Căn phòng không yên lặng lâu, đúng hơn là chỉ giây lát. Từ Lâm Giang nhìn chằm chằm Tô Mộc, Khương Đào, Diêm Sùng, bưng lên ly rượu đặt ở trước mắt, rượu rót đầy ly. Từ Lâm Giang luôn lạc quan lúc này mắt ngấn lệ, nếu gã không cố gắng kiềm nén có lẽ đã khóc thành tiếng.
Rất hiếm thấy cảnh này trên người lăn lộn trong thể chế, càng đừng nói người như Từ Lâm Giang. Tô Mộc, Diêm Sùng, Khương Đào cảm giác được gã không diễn kịch, Từ Lâm Giang thật sự bị cảm động.
Từ Lâm Giang nói:
- Các huynh đệ, không nói nhiều, tất cả trong rượu, chúng ta cạn đi. Các người tùy ý, ta uống trước!
Từ Lâm Giang ngửa cổ uống hết ly rượu đầy.
Cái này ít nhất cỡ hai lượng.
- Cạn!
Việc qua đi, không ai để bụng. Tô Mộc và Diêm Sùng không sợ Tề Thiếu Kiệt, Khương Đào thì không lo sẽ bị gã tính sổ. Dù gì Khương Đào và Tề Thiếu Kiệt chẳng liên quan gì đến nhau.
Lúc tàn tiệc Từ Lâm Giang đã say, Khương Đào cũng uống khá nhiều, Diêm Sùng hơi choáng. Người tỉnh táo duy nhất là Tô Mộc, tại vì tửu lượng của hắn tốt.
Bốn người mà về trường Đảng có lẽ không qua cổng trường đã bị chặn lại. Tô Mộc gọi điện thoại cho Đỗ Phẩm Thượng. Tiểu tử này vừa nghe Tô Mộc gọi điện là chạy ra đại học Giang Nam ngay, gã trốn khóa giáo dục tư tưởng chính trị đang giảng bài.
Đỗ Phẩm Thượng xuất hiện trong nhà hàng Đế Hào khiến nhiều người hét lên:
- Đỗ thiếu gia!
Làm việc trong hội sở ngươi có thể không biết người khác nhưng có một người phải nhớ kỹ, Đỗ Phẩm Thượng là ai? Là trên đầu Đỗ Triển, bọn họ.
Con trai duy nhất của ông chủ, nếu bọn họ chọc giận Đỗ Phẩm Thượng thì xui xẻo.
Đỗ Phẩm Thượng mặt đầy mồ hôi chạy vào hội sở, hét lên:
- Dẫn ta đi phòng sở đào!
Nhâm Tùng vội nói:
- Vâng, xin Đỗ thiếu gia theo ta.
Từ xa Tô Mộc đã nghe Đỗ Phẩm Thượng la lên:
- Lão sư, em đến rồi!
Tô Mộc bất đắc dĩ nói:
- Im miệng, mau lăn qua đây!
Rất nhanh Đỗ Phẩm Thượng cười toe chạy đến.
- Lão sư, chuyện gì vậy? Ui chao, hay bọn họ muốn khiêu khích lão sư kết quả bị lão sư uống gục? Thật tình, các người uống rượu bình thường là được, khiêu chiến với lão sư của ta làm chi? Không biết sức chiến đấu của lão sư rất mạnh sao? Tiểu Gia Cát ta đây phong lưu phóng khoáng, lượng rượu bao la còn không uống lại, các người . . .
Đỗ Phẩm Thượng còn định trêu chọc tiếp nhưng Tô Mộc quát ngăn lại:
- Anh Diêm, giờ Anh Khương và Anh Từ đã uống say, anh Diêm cũng uống khá nhiều. Theo em thấy ở lại chỗ này giải rượu đi. Dù sao nghi thức khai giảng trường Đảng không phải hôm nay. Anh Diêm thấy sao? Chờ tỉnh rượu rồi về trường Đảng.
Diêm Sùng cười nói:
- Cậu sắp xếp đi.
Khi nhìn Đỗ Phẩm Thượng, ánh mắt Diêm Sùng toát ra nghiền ngẫm.
- Được rồi.
Tô Mộc xoay người nói:
- Đứng đó làm gì? Mau kêu người dìu hai người này về phòng. Nhớ kỹ, bọn họ là bạn học trường Đảng của ta, chung một ký túc xá, hãy chăm sóc cho đàng hoàng.
- Rõ!
Đỗ Phẩm Thượng cười nói:
- Lão Nhâm còn đứng ngây ra làm gì, mau dìu bạn học của lão sư vào phòng, nhớ kỹ, chọn phòng tốt vào.
Nhâm Tùng vội đáp:
- Vâng!
Diêm Sùng, Từ Lâm Giang, Khương Đào đều ra khỏi phòng. Tô Mộc ngồi trước bàn liếc hướng Nhâm Tùng đứng trước mắt.
Tô Mộc nhếch môi:
- Anh là quản lý của hội sở này?
Nhâm Tùng đáp ngay:
- Vâng, tôi tên Nhâm Tùng!
Nhâm Tùng không dám lơ là, đừng thấy người trước mắt còn trẻ tuổi nhưng gã chính mắt thấy cảnh vừa rồi trong phòng. Người không thèm để công tử Tề Thiếu Kiệt vào mắt, Nhâm Tùng làm sao dám sơ sẩy? Càng đừng nói con trai của đại lãnh đạo hiện giờ ở trước mặt người ta cũng cười toe toét. Nói Tô Mộc chỉ là một người đơn giản có đánh chết Nhâm Tùng cũng không tin.
Nhâm Tùng không hiểu Tô Mộc giữ gã lại để làm gì.
Tô Mộc cười nói:
- Nhâm tổng giám đốc, hội sở Đế Hào là đứng đầu giới ăn uống Thành phố Thịnh Kinh, ta nghĩ Nhâm tổng giám đốc hiểu kinh doanh nó hơn ta. Nhưng ta có chút ý kiến nhỏ, coi như là đề nghị của vị khách đến đây ăn cơm, không biết Nhâm tổng giám đốc có muốn nghe không?
Nhâm Tùng nói ngay:
- Xin cứ nói.
Tô Mộc cười nói:
- Chuyện mới xảy ra trong phòng ta nghĩ không cần ta nói thì Nhâm tổng giám đốc cũng biết. Người đến chỗ này ăn cơm không chỉ vì đồ ăn ngon, quan trọng nhất là chất lượng phục vụ.
- Hôm nay là ta, nếu đổi lại người khác đang ăn cơm đột nhiên cửa phòng bị người đá văng ra, trong lòng khách ăn sẽ nghĩ sao?
- Còn nữa, từ lúc cửa bị đá ra đến bây giờ không có một nhân viên phục vụ của hội sở Đế Hào ra mặt, như vậy không tốt chút nào. Nhâm tổng giám đốc, cái này là đề nghị của ta cho hội sở, có chấp nhận ý kiến hay không là chuyện của các người. Được rồi, điều nên nói ta đã nói hết, ta đi đây.
- Vâng vâng, là chúng tôi không làm tròn công tác, chúng tôi sẽ cải tiến.
Trán Nhâm Tùng ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh, căng thẳng hết sức.
Từ lúc Tô Mộc nói chuyện Đỗ Phẩm Thượng luôn giữ im lặng, thấy hắn đi ra cửa thì lạnh nhạt nói:
- Lão sư ở bên ngoài chờ em một lúc.
Mới rồi Đỗ Phẩm Thượng còn cười toe bây giờ gã toát ra uy nghiêm làm người ta khó mà nhìn thẳng.
Tô Mộc không xoay lại, chỉ gật đầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Đỗ Phẩm Thượng thản nhiên liếc qua Nhâm Tùng:
- Lát nữa ta muốn thấy báo cáo kỹ càng về ngọn nguồn từ đầu đến đuôi vụ việc. Nhâm Tùng, tiền thưởng sẽ bị trừ nửa năm, cho ngươi lập công chuộc tội tiếp tục quản lý hội sở này. Về sau còn xảy ra chuyện tương tự thì cuốn gói cút xéo ngay.
Nhâm Tùng sợ teo tim nói:
- Vâng thưa Đỗ thiếu gia!
Nhâm Tùng biết lời của Đỗ Phẩm Thượng trong tập đoàn Cự Nhân có uy lực hơn Đỗ Triển, vì đừng thấy gã chỉ là sinh viên, nhưng từ nhỏ gã theo Đỗ Triển tiếp xúc làm ăn vô hình trung rèn luyện ra khí thế bề trên, không giả tạo được.
Nghe nói Đỗ Phẩm Thượng đã có thuộc hạ trong tập đoàn Cự Nhân, không ít hơn Đỗ Triển, mỗi thuộc hạ đều ngồi trên vị trí thực quyền trong tập đoàn. Nhâm Tùng là quản lý một trong bốn nhà hàng Đế Hào, biết rõ ràng địa vị của Đỗ Phẩm Thượng.
Đỗ Phẩm Thượng thản nhiên ra lệnh xong bước ra khỏi phòng. Chân vừa bước ra ngoài, vẻ nghiêm túc trên mặt Đỗ Phẩm Thượng biến mất, thay thế là bộ dạng cợt nhả.
Tô Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỗ Phẩm Thượng, cười nói:
- Đi đi.
Đỗ Phẩm Thượng lót tót theo đuôi:
- Đi, lão sư!
Mọi người nhìn Đỗ Phẩm Thượng như tiểu đệ theo đuôi hớn hở cùng Tô Mộc ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...