Quan Bảng

Chương 174: Tô bán tiên.

Tô Mộc chán ghét nhíu mày, Trương Hải Vận đứng bên cạnh xưa nay biết hùa theo chiều gió, lúc này nếu còn không biểu hiện, chỉ sợ bát cơm sẽ bị bưng.

- Đổng Xương, vừa rồi ông bị hiềm nghi làm giả khẩu cung, theo chúng ta trở về một chuyến, mang đi!

Nói xong Trương Hải Vận tự mình đi tới nắm lên Đổng Xương liền đi ra ngoài.

- Hứa Tuyền, đây là địa phương hỗn loạn gì vậy, điều tra rõ một lần cho tôi!

Lương Thủ Nghiệp trầm giọng nói.

- Dạ!

Hứa Tuyền cúi đầu đáp.

Ngay sau đó theo mệnh lệnh của Hứa Tuyền, nhóm công an bắt đầu bài tra, toàn bộ những người đến quán bar Vân Hải đều không thể tránh né, đều phải nhận thẩm vấn. Mà trong trường hợp náo loạn như vậy, không ai nhìn thấy nhân vật chính của sự kiện đã biến mất, ra khỏi quán rượu.

- Lương thúc, chuyện đêm nay đa tạ chú.

Lúc này Trịnh Mục mới đi tới cười nói.

- Cháu nha, khách khí với chú như vậy làm gì!


Lương Thủ Nghiệp mỉm cười, lập tức trầm ngâm hỏi:

- Chuyện đêm nay…

- Chuyện đêm nay đừng hỏi cháu, chú hỏi tiểu tử này!

Trịnh Mục lập tức đẩy Tô Mộc đi ra. Đến bây giờ hắn còn chưa suy nghĩ cẩn thận Tô Mộc làm như vậy rốt cục là vì chuyện gì.

Để cho một sở trưởng sở công an tỉnh ra mặt, nếu thật sự chỉ vì trút giận cho Trịnh Mục thì không khỏi có chút vớ vẩn. Đừng nói không qua được cửa ải của Trịnh Vấn Tri, ngay cả bản thân Trịnh Mục cũng cảm thấy có chút dọa người.

Tranh đấu giữa nha nội đều có quy củ của mình. Gọi điện tìm viện trợ là chuyện không có cách nào, nếu thật sự có kỹ năng sẽ không ai làm như vậy. Bởi vì làm như thế chính là mượn dùng lực lượng của bậc cha chú, không quan hệ gì với mình, làm như vậy thật sự là quá mất mặt.

- Tô bí thư, anh nói thế nào…?

Lương Thủ Nghiệp cười cười hỏi.

Nếu như có thể lựa chọn, Lương Thủ Nghiệp tuyệt đối sẽ không có thái độ hiền lành như vậy với người không biết nội tình, dù sao cấp bậc của hắn ở đó, không phải ai cũng đảm đương nổi lễ ngộ của một vị sở trưởng sở công an tỉnh.

Nhưng không có biện pháp, dù không biết thân phận của Tô Mộc, nhưng Trịnh Mục đích thân gọi tới là sự thật. Mặc dù Trịnh Mục không nói rõ trong điện thoại, nhưng có nói Tô Mộc là nhân viên công vụ quốc gia, có thể làm Trịnh Mục gọi điện đương nhiên không phải người bình thường. Lương Thủ Nghiệp đã sớm đầu phục Trịnh Vấn Tri, làm sao có thể do dự, phải lập tức lái xe tự mình chạy tới.

- Lão hồ ly, tôi cũng không tin tới bây giờ ông còn không biết làm như vậy là vì cái gì.

Trong lòng Tô Mộc nhủ thầm, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ lo sợ.

- Lương sở trưởng gọi tôi tiểu Tô là được, đừng gọi Tô bí thư, tôi đảm đương không nổi.

Tô Mộc nhìn nụ cười của Lương Thủ Nghiệp, vươn tay tiếp nhận một túi xách màu đen trong tay Trịnh Đậu Đậu mới đưa qua, trực tiếp đưa tới:

- Lương sở trưởng, đồ vật trong này hẳn là thật hữu dụng, sau khi ngài lấy về có thể chậm rãi xem. Nếu như đêm nay thẩm tra ra kết quả, cũng đừng kéo dài tới ngày mai. Mặt khác sau khi có kết quả, ngài tốt nhất gọi điện cho Trịnh bí thư một chút, dù sao đêm nay Trịnh Mục cũng có mặt trong quán bar đó thôi.

Câu nói sau đó có chút không thật, ngay cả Trịnh Mục nghe được cũng cảm thấy có vấn đề. Mình có mặt thì sao vậy? Chuyện này có quan hệ gì tới mình, hình như từ đầu tới đuôi đều là tiểu tử này làm anh hùng cứu mỹ nhân đó thôi.

- Đương nhiên đương nhiên…

Lương Thủ Nghiệp khẽ cười, tiếp nhận đồ vật liền xoay người rời đi.

Có thể hỗn tới vị trí như Lương Thủ Nghiệp, làm sao là một người đơn giản. Từ một khắc hắn nhìn thấy Tôn Tân hít thuốc phiện, hắn đã biết đêm nay mình tới không sai. Hiện tại trong ủy viên tỉnh ủy Giang Nam đang quyết đấu, có thể nói tình hình như rơi vào sương mù. Mọi người đều có đại biểu, mà Trịnh Vấn Tri muốn mở cục diện bế tắc, nhất định phải có lý do thích hợp.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, phó chủ tịch thường vụ tỉnh Tôn Mộ Bạch xem như phải chịu thua, dù không thể lập tức lôi kéo hắn, nhưng Lương Thủ Nghiệp tin tưởng dựa vào thủ đoạn chính trị cao siêu của Trịnh Vấn Tri, chuyện Tôn Mộ Bạch dựa dẫm chỉ là sớm hay muộn.

Thử nghĩ, một phó chủ tịch thường vụ tỉnh đi nhờ vả bí thư tỉnh ủy, đối với khả năng chưởng khống ủy ban tỉnh cùng toàn tỉnh sẽ biến thành cực mạnh. Càng khỏi nói Tôn Mộ Bạch lập nghiệp tại tỉnh Giang Nam. Thuần phục Tôn Mộ Bạch, không thể nghi ngờ sẽ giúp Trịnh Vấn Tri đạt được thật nhiều nhân thủ.


Mà cơ hội như vậy lại do một cán bộ hương trấn như Tô Mộc đúng lúc quyết đoán xử trí mà đạt được. Nghĩ tới đây, trong lòng Lương Thủ Nghiệp liền ghi nhớ kỹ về thanh niên tên Tô Mộc này. Có thể xưng huynh gọi đệ với Trịnh Mục, có thể làm cho Trịnh Đậu Đậu nghe lời như vậy, Tô Mộc này tuyệt đối không đơn giản.

- Cuối cùng thanh tĩnh!

Đợi tiếng còi xe công an rời xa, Trịnh Mục mỉm cười nói:

- Huynh đệ, cậu có nên suy nghĩ chuẩn bị làm sao cảm ơn tôi đây.

- Tạ cậu? Tôi xem hẳn phải do cậu tạ tôi mới đúng!

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Tạ cậu? Nếu không có tôi, Lương sở trưởng tới nhanh như vậy? Đám người Tôn Tân có thể bị bắt nhanh như thế? Cậu có thể diễu võ giương oai trước mặt hai mỹ nhân? Tôi không yêu cầu cậu cảm tạ là tốt rồi, cậu còn muốn tôi tạ cậu, cậu không phát sốt đi?

Trịnh Mục lớn tiếng hét lên.

Trên mặt Tô Mộc lộ ra nụ cười thần bí:

- Trịnh Mục, việc hôm nay cậu thật sự phải cảm tạ tôi. Nếu như không tin, hiện tại cậu nên về nhờ chờ tin tức, đến lúc đó sẽ hiểu rõ hết thảy.

- Thật sự?

Trịnh Mục nghi hoặc hỏi.

- Cậu không tin sao, có dám đánh cuộc với tôi không, đánh cuộc Trịnh bí thư có gọi cậu về nhà hay không đây? Tôi dám nói, trong vòng năm phút đồng hồ di động của cậu sẽ vang lên!

Tô Mộc tự tin nói.

- Tôi không tin! Nếu cậu thật sự lợi hại như vậy, tôi sẽ…


Lời của hắn còn chưa nói xong, di động chợt vang lên, tiếng chuông quỷ dị thiếu chút nữa hù ngã hắn.

- Không tà môn như vậy đi?

Trịnh Mục than thở tiếp điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, thanh âm Trịnh Vấn Tri đã vang lên:

- Trong vòng mười phút con mang theo Đậu Đậu về nhà cho cha!

Nói xong Trịnh Vấn Tri liền cúp điện thoại.

Trịnh Mục ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Mộc, đột nhiên hô lớn:

- Huynh đệ, cậu đúng là bán tiên, sau này rõ ràng gọi cậu là Tô bán tiên đi!

- Cậu?

- Tôi cái gì tôi, trước đi đã, có lời gì sau này hãy nói! Đậu Đậu, lão gia tử gọi về, nhanh lên!

Trịnh Mục kéo Trịnh Đậu Đậu chạy về chỗ đỗ xe.

Nói thế nào khi một người đàn ông có thể được phụ nữ sùng bái tất nhiên là một chuyện tốt, huống chi còn là hai mỹ nữ. Ôn Ly cùng Ngụy Mạn nhìn chằm chằm Tô Mộc như đang nhìn thần tượng, trong mắt đầy ánh sáng. Dù là cô gái lãnh diễm như Ngụy Mạn hiện tại cũng không hề ngoại lệ.

Phải biết rằng lời nói vừa rồi của Tô Mộc rung động bao nhiêu, đường đường là bí thư tỉnh ủy, hắn nói sẽ gọi điện thoại liền thật sự gọi tới, bán tiên thật đúng là bán tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui