Quan Bảng

Tô Khả? Thêm một câu này lập tức làm Dương Ngọc Lâm bão nổi. Tô Khả là ai bà ta hiểu rõ ràng. Những ai chơi chung với con gái mình cùng Ngụy Mạn, Dương Ngọc Lâm cũng đã tìm hiểu qua. Chỉ là một con nhỏ nông thôn, chơi chung với con gái mình, nhất định là vì tham lam tiền của Ôn gia!

Hừ, mình đã sớm biết Tô Khả kia không ra gì, không ngờ hiện tại bản thân không ra mặt, còn gọi anh trai mình tới đây. Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ Tô gia muốn cướp tiền của Ôn gia sao? Khẳng định là như vậy, mình tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xuất hiện, nhất định phải nhanh chóng bóp chết!

- Nguyên lai cậu là anh trai Tô Khả, tại sao cậu ở chỗ này? Chẳng lẽ cậu không biết đây là ngày tết sao? Còn nữa, đĩa thịt bò cùng ly rượu này cậu biết bao nhiêu tiền sao? Cậu còn dám ngồi ở đây ăn, cậu có biết cậu làm cả đời cũng đừng nghĩ uống nổi ly rượu này. Nơi này không chào đón cậu, lập tức đi đi!

Dương Ngọc Lâm lớn tiếng nói.

Kinh động lòng người!

Kiểu ân cần thăm hỏi ngay trong lần đầu gặp mặt như vậy, thật sự làm Tô Mộc mở rộng tầm mắt. Dương Ngọc Lâm này đúng là hoa tuyệt thế, chưa hỏi điều gì đã bùm bùm cách cách tuôn ra một trận như sét đánh. Kỳ thật theo vẻ mặt của bà ta cùng ngữ khí nói chuyện, Tô Mộc đã biết người đàn bà này thuộc hạng người gì. Nhưng không nghĩ tới người phụ nữ này thậm chí không hề lưu chút da mặt, lại nói chuyện kiểu như vậy ở trước mặt Ôn Ly.

Dù không hài lòng cũng do con gái mình mời về nhà, bà làm như vậy thật không nghĩ lưu chút mặt mũi cho con mình sao?

- Mẹ, mẹ đang làm gì đó?

Ôn Ly lớn tiếng nói.

- Ôn Ly, con không hiểu gì cả thì ngoan ngoãn ngồi đó nghe mẹ nói. Con ngại ngùng thì để mẹ nói là được. Cậu là anh trai Tô Khả phải không? Tô Khả nhà cậu tiếp cận Ly Ly nhà tôi bởi vì sao, tôi và cậu đều rõ ràng. Không phải nhìn thấy Ôn gia có tiền thì muốn bám víu cành cao sao? Nói thật cho cậu biết, nằm mơ!

- Ôn gia chúng ta không phải là nơi mà đám người từ nông thôn muốn bám víu là có thể bám víu được, nhìn cậu còn muốn trở thành phượng hoàng nam, cậu sớm chết tâm đi. Còn nữa, trở về nói với em gái của cậu, Ôn gia không chào đón nàng, cô ta có rảnh rỗi cũng đừng tới nhà ta. Không, cho dù có việc cũng đừng tới, Ôn gia không cần quen biết với anh em nhà của cậu.

Dương Ngọc Lâm đem tinh túy của tính tình bợ đỡ hiển lộ đầy tinh tế.


- Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó?

Ôn Ly sốt ruột lớn tiếng nói, muốn đi tới kéo cánh tay Dương Ngọc Lâm, thật không ngờ bà ta còn đem cô đẩy lên ghế.

- Ly Ly, con nói con đi, đã lớn như vậy rồi sao có thể ăn mặc như vậy. Nơi này mặc dù là nchú Hàng ta, nhưng có người lạ trong này, con ít nhất cũng nên kiểm điểm. Nếu bị người có ý đồ riêng chen chỗ trống, đến lúc đó có hối hận cũng chưa chỗ mà khóc đi. Thật là, thành thật một chút cho mẹ!

Dương Ngọc Lâm lớn tiếng nói.

Thần sắc ôn hòa ban đầu của Tô Mộc đã biến thành lạnh lùng, nguyên bản tâm tình vui vẻ lại bị chuyện của Tôn Tân quấy nhiễu nên đã cảm thấy bực mình, ai ngờ đi tới đây còn bị Dương Ngọc Lâm châm chọc kiểu như vậy.

Làm cho hắn không cách nào khoan dung chính là Dương Ngọc Lâm nói gần nói xa lại nhục nhã Tô Khả, nói Tô Khả kết giao với Ôn Ly là vì vinh hoa phú quý của Ôn gia.

Đây là vũ nhục nhân cách!

Tô Mộc tuyệt đối không cho phép!

- Theo lý mà nói tôi hẳn xưng hô bà một tiếng bác gái, nhưng hiện tại tôi nghĩ bà không xưng đảm đương lời xưng hô này. Lời nói của bà tôi nghĩ hẳn không phải lần đầu tiên nói như vậy. Nếu bà dám đối với một người lạ như tôi còn hô to gọi nhỏ, khẳng định Tô Khả đã sớm lĩnh giáo qua sự lợi hại của bà, tôi không đoán sai đi!

Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Hừ!

Dương Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng, không phủ nhận.

- Mẹ, có thật không? Mẹ đi tìm Khả Khả?

Ôn Ly gấp giọng nói.

- Tô gia dù không bổn sự nhưng tuyệt đối cũng không làm chuyện bà đã nói. Leo lên phú quý? Bà chẳng những nhục nhã Khả Khả, còn nhục nhã tôi, càng gián tiếp nhục nhã Ôn Ly. Nhà phú quý như bà, Tô gia trèo không nổi. Nhưng trước khi đi tôi có câu khuyên bà, đừng tưởng rằng Ôn gia có bao nhiêu phú quý, ở trong mắt tôi chỉ là mây bay. Có tin hay không tôi động đầu ngón tay là có thể làm cho Ôn gia tan thành mây khói?

Thanh âm Tô Mộc trầm thấp lạnh lùng.

- Cậu cho cậu là ai? Một tiểu tử nghèo từ nông thôn ra tới, còn dám nói ra lời như vậy, cậu…cậu…

Dương Ngọc Lâm lắp bắp la lớn.

- Tôi cũng không cho rằng tôi là ai, nhưng lời tôi nói ra tuyệt đối là khẳng định. Bà nhớ kỹ cho tôi, đây là lần cuối cùng tôi nghe được lời bà nói về Khả Khả, nếu còn tiếp tục có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà.

Đáy mắt Tô Mộc hiện lên vẻ tàn nhẫn, liếc qua Ôn Ly cùng Ngụy Mạn, đã sớm không còn tâm tình dùng cơm, thậm chí cảm giác mờ tối vừa rồi cũng đã biến mất vô ảnh vô tung.


- Ôn Ly, Ngụy Mạn, đêm nay đa tại hai người chiêu đãi, ngày sau có rảnh tôi sẽ mời hai cô, đi trước. Không cần tiễn, tôi biết đường!

Tô Mộc nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

- Anh Tô!

Ngụy Mạn vội vàng đuổi theo.

- Anh Tô!

Ôn Ly vừa bước ra liền bị Dương Ngọc Lâm kéo lại, hung hăng trừng mắt lớn tiếng nói:

- Không được đi, con còn biết xấu hổ hay không?

- Mẹ, con…

Ôn Ly ủy khuất quyệt miệng.

Nhưng dù quyệt miệng cũng không làm Dương Ngọc Lâm đồng tình, trong ánh mắt căm tức của bà ta, Ôn Ly dù phản kháng cũng vô dụng.

- Mẹ, mẹ đang làm cái gì? Làm sao mẹ có thể một mình đi tìm Khả Khả, mẹ làm vậy mẹ bảo con nên làm gì bây giờ? Còn nữa, Anh Tô là khách nhân mà con mời về, mẹ lại đuổi người ta ra ngoài, thái độ còn tồi tệ như vậy, mẹ rốt cục muốn làm gì? Con…

Ôn Ly còn đang phẫn nộ chất vấn, Ngụy Mạn đã đuổi theo sát Tô Mộc ra ngoài, nhìn thân ảnh của hắn, cô vô cùng áy náy nói:

- Anh Tô, em thật không ngờ đêm nay lại xảy ra chuyện như vậy, mẹ của Ôn Ly luôn là tính tình như thế, anh đừng để trong lòng. Còn nữa, em thật sự xin lỗi.

- Em cần xin lỗi gì chứ!


Tô Mộc mỉm cười nói:

- Là đúng sai anh còn biết phân biệt rõ ràng, Ôn Ly là Ôn Ly, mẹ em là mẹ em, em là em, ai làm sự chính ai phụ trách, yên tâm đi, anh không sao. Bên ngoài trời rất lạnh, em mặc quá ít, nhanh về đi.

- Nhưng mà anh muốn đi đâu?

Ngụy Mạn hỏi.

- Trời đất bao la, chẳng lẽ còn không có địa phương cho anh đi sao? Em nhanh vào đi, đừng lo lắng cho anh.

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Hay là em đi cùng anh?

Ngụy Mạn xúc động nói.

Tô Mộc cười lắc đầu:

- Anh thật sự không việc gì, đi thôi!

Nói xong cũng không để Ngụy Mạn nói thêm, Tô Mộc trực tiếp rời đi, biến mất khỏi Quan Triều Viên.

Ngụy Mạn nhìn theo thân ảnh của hắn, không biết vì sao trong vành mắt chợt hiện lên hơi nước, lập tức gắt gao cắn môi, buộc mình không được chảy nước mắt, quyết đoán xoay người đi vào trong biệt thự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui