Triệu Thụy An đã đoán trước tình hình sẽ như vậy, gã chỉ ngồi im nghe. Triệu Thụy An là nhà cầm quyền số một trong phòng họp này, gã đủ tư cách xem cuộc chiến. Chiến trường không mùi thuốc súng này thể hiện ưu điểm địa vị tuyệt đối của Triệu Thụy An, gã đã ném hỏa mù, ai mắc câu ai bỏ đi, ai đứng về phía gã nhìn qua là thấy.
Nói thật lòng thì Triệu Thụy An không dám làm khó Tô Mộc quá đáng, không phải gã nhớ chút tình cảm mà vì bộ tổ chức tỉnh ủy xuống lệnh điều Tô Mộc, cho Triệu Thụy An một trăm lá gan cũng không dám múa cái gì. Nếu sắp xếp công việc cho Tô Mộc như với Hoàng Linh thì Triệu Thụy An sẽ bị chụp mũ tội trong mắt không có tổ chức.
Nhưng Triệu Thụy An cũng không chịu để Tô Mộc dễ dàng lấy đi chức vụ, gã muốn xem cảnh trước mắt.
Trong không khí đối chọi sắp thành cãi lộn thì Lương Xương Quý gõ bàn, nhìn quét toàn trường.
- Tôi nói hai câu!
Lương Xương Quý trầm giọng nói:
- Chủ tịch huyện phân công hợp tình hợp lý, các người đừng gây gổ nữa, hãy hỏi ý kiến của Tô chủ tịch xem.
Tô Mộc từ đầu đến cuối không nói chuyện, hắn mở miệng nói:
- Tôi kiên quyết làm theo tổ chức sắp xếp.
Tô Mộc mỉm cười ung dung làm người ta khó nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn.
- Nếu vậy . . .
Lương Xương Quý nghiêng người nhìn Triệu Thụy An:
- Chủ tịch huyện, hay giảm bớt gánh nặng cho Vương chủ tịch xem ?
Vương Vĩ Hoa nói:
- Tôi kiên trì ý kiến của mình.
Mấy người nhìn hướng Triệu Thụy An, gã nhếch mép. Mặc cho các người gây gổ cỡ nào, người quyết định cuối cùng vẫn là ta. Ta là chủ tịch huyện, ta có quyền lực điều chỉnh phân công. Vương Vĩ Hoa, ngươi muốn giảm bớt gánh nặng đúng không ? Tốt, ta cho ngươi mãn nguyện.
Triệu Thụy An dứt khoát nói:
- Trải qua nghiên cứu quyết định, phó chủ tịch huyện Tô Mộc phân công quản lý giáo dục, văn hóa, vệ sinh, liên lạc đoàn thanh niên cộng sản. Suy xét giảm bớt gánh nặng cho Đồng chí Vương Vĩ Hoa, cố ý trao toàn quyền khu khai phá cho Đồng chí Tô Mộc phân công quản lý.
Ầm!
Không ai ngờ sẽ có biến chuyển như vậy. Triệu Thụy An có ý gì ? Giao khu khai phá cho Tô Mộc, đây không phải công việc béo bở gì mà là một gánh nặng. Không nói đến khu khai phá hiện tại chưa khám phá ra, đất bên trong toàn bỏ hoang, có một số dính phải vấn đề tiền bồi thường di dời dỡ bỏ nhà ở chưa được giải quyết. Chỉ nói hai vấn đề khó khăn trong khu khai phá đủ làm người ta nhức đầu.
Ai đều biết lúc Tạ Văn chưa rơi đời đã duyệt khu khai phá, nên xưởng xi măng Hoàng Vân, xưởng đồ hộp đều đặt ở khu khai phá. Bây giờ hai xí nghiệp nhà nước đã phá sản, còn mắc nợ chồng chất, công nhân trong nhà máy thất nghiệp, càng không nói đến phát tiền lương.
Giao khu khai phá cho Tô Mộc chẳng khác nào làm khó hắn.
Hà Vị thầm cười hả hê:
- Bây giờ mắt tròn mắt dẹt đi ? Ha ha ha, đây mới là mục đích của chúng ta.
Tình hình này đúng là Hà Vị thiết kế, gã biết trong hội nghị phân công công tác ban chủ tịch huyện chắc chắn có người lên tiếng. Triệu Thụy An thuận thế đẩy khu khai phá khó gặm ra ngoài, hơn nữa khu khai phá do Vương Vĩ Hoa phụ trách, nếu Tô Mộc không nhận thì hai người sẽ có mâu thuẫn. Còn nếu Tô Mộc nhận, điều này sẽ kéo sụp hắn.
Một hòn đá ném hai chim, cớ sao không làm ?
Triệu Thụy An vừa lòng nhất là nếu cấp trên có hỏi thì gã biết ăn nói. Ta không xem trọng Tô Mộc ? Ta giao khu khai phá trong huyện cho hắn, một miếng bánh béo bở. Ta đã chia, nếu Tô Mộc không phát triển được thì đó là do khả năng của hắn thế nào, không liên quan gì ta. Khu khai phá không đi lên thì Triệu Thụy An chẳng cần kiếm cớ cũng tính sổ với Tô Mộc được.
Trương Giải Phóng khó hiểu thầm nghĩ:
- Chuyện gì đây ? Vì sao chủ tịch huyện bỗng nhiên chia khu khai phá cho Tô Mộc ?
Trước đó Trương Giải Phóng không nhận được gợi ý gì, gã khá là hoang mang. Tuy nhiên Trương Giải Phóng hiểu rõ nhất vấn đề của khu khai phá, ném khó khăn này cho Tô Mộc, sắp có kịch hay để xem.
Lương Xương Quý nét mặt sa sầm nói:
- Triệu chủ tịch làm vậy có khi nào không hay lắm ?
Triệu Thụy An hỏi lại:
- Chỗ nào không được ?
Lương Xương Quý nói:
- Khu khai phá luôn do Đồng chí Vương Vĩ Hoa phụ trách, đồng chĩ Vương quen thuộc nơi đó. Bây giờ đồng chí Triệu Thụy An bỗng dưng giao cho Tô Mộc đi làm. Tôi nghĩ đồng chí Tô Mộc mới nhậm chức, khó quen thuộc.
Lương Xương Quý hơi bực mình.
Triệu Thụy An nhà ngươi ăn hiếp người cũng đừng quá đáng như vậy, ném khu khai phá ra. Đây đúng là một miếng thành phốt, tuy nặng trịch nhưng không mỡ. Ngươi không biết khu khai phá là khó gặm nhất sao ? Đừng nói công tác, chức chủ nhiệm khu khai phá tối thiểu nhất đến bây giờ còn bỏ trống, ngươi làm vậy rõ ràng là nhằm vào Tô Mộc.
Vương Vĩ Hoa lên tiếng:
- Đúng rồi, khu khai phá cứ để tôi làm, tôi tin mình có thể làm tốt.
Vương Vĩ Hoa sẽ không để mưu kế của Triệu Thụy An thành công. Khu khai phá do Vương Vĩ Hoa phụ trách nhưng vấn đề quá khó giải quyết, gã luôn muốn ném nó đi, nhưng gã không đồng ý người nhận là Tô Mộc. Nếu làm vậy tức tự giơ tảng đá rớt trúng chân mình.
Triệu Thụy An không khách sáo nói:
- Nếu đồng chí có thể làm tốt thì sao khu khai phá lại thành ra như thế này ?
Mặt Vương Vĩ Hoa đỏ rực.
- Đồng chí Vương Vĩ Hoa cho rằng khu khai phá không quan trọng bằng cung cấp điện và thông tin của đồng chí sao ? Nếu đúng vậy tức là tư tưởng của đồng chí có vấn đề. Thêm nữa chuyện này là do ủy ban huyện tin tưởng năng lực của Đồng chí Tô Mộc, thêm gánh nặng cho đồng chí ấy. Hơn nữa Đồng chí Vương Vĩ Hoa nhiệt tình đề nghị thêm gánh nặng, bây giờ thêm thì đồng chí lại không chịu. Đồng chí Vương Vĩ Hoa rốt cuộc muốn sao ?
Vương Vĩ Hoa không biết nên nói cái gì:
- Tôi . . .!
Vương Vĩ Hoa đề nghị thêm gánh nặng cho Tô Mộc nhưng cái này và cái đó khác. Tô Mộc, giờ chỉ mong ngươi đừng gật đầu, tình huống này thật khó khống chế.
Triệu Thụy An không cho Lương Xương Quý nói tiếp, hỏi thẳng:
- Đồng chí Tô Mộc thấy sao ?
Tô Mộc vẫn mặt không biểu tình nói:
- Tôi kiên quyết nghe theo tổ chức sắp xếp.
Trong lòng Tô Mộc thì vui như mở cờ. Tô Mộc biết khu khai phá lộn xộn, lúc hắn còn làm ở văn phòng ủy ban huyện từng nghiên cứu kỹ về khu khai phá. Lúc ấy Tô Mộc có một quy hoạch, nhưng địa vị thấp, lời nhẹ, hắn nói cái gì cũng không ai thèm nghe. Khi Hắc Sơn trấn phát triển nhanh chóng Tô Mộc cũng nghiên cứu khu khai phá, vạch quy hoạch càng tỉ mỉ hơn.
Tô Mộc cứ nghĩ không có cơ hội thi triển quy hoạch đó, giờ tốt quát, buồn ngủ gặp chiếu manh, Triệu Thụy An đóng gói khu khai phá cho hắn.
Không nói nhiều, phải nhận ngay.
Nhận thì nhận nhưng Tô Mộc không định xòe tay dễ vậy. Khu khai phá là khoai lang phỏng tay ở trong mắt các người, giờ muốn dùng củ khoai này đốt chết ta, nếu ta không dịp này vớt vát chút gì thì có lỗi với mình.
- Nhưng mà . . .
Triệu Thụy An cười nói:
- Nhưng cái gì ? Đồng chí Tô Mộc có gì băn khoăn cứ nêu ra.
Tô Mộc nói:
- Triệu chủ tịch, muốn tôi phụ trách khu khai phá thì cũng được, nhưng tôi muốn toàn quyền xử lý tất cả chuyện lớn nhỏ trong khu khai phá, tôi không muốn có ai can thiệp vào. Nếu không thì tôi thà không cần quản lý khu khai phá.
Triệu Thụy An dồn dập hỏi:
- Ha ha ha, bây giờ tôi đại biểu ủy ban huyện tuyên bố khu khai phá do đồng chí quản lý thì đương nhiên đồng chí có quyền giải quyết các chuyện lớn nhỏ. Tôi sẽ đề nghị ngay với ủy ban huyện cho đồng chí làm chủ nhiệm khu khai phá, vậy thì khi đồng chí làm việc càng thêm danh chính ngôn thuận. Thế nào ?
Triệu Thụy An sợ Tô Mộc không chịu nhận việc này.
Được kết quả mong muốn, Tô Mộc tỏ thái độ:
- Nếu đúng vậy thì tôi không có ý kiến, kiên quyết nghe theo tổ chức sắp xếp.
Lương Xương Quý nghe Tô Mộc nói thì không xen lời, lão nhíu chặt mày chứng tỏ lòng lo âu. Tô Mộc còn quá trẻ tuổi, không điềm tĩnh chút nào. Người ta tùy tiện ném mồi là ngươi há mồm táp ngay, quá sơ sẩy. Nghe thì rất oách, phân công quản lý khu khai phá, trở thành chủ nhiệm khu khai phá, nhưng tiếp theo ngươi sẽ rất nhức đầu.
- Bây giờ tôi phân công các vị, bắt đầu từ hôm nay công tác như sau . . .
Triệu Thụy An tuyên đọc, cuộc họp nhanh chóng kết thúc. Trải qua hội nghị phân công công tác ban chủ tịch huyện kéo dài một tiếng đồng hồ, phân công chủ tịch huyện, các phó chủ tịch huyện ủy ban huyện huyện Hình Đường có điều chỉnh mới. Cụ thể như sau:
- Triệu Thụy An vẫn với thân phận chủ tịch huyện quản lý mọi mặt công tác ủy ban huyện, đây là đương nhiên.
Lương Xương Quý là phó phó chủ tịch huyện thường vụ ủy ban huyện, địa vị đã quyết định trước nội dung phân công quản lý cho lão không thể qua loa. Dù là Triệu Thụy An cũng không thể đá đểu vì sợ cấp trên. Các hạng mục quan trọng như cơ quan ủy ban, tài chính, tài nguyên nhân lực, du lịch, chiêu thương đầu tư, bảo đảm xã hội vân vân đều thuộc quyền Lương Xương Quý quản lý.
Vương Vĩ Hoa phân công quản lý là khoa học kỹ thuật, công nghiệp, an toàn sinh sản, cung cấp điện, thông tin, giám sát chất lượng, cải cách xí nghiệp nhà nước vân vân. Khu khai phá trước kia do Vương Vĩ Hoa phụ trách giờ đã thay chủ mới.
Trương Giải Phóng làm phó chủ tịch huyện, lại là người của Triệu Thụy An, được phân công quản lý công an, tư pháp, tín phóng, giao thông, lâm nghiệp. So với trước thì Trương Giải Phóng được phân công quản lý càng béo bở hơn.
Hà Vị do Triệu Thụy An một tay đề bạt chức phó chủ tịch huyện, gã được phân công hậu hĩnh. Hà Vị chủ yếu phân công quản lý xây dựng thành hương, bảo vệ môi trường, quản lý khoáng sản, bất động sản. Có thể nói là bộ môn giàu có.
Hoàng Linh là phó chủ tịch huyện xếp hàng chót, nội dung phân công quản lý không có gì thay đổi, vẫn là nhân phòng, thủy vụ, chăn nuôi, nông nghiệp, nhân khẩu, sinh kế, tàn liên linh tinh, không biến động gì.
Tô Mộc thì qua hội nghị nghiên cứu xác định phân công là giáo dục, văn hóa, vệ sinh, liên lạc đoàn thanh niên cộng sản. Nói tới nói lui rốt cuộc Triệu Thụy An vẫn ném khu khai phá rắc rối cho Tô Mộc.
Tô Mộc quản lý tất cả công tác trong khu khai phá, nghĩa là từ bây giờ hắn là lãnh đạo quản lý khu khai phá, những chuyện lớn việc nhỏ toàn quyền quyết định. Nhưng không biết sự chuyên quyền này sẽ kéo dài bao lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...