Địch Vạn Tùng rống to hướng cửa phòng thẩm vấn:
- Lão thủ trưởng, đúng là người rồi! Thật sự là lão thủ trưởng! Lão thủ trưởng không bị gì thì tốt, nếu lão thủ trưởng có chuyện thì ta không biết nên làm sao.
Hạ Cương tiến lên trước:
- Lão Địch, mở cửa đi.
Địch Vạn Tùng chỉ vào Mã Phấn, quát:
- Đúng, đúng, ngươi, là ngươi, mở cửa ngay!
Mã Phấn không dám do dự, vội lấy chìa khóa chạy lên định mở cửa. Mã Phấn loay hoay nửa ngày, tay run cầm cập, đừng nói mở cửa, đút chìa vào lỗ khóa còn khó.
Địch Vạn Tùng giật chìa khóa tự mở cửa:
- Cút sang một bên!
Không đợi Từ Trung Nguyên đi ra Địch Vạn Tùng đã vội vàng chạy vào, thấy lão lành lặn đứng trước mặt mình thì gã cười toe.
- Lão thủ trưởng hù chết ta.
Hạ Cương bước tới kính lễ:
- Lão thủ trưởng, Hạ Cương xin báo danh.
Phương Thạc vào phòng thẩm vấn, khi thấy tình hình bên trong thì mắt hắn lóe tia sáng lạnh:
- Đội hình cảnh Thành phố Thịnh Kinh này giỏi lắm.
Một câu nói nhẹ hẫng làm Mã Phấn nhũn chân té ngay trước cửa.
Gây họa lớn rồi.
Hiện giờ Mã Phấn còn không biết tình huống trước mắt nghiêm trọng cỡ nào thì mắt gã đã mù. Có mấy người khiến một thiếu tướng gọi là lão thủ trưởng ? Mã Phấn biết lịch sử làm lính của Địch Vạn Tùng, đối chiếu thì biết thân phận của lão nhân này.
Lão nhân là Từ Trung Nguyên, chọc thủng trời rồi.
Đừng nói Điền Quế Lượng bố của Điền Bất Câu, dù là cục cục trưởng công an Thành phố Thịnh Kinh, bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam đến cũng vô dụng. Hèn gì đám quân đội dám hùng hổ xông vào, chỉ tính thân phận của người ta có lật ngược tỉnh Giang Nam cũng sẽ không bị trách móc.
Từ Trung Nguyên liếc mắt mấy người, mỉm cười nói:
- Các người hở chút sợ bóng sợ gió, có cần rầm rộ vậy không ? Địch đại pháo nhà ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì để làm sao ? Hạ Cương, tiểu tử nhà ngươi không trưởng thành được, chỗ ta có Tô Mộc còn sợ ai ?
Một câu kéo Tô Mộc ra.
Địch Vạn Tùng nhìn hướng Tô Mộc, gã đã nghe Phương Thạc kể đầu đuôi vụ việc, giờ thấy Từ Trung Nguyên nổ súng vì Tô Mộc. Khỏi phải nói, Tô Mộc và lão thủ trưởng chắc chắn có quan hệ thân mật. Ngày xưa Địch Vạn Tùng cũng không nhận được lão thủ trưởng khích lệ như thế. Có Tô Mộc thì ta còn sợ ai ? Câu này hăng hái biết mấy, xem Tô Mộc như Triệu Tử Long.
Địch Vạn Tùng nhẹ gật đầu với Tô Mộc, hắn cười cười đáp lại. Nói thật là Tô Mộc không biết nên ứng đối trường hợp này thế nào.
Địch Vạn Tùng cười hỏi:
- Lão thủ trưởng, bây giờ chúng ta về quân khu đi ?
Từ Trung Nguyên nét mặt sa sầm nói:
- Lần này ta đi ra vì có chuyện cần hoàn thành, theo ngươi về quân khu thì sao làm việc ?
- Nhưng lão thủ trưởng . . .
Từ Trung Nguyên mỉm cười hỏi:
- Được rồi, ta không về với ngươi. Tô Mộc, không biết ngươi có chỗ nào cho lão già ta ở không ?
Tô Mộc cười khổ nói:
- Từ lão xin đừng đùa cháu, cháu thật sự không ngờ người chính là Từ lão.
Từ Trung Nguyên nhìn bộ dạng của Tô Mộc, thoải mái cười to.
Địch Vạn Tùng, Hạ Cương, Phương Thạc nhìn Từ Trung Nguyên cười, thầm nhớ kỹ Tô Mộc.
Từ Trung Nguyên nói:
- Xem ra cháu đã nhận ra ta là ai ?
Tô Mộc nói giúp Địch Vạn Tùng:
- Đúng vậy! Nếu cháu không nhận ra nho tướng Từ Trung Nguyên, Từ lão thì không còn mặt mũi nào nhìn người. Nhưng Từ lão thật sự không về quân khu sao ? Chỗ đó an toàn hơn.
Từ Trung Nguyên kiên quyết nói:
- Không về!
- Vậy thì . . .
Tô Mộc cúi đầu suy tư, thầm quyết định:
- Nếu Từ lão không về quân khu thì hãy theo cháu, đang có chuyện muốn nói với Từ lão.
Từ Trung Nguyên tò mò hỏi:
- Cháu có chuyện gì muốn nói ? Mới rồi tình huống nguy hiểm nhưng cháu không nói gì, bây giờ định nói ?
Tô Mộc nói:
- Chuyện này quan trọng, xin Từ lão thứ lỗi cho, đợi đến nơi rồi nói chuyện.
- Được rồi, ta chờ xem khỉ con nhà ngươi nói ra lời gì làm ta bất ngờ đây.
Từ Trung Nguyên quyết định ngay:
- Giờ chúng ta đi, ở lại đây lâu thêm càng khiến ta tức giận.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Vâng thưa Từ lão.
Đoàn người ra khỏi phòng thẩm vấn, Địch Vạn Tùng sắc mặt âm trầm liếc Mã Phấn, Điền Bất Câu trong phòng.
Địch Vạn Tùng phất tay:
- Mang hai người kia về quân khu tạm nhốt, chậm rãi thẩm tra. Ta muốn biết đầu đuôi chuyện hôm nay,
- Tuân lệnh!
Mấy quân nhân lập tức xách Mã Phấn, Điền Bất Câu té dưới đất lên như túm gà con. Rất nhanh đội quân theo Từ Trung Nguyên đi ra ngoài.
Điền Bất Câu sợ hãi không dám hó hé tiếng nào. Mặc dù cơ thể vô cùng đau đớn nhưng gã cắn chặt răng không dám kêu ra tiếng. Cảnh tượng quá rung động, Điền Bất Câu nghĩ nát óc cũng không ngờ lão già bán hàng rong sẽ là Từ Trung Nguyên, nhân vật đứng ở đỉnh cao nhất Trung Quốc.
Đoàn người Tô Mộc ra khỏi tòa nhà, bên ngoài đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng thắng xe. Chiếc xe chạy đầu mở cửa, Điền Quế Lượng phó cục trưởng phân cục công an khu Lý Việt bước xuống xe.
Điền Quế Lượng nhìn nhiều quân nhân cầm súng thì run rẩy.
- Các ngươi là ai ? Sao dám xông vào đội hình cảnh ? Từ khi nào quân đội có thể can thiệp hành chính địa phương ?
Điền Quế Lượng thấy Điền Bất Câu sắp bị mang vào xe liền hét lên:
- Lão Lý mau xuống dưới, tuyệt đối không thể cho bọn họ đi!
Vù vù vù vù vù!
Cùng với tiếng hét của Điền Quế Lượng, mấy tên võ cảnh nhảy xuống xe, dẫn đầu là Lý Kiến Hoa, đội trưởng đội võ cảnh. Khi Lý Kiến Hoa thấy cảnh trước mắt thì lòng thít chặt. Điền Quế Lượng ngu ngốc không biết mặt Địch Vạn Tùng nhưng Lý Kiến Hoa thì biết, nếu gã đoán đúng, nhìn tiêu chí của đám quân nhân thì biết bọn họ là cảnh vệ liên trực thuộc quân khu.
Có thể kinh động người của quân khu, chuyện lớn như vậy Lý Kiến Hoa không gánh nổi.
Lý Kiến Hoa phớt lờ Điền Quế Lượng, chạy tới trước mắt Địch Vạn Tùng, đứng thẳng kính lễ:
- Báo cáo, đội trưởng chi đội võ cảnh Thành phố Thịnh Kinh, Lý Kiến Hoa xin báo danh với Địch tư lệnh!
Địch Vạn Tùng đáp lại quân lễ nhưng không nói gì thêm, nơi này có Từ Trung Nguyên, gã làm gì có tư cách nói chuyện.
Từ Trung Nguyên lạnh lùng liếc Lý Kiến Hoa, chỉ một ánh mắt đã làm gã như rơi vào hầm băng. Người kia là ai mà lợi hại vậy ?
Từ Trung Nguyên chỉ nhìn lướt qua Lý Kiến Hoa rồi thôi:
- Tiểu Hạ, ngươi ở lại giải quyết việc này, mang cục trưởng thất trách về quân khu luôn. Xảy ra chuyện gì thì ta chịu trách nhiệm.
Hạ Cương cung kính nói:
- Vâng thưa lão thủ trưởng!
Từ Trung Nguyên nói:
- Tô Mộc, chúng ta đi.
- Đi!
Từ Trung Nguyên, Tô Mộc lên xe đi ngay. Tô Mộc chỉ đường, đoàn người rời khỏi đội hình cảnh chạy ra ngoại ô Thành phố Thịnh Kinh.
Hạ Cương lạnh lùng nhìn Lý Kiến Hoa:
- Ngươi là đội trưởng chi đội võ cảnh ?
- Báo cáo thủ trưởng, tôi là chi đội trường Lý Kiến Hoa!
Hạ Cương hét to:
- Tốt, Lý Kiến Hoa, nghe kỹ đây! Ta lệnh cho ngươi bắt giữ Điền Quế Lượng, mang hai người kia cùng ta về Quân khu tỉnh!
- Tuân lệnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...