Bình chợt tiến lại gần cười nói.

Đỗ Liêm ngẩng đầu liếc nhìn Cao Bình, mặt mỉm cười hỏi:


- Cao cục trưởng, chuyện ngày hôm qua đã có định luận, không biết Cao cục trưởng hỏi như vậy là muốn biết chuyện gì ?

- Không có việc gì, tôi chỉ là thuận miệng mà thôi!

Cao Bình âm âm cười nói.

- Hừ!

Đỗ Liêm hừ lạnh một tiếng trong lòng, sắc mặt vẫn bình thản, bắt đầu tập trung xử lý công văn.

Làm thư ký của Tô Mộc, hắn thật quen thuộc với Cao Bình, hắn biết trước kia Cao Bình là người của Tạ Văn, sau khi Tạ Văn rơi đài, thậm chí nàng còn chưa chờ được một ngày liền dựa vào lòng Triệu Thụy An. Nếu không phải nguyên nhân này, nàng làm sao còn chiếm được vị trí cục trưởng cục giáo dục huyện.

Chẳng qua mỗi khi nghĩ tới trước kia Cao Bình luôn gây khó khăn cho Tô Mộc, đáy lòng Đỗ Liêm liền có cái gai, đem Cao Bình đẩy vào hàng ngũ sẽ không kết giao.

Buồn cười, đừng nói là trước kia hay là hiện tại, chỗ dựa vững chắc của Cao Bình luôn đối nghịch với Tô Mộc, nếu Đỗ Liêm vui vẻ trò chuyện với Cao Bình, vị trí này hắn còn ngồi yên được hay sao ?

Kỳ thật chẳng những là Đỗ Liêm, ngay cả những người còn lại đang đứng trong hành lang đều hữu ý vô ý rời xa Cao Bình. Không có biện pháp, ai bảo chuyện của người này ai cũng biết được rõ ràng đâu. Nếu không muốn mình bị liên lụy, chỉ đành trốn tránh sang một bên. Ai biết được một hồi nữa người đàn bà này đi vào, có thể bị làm khó dễ gì hay không.

- Hừ, một đám mắt chó xem người thấp, thật cho mình là hổ lạc bình dương sao ? Chỉ cần Triệu chủ tịch còn ngồi trên ghế một ngày, mình cũng không tin Tô Mộc có thể ăn được mình!

Cao Bình vênh váo tự đắc như một con khổng tước kiêu ngạo, cứ thế đứng trong hành lang.

Thẳng thắn mà nói, hôm nay Cao Bình cũng không muốn tới đây. Nhưng nghĩ tới hôm qua Tô Mộc gây ra động tĩnh lớn, nghĩ tới Triệu Thụy An đã lộ ý tứ nên tạm thời điệu thấp, Cao Bình không thể không đi qua. Bất kể nói thế nào, Tô Mộc là phó chủ tịch huyện được phân công quản lý hệ thống giáo dục, nếu nàng làm quá đáng, bị kéo xuống chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Sở Tác Mai không phải là vết xe đổ rành rành sao ?

Bên trong văn phòng làm việc.

Trì Phong cung kính lễ độ đứng thẳng, thật tinh giản đem công tác trong cục vệ sinh hồi báo, những tình huống này đều lấy con số làm chỗ dựa, không hề có chút ý tứ ba phải. Từ chỗ này có thể nhìn ra, Trì Phong quản lý công tác trong cục vệ sinh cũng không chỉ có lời nói rỗng tuếch, mà là chân chính hiểu biết.

Có thể ở trong trận gió lốc lần này mà vẫn duy trì một thân trong sạch rời khỏi, đây cũng đã là bằng chứng chứng minh năng lực của Trì Phong tốt nhất. Về phần trước kia vì sao hắn không chỉnh đốn cục vệ sinh, không quản lý tốt bệnh viện, đều là sự tình trước kia. Tô Mộc cũng sẽ không nắm mãi không buông, dù sao khi đó hệ thống vệ sinh vẫn là thiên hạ của Sở Tác Mai.

- Trì cục trưởng, tôi chỉ nói ra hai yêu cầu, thứ nhất tác phong công tác trong cục vệ sinh cần sửa đổi, nhất định nhanh chóng chỉnh đốn, làm cơ cấu ủy ban lại sắm vai đại gia, chẳng lẽ những nhân viên trong cục đều không biết vị trí của mình là ai cấp cho sao ?

- Thứ hai, ông phải nhanh chóng đưa ra một kế hoạch, tôi chuẩn bị thời gian sắp tới sẽ triển khai một hoạt động giáo dục tư tưởng cho toàn bộ hệ thống vệ sinh trong toàn huyện, kế hoạch này giao cho ông, sau đó kết hợp cùng Đỗ Liêm, nếu xác định không có việc gì cần sửa chữa, vậy nhanh chóng triển khai hoạt động này.

Tô Mộc nói.

- Dạ! Tô chủ tịch, cục vệ sinh nhất định sẽ triển khai thật tốt công tác dưới sự lãnh đạo anh minh của ngài.


Trì Phong nịnh nọt không chút che giấu.

Trì Phong nói chuyện không chút hàm hồ, biểu lộ rõ thái độ của mình, lựa chọn nên đứng ở bên nào. Đối với điều này Tô Mộc cũng không nói thêm gì khác, chỉ vẫy tay cho hắn đi ra ngoài.

Đợi khi ra khỏi văn phòng, Trì Phong mới thả lỏng một hơi. Xem như đã trôi qua, hơn nữa nghe ý tứ của Tô Mộc rõ ràng không muốn thu thập mình.

Như vậy cũng tốt, kết quả này thật tốt quá.

Trì Phong đi ra ngoài, cũng không nói gì thêm với người khác, liền vội vàng rời đi. Nếu Tô Mộc đã giao cho hắn thượng phương bảo kiếm, hắn nhất định phải xử lý tốt nhất. Vấn đề tác phong trong cục vệ sinh, trước kia hắn không dám quản, hiện tại hắn xem còn có ai dám không nghe quản lý của hắn.

Trong thời gian kế tiếp, Tô Mộc lại gặp mặt thêm vài người, lúc này đã sắp giữa trưa. Mà tới khi này, Cao Bình vẫn bị đứng bên ngoài, không hề có ý tứ muốn tiếp kiến cô ta. Đối với Cao Bình mà nói, đây quả thật là một loại nhục nhã. Từ sau khi trở thành cục trưởng cục giáo dục, nàng chưa từng gặp qua sự nhục nhã như vậy.

Trước kia ỷ có Tạ Văn làm chỗ dựa, không người nào dám làm gì nàng.

Hiện tại lại có Triệu Thụy An làm chỗ dựa, vẫn không ai dám khiêu khích nàng.

Mà lúc này Tô Mộc dám ở trước mặt nhiều người như vậy, để cho Trì Phong đi vào trước, còn cho nhiều người đều đi vào, nhưng không gặp nàng.

Ý tứ bên trong này, Cao Bình làm sao không biết ? Nàng thậm chí không cần suy nghĩ, liền dự liệu được không qua nửa giờ, chuyện nàng bị Tô Mộc lạnh nhạt sẽ truyền khắp trong thể chế, nếu như vậy thể diện của Cao Bình hoàn toàn mất hết.

Có vài lần Cao Bình muốn bỏ ra về, ai thích gặp Tô Mộc thì gặp đi, dù sao nàng không muốn gặp. Nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh, liền bị nàng mạnh mẽ dập tắt.

Không phải không muốn, mà là không dám!

Sở Tác Mai cường thế như vậy, còn bị Tô Mộc bắt xuống không chút do dự, từ lúc bị mang đi cho tới lúc đưa ra kết quả, còn chưa đủ một ngày. Cao Bình có thể tưởng tượng được Nhiếp Việt đã ra bao nhiêu khí lực trong sự việc này. Trong tình huống người ta mạnh hơn mình quá nhiều, nàng có thể như thế nào ?

Thật phải bỏ qua chức quan cục trưởng cục giáo dục hay sao ?

Cao Bình luyến tiếc!

Nếu thật bị đẩy xuống, còn đau lòng hơn cắt thịt của nàng!

Bỏ đi, thành thật chờ xem.

Nhưng chờ đợi như vậy cũng không lấy được kết quả Cao Bình mong muốn, ngay lúc Đỗ Liêm tiễn đi người cuối cùng, cười đảo qua hành lang, bình tĩnh nói.

- Các vị, đã tan sở, mời quay về đi!

Một câu nói làm trong lòng Cao Bình tức điên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui