Quan Bảng

Đơn giản, rõ ràng, thẳng thắn.

Tô Mộc không có ý giấu diếm, thấy nhìn thẳng Lý Nhạc Dân, nhấn mạnh từng chữ. Quan hệ với Từ Trung Nguyên dù Tô Mộc muốn giấu cũng không được, vậy chẳng bằng trực tiếp nói ra. Tô Mộc không nói thì Lý Nhạc Dân cũng sẽ biết qua con đường khác.

Lý Nhạc Dân nhìn Tô Mộc chăm chú:

- Tô Mộc, em phải chăm sóc Từ lão thật tốt, có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho anh.

Lý Nhạc Dân trầm giọng nói:

- Nhớ kỹ, dù phải hy sinh mạng sống cũng không được để Từ lão bị gì.

Tô Mộc cam đoan:

- Em hiểu.

Lý Nhạc Dân không nói gì thêm, ngồi vào xe, rất nhanh rời đi.

Xe chạy thật xa, Lý Nhạc Dân móc di động ra bấm dãy số quen thuộc:

- Gia gia, cháu mới ở chỗ Từ lão ra, có chuyện muốn nói với gia gia là . . .

Nghỉ trưa một lúc sau Từ Trung Nguyên yêu cầu đi tiếp. Nếu là trước kia Từ Trung Nguyên sẽ không gấp gáp như vậy, nghỉ ngơi đến bốn, năm giờ chiều mới đi. Người đã già, chuyện nên cẩn trọng thì phải cẩn thận. Nhưng bây giờ tình huống gấp gáp, không nói cơ thể Từ Trung Nguyên bị bệnh, lão cách Lạc Hà câu rất gần, nỗi nhớ nhung nóng ruột nóng gan thúc giục lão.

Đoàn xe lái đi tiếp.

Mọi chuyện giống như trong kế hoạch, không có sai lệch hay ngoài ý muốn gì. Đến hoàng hôn thì đoàn xe vào thành phố trấn huyện Hình Đường. Từ Trung Nguyên không đòi đi tiếp, vì sắc trời đã tối. Có nhiều người đi theo, bọn họ không thể chạy suốt đêm nên ở lại thành phố nghỉ ngơi. Ăn cơm chiều xong Từ Trung Nguyên đi nghỉ, Tô Mộc thì cách nửa tháng mới lại về huyện Hình Đường, tâm tình của hắn hơi kích động.

Nhưng Từ Trung Nguyên chưa đồng ý thì Tô Mộc không đi được, hơn nữa vì giữ bí mật, từ lúc xuất phát đã che chắn tín hiệu tất cả thiết bị thông tin. Tô Mộc bất đắc dĩ đi ngủ theo Từ Trung Nguyên.


Nhiếp Việt là nhà cầm quyền số một huyện Hình Đường, đã được Tô Mộc ám chí từ trước nhưng bây giờ gã đành bó tay. Đơn giản vì Từ lão đã nghỉ ngơi, từ chối tiếp khách.

Một đêm qua đi.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời chiếu khắp nơi, đoàn xe lại chạy đi. Tâm tình Từ Trung Nguyên vui vẻ hơn lúc trước đến đây, vì đoàn xe lái vào Hắc Sơn trấn, cảnh tượng trước mắt làm Từ Trung Nguyên cười toe toét.

- Gia gia, bên kia là căn cứ lá trà đang xây dựng. Duẫn tiêm trà của Hắc Sơn trấn chúng cháu không thua gì mấy loại trà nổi tiếng, khi uống vị rất thanh. Nhà xây dựng căn cứ lá trà là tập đoàn Chu thị ở thành phố, bọn họ có niềm tin trong năm nay sẽ xây xong công trình rồi tranh thủ sang năm bán duẫn tiêm trà lên thành phố. Khi đó duẫn tiêm trà Hắc Sơn trấn sẽ bán đi khắp nơi trong nước.

- Gia gia thấy tòa căn cứ trên ngọn núi kia không ? Đó là công trình quan trọng của Hắc Sơn trấn, khu viên sinh thái khoa học kỹ thuật Hắc Sơn do thủy sản Hồng Phong Thành phố Thịnh Kinh đầu tư xây dựng.

- Nơi đó là trung tâm nghiên cứu nhân giống oa oa ngư, hiện số oa oa ngư được nuôi công nghiệp này đã bán ra chợ. Dựa vào đó xây dựng thêm trung tâm nuôi dưỡng tổng hợp thủy lục cũng có đặc sắc.

- Còn có cơ cấu hợp tác viện nông khoa tỉnh, cung cấp chỗ thí nghiệm cho viện nông khoa.

- Dãy núi này toàn do tập đoàn Cự Nhân quản lý. Bọn họ đầu tư số tiền lớn, định xây dựng nơi này thành khu nhân văn sinh thái kết hợp khu du lịch.

- Cháu nghe nói thủy sản Hồng Phong có ý định xây dựng căn cứ điện ảnh và truyền hình tại đây. Phong cảnh nơi này đẹp như vậy, cháu nghĩ xây dựng căn cứ điện ảnh và truyền hình có tương lai phát triển rất lớn.

- Mấy chỗ này không hoàn toàn do người các tập đoàn làm. Người trong Hắc Sơn trấn, thôn dân mấy trấn bên dưới vượt qua kiểm tra đều được nhận vào đây làm.

- Không chỉ thế, bọn họ sẽ được huấn luyện nghiêm khắc, ai hợp cách chẳng những có cơ hội ký hợp đồng chính thức còn được làm lãnh đạo trong nhóm. Nơi này tiến vào thời kỳ phát triển cao tốc.

- Gia gia, bên kia có . . .

Tô Mộc một tay chế tạo ra nơi này huy hoàng, hắn thuộc nằm lòng tất cả. Mỗi khi giới thiệu một chỗ là vẻ mặt Tô Mộc tràn đầy tự tin, niềm tin không giả bộ.

- Dừng xe!

Từ Trung Nguyên bước xuống xe, nhìn cảnh tượng xây dựng rầm rộ, nỗi lòng kích động. Từ Trung Nguyên có tình cảm đặc biệt với nơi này, tại đây ngày xưa lão xông xáo ra cái danh Từ Trung Nguyên. Không khoa trương khi nói nơi này là một khu cách mạng cũ, nhưng sự thật là chỗ này nghèo nàn, nhiều năm qua không thay đổi. Điều này thành ngọn núi đè nặng lòng Từ Trung Nguyên nhiều năm qua.


Không cần ai nói, không cần những tư liệu phim và truyền hình, Từ Trung Nguyên hiểu rõ Hắc Sơn trấn tận gốc. Vì quá rành Hắc Sơn trấn nên Từ Trung Nguyên càng biết tầm quan trọng của hiện tại, hiểu tính kiến thiết của cảnh tượng này.

Từ Trung Nguyên vui mừng khen:

- Tốt, rất tốt. Chỉ có quan một lòng vì dân mới là vị quan thật sự. Tô Mộc, đời này ta làm chuyện chính xác nhất là xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, đẩy ngã ba hòn núi to đè lên đầu nhân dân. Bây giờ điều làm ta vừa lòng nhất là nhận tôn tử như cháu. Tô Mộc, nhớ kỹ, chỉ cần trong lòng cháu có nhân dân, làm công bằng, trừ chuyện lớn thủng trời ra còn lại gia gia gánh cho cháu.

Tô Mộc bình tĩnh nói:

- Gia gia yên tâm, từ ngày cháu tham gia công tác toàn là vì thực hiện khát vọng trong lòng. Khát vọng của cháu là biến nhiều nơi như Hắc Sơn trấn trở nên giàu có, người người có cơm ăn, áo mặc, không đói bụng, có công việc làm.

- Tốt!

Từ Trung Nguyên cười to bảo:

- Tiểu Phương qua xem đi, năm ngoái lúc chúng ta đến nơi này không như vậy.

Phương Thạc cảm thán rằng:

- Lão thủ trưởng nói đúng, một năm này thay đổi quá nhiều. Nếu không biết chắc chỗ này là Hắc Sơn trấn thì ta khó tưởng tượng đây là cùng một nơi.

Thế hệ bọn họ làm công việc đánh chiếm giang sơn, sợ nhất là giang sơn bị làm hỏng. Nay có quan viên như Tô Mộc thì giang sơn sẽ không dễ dàng bị hủy, hoặc nên nói là mãi mãi không bao giờ.

Đoàn xe dừng lại, mấy chiếc xe xếp dọc rất bắt mắt. Đoàn xe đậu lại không lâu sau mấy bóng người đi ra từ công trường xây dựng. Người đi đầu thấy quy mô đoàn xe thì đi thẳng tới, nhân viên công tác vội vàng chạy theo.

Mấy người mới đi được vài bước thì bị ngăn lại.


Lâm Thần nhìn người chặn đường mình, nhíu mày quát:

- Các người là ai ? Sao dám cản đường chúng ta ? Không biết nơi này là chỗ thi công quan trọng, nghiêm cấm đến gần sao ?

Mặc kệ Lâm Thần nói thế nào, khí thế mạnh mẽ đến đâu, người kia mặt không biểu tình phun ra hai chữ:

- Dừng bước!

Trương An xen lời:

- Lâm trưởng trấn, bỏ đi, kêu bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây là được.

Người đi đầu là Trương An.

Từ lúc Trương An thay Tô Mộc làm bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn, gã nghiêm khắc thực hành theo kế hoạch hắn định ra trước, phát triển Hắc Sơn trấn lớn mạnh. Hễ rảnh rỗi Trương An sẽ đến công trường đi dạo, bảo đảm xây dựng an toàn đúng chỗ.

Trương An thấy đội xe đến còn tưởng là xí nghiệp đầu tư đến khảo sát, muốn xua bọn họ đi. Nơi này là phạm vi công trường, dễ gặp nguy hiểm. Chẳng ngờ người ta không lĩnh tình, làm Trương An khó chịu. Nếu không phải Trương An lo mình tỏ thái độ gay gắt làm các nhà đầu tư bất mãn bỏ đi thì gã đã không khách sáo thế này.

Lâm Thần định nói tiếp thì bên tai người đó vang lên thanh âm, gã xoay người đi vào trong xe. Đoàn xe mới đậu lại nay tiếp tục tiến tới.

Lâm Thần nhìn đằng trước, mắt sáng lên:

- Ủa ? Người đó . . .

Trương An thấy Lâm Thần biểu hiện kỳ lạ, hỏi:

- Có chuyện gì ? Sao

Lâm Thần ngập ngừng nói:

- Trương bí thư, dường như tôi thấy Tô bí thư.

Trương An kích động hỏi:


- Thật không ? ở đâu ?

Lâm Thần phân vân nói:

- Hình như ngồi trong chiếc xe kia, nhưng tôi không dám chắc, chỉ nhìn thoáng qua.

Trương An hết hứng:

- Thôi, có phải là nhìn nhầm. Đi, về trấn, chúng ta tranh thủ thời gian mở họp bàn bạc bước tiếp theo kế hoạch chỉnh đốn công tác an toàn.

- Vâng!

Lạc Hà câu.

Hắc Sơn trấn dựa sát sơn mạch liên miên không dứt, địa hình cực kỳ phức tạp. Bên trong có nhiều khe núi khe rãnh, dòng suối đầy rẫy, một số vách vực làm người nhìn thấy rất nguy hiểm cheo leo, càng đừng nói là leo lên.

Lạc Hà câu là một địa hình trong đó.

Nơi này tên Lạc Hà câu vì nó là một sơn cốc, bên trong đầy cỏ dại. Mỗi khi hoàng hôn là mây tía đầy trời, ánh chiều tà chiếu xuống tô thêm sắc màu cho sơn cốc yên tĩnh.

Những người trong sơn thôn Hắc Sơn trấn biết nếu không có công chuyện thì đừng đi Lạc Hà câu, chỉ tính nơi này có nhiều bia mộ đủ làm người ta rét run.

Trong sơn thôn Hắc Sơn trấn đặt biệt danh cho Lạc Hà câu là cốc tha ma.

Ít ai đến Lạc Hà câu nên cỏ dại mọc cao kinh khủng, mỗi lần Từ Trung Nguyên đến là sẽ làm vệ sinh một lần nhưng vẫn có cỏ dại rậm rạp.

Hiện giờ Lạc Hà câu hiếm dấu chân người có mấy bóng người đứng. Phương Thạc sắp xếp nội vệ trung cảnh tản ra chiếm mỗi vị trí ưu thế, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ phòng ngự trước.

Mấy chuyên gia hàng đầu Sở Chu thì ở bên ngoài, không được lệnh không cho đến gần.

Chỉ có Từ Trung Nguyên, Tô Mộc đứng trước bãi tha ma. Nhìn các ngôi mộ trước mắt, hiếm khi Từ Trung Nguyên lộ biểu tình kích động, người khẽ run, hốc mắt ướt nước.

- Mấy lão già kia, ta lại đến thăm các ngươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui