Tô Mộc không khách sáo nói:
- Dương huyện trưởng, việc huyện Lâm Sơn là chuyện của các người, ta không can thiệp vào, cũng không thể. Dương huyện trưởng nói Dương Liêu Khải bị mang đi, theo ta được biết là vì Dương Liêu Khải đã làm sai lầm khác càng nghiêm trọng nên mới bị song quy mang đi.
- Nhưng Dương huyện trưởng đã nói là hiểu lầm vậy chúng ta hãy đặt hiểu lầm này lên trên bàn nói thẳng đi. Hành động của huyện Lâm Sơn các người tạo thành ảnh hưởng mặt trái nghiêm trọng cho huyện Ân Huyền chúng ta, cho các đầu tư thương đến chỗ chúng ta đầu tư.
- Là huyện kề bên, làm huynh đệ, huyện Ân Huyền chúng ta không thể cho phép hiểu lầm như vậy xảy ra. Các người chỉ dùng hai chữ hiểu lầm là muốn giải thích qua hết, được không? Nếu có thể thì hôm nào ta cũng mang người đi huyện Lâm Sơn các ngươi quậy một trận. Xong việc rồi nói một tiếng chỉ là hiểu lầm với các ngươi, Dương huyện trưởng cảm thấy có thể không?
Dương Vạn Tiêu nghe câu này tuy trong lòng bực tức nhưng thở phào một hơi. Không vì chuyện gì khác, chỉ bởi nói ra rồi chứng minh Tô Mộc muốn đàm phán, có thể đàm phán.
Đôi khi không sợ ngươi nêu điều kiện mà sợ ngươi không thèm đưa ra. Đầu năm nay chỉ cần sau lưng dựa vào nhất cấp đảng uy nhất cấp chính phủ là không có chuyện gì không thể thương lượng được.
Dương Vạn Tiêu nói:
- Vâng vâng, chuyện này đúng là không thể dùng đơn giản hiểu lầm hình dung. Vì biểu đạt chúng ta xin lỗi Sở tổng, chúng ta đã quyết định toàn huyện dặt hàng nghiệp sữa Phóng Tâm, hy vọng có thể thông qua cách này bù đắp tổn thương tâm hồn cho Sở tổng.
Tô Mộc thản nhiên hỏi:
- Chỉ có thế sao?
Lòng Dương Vạn Tiêu chìm xuống nhưng vẫn chủ động hỏi:
- Không biết Tô thư ký còn đề nghị gì khác không?
Mắt Tô Mộc xoe tròn, cười nói:
- Nghe nói trong huyện Lâm Sơn dựa vào côang nghiệp nặng lập nghiệp, trong toàn Thương Thiền thị chúng ta thì trung bình phát triển kinh tế của huyện Lâm Sơn mạnh hơn huyện Ân Huyền nhiều, bỏ xa những huyện khu khác.
Dương Vạn Tiêu yên lặng nghe, không biết Tô Mộc nói câu đó có ý gì.
Tô Mộc hỏi:
- Hiện tại huyện Ân Huyền chúng ta đang triển khai chỉnh đốn hoàn cảnh, tin tưởng Dương huyện trưởng biết việc này. Nhưng chỉnh đốn về chỉnh đốn, có một ít công trình không thể dừng lại. Hai huyện khu chúng ta là huyện gần kề huynh đệ tốt, Dương huyện trưởng là ghế số một huyện chính phủ không biết có suy xét chúng ta hợp tác cùng nhau không?
Dương Vạn Tiêu nghi ngờ hỏi:
- Hợp tác? Hợp tác thế nào?
Tô Mộc đưa hợp đồng qua:
- Chỗ ta có một hợp đồng chọn mua, hy vọng có thể hợp tác thành công với huyện Lâm Sơn các người. Dương huyện trưởng yên tâm đi, huyện Ân Huyền chúng ta tuyệt đối sẽ không nợ bất cứ khoản tiền nào.
Dương Vạn Tiêu nhanh chóng lật xem, khi gã nhìn thấy chọn mua tài liệu đánh dấu bên trong thì biến sắc mặt. Hợp đồng chọn mua thế này đúng là kiểu bá vương, chưa từng thấy loại hợp đồng này, đây mà là hợp đồng gì?
Xi măng! Đá! Cát đá! Vôi phấn!
Những vật liệu xây dựng đều được đánh dấu trong hợp đồng, không phải chọn mua đơn giản, mỗi hạng mục đều là trăm tấn.
Vượt sức tưởng tượng là Tô Mộc tìm hiểu rõ giá thị trường những tài liệu này trong huyện Lâm Sơn, cho giá chọn mau chỉ nhiều hơn giá thành chút xíu. Nếu mua quy mô lớn thì bên huyện Lâm Sơn sẽ không lời được.
Nếu là bình thường, hợp động chọn mua như vậy đừng nói người khác, dù là phía Dương Vạn Tiêu cũng không thể thông qua.
Nhưng tình hình bây giờ mạnh hơn người.
huyện Lâm Sơn các ngươi không chịu cho? Được thôi, huyện Ân Huyền chúng ta sẽ bắt chặt việc này không thả ra. Nên biết bây giờ nguyên Thương Thiền thị đều lưu truyền việc Sở Như Ngọc, Dương Liêu Khải. Nếu ban lãnh đạo huyện Lâm Sơn các ngươi chịu được áp lực này thì cứ tiếp tục gánh đi.
Gánh vác được không? Đương nhiên là không!
Hơn nữa dù muốn gánh vác thì Dương Vạn Tiêu sẽ không chọn vào lúc này. Những tài liệu kiến trúc này không phải tư nhân có được, tất cả đều là xí nghiệp huyện bạn huyện Lâm Sơn. Chỉ cần bên Dương Vạn Tiêu gật đầu thì không hề khó khăn chvút nào.
Cầm những tài liệu mà không thể chấm mút gì trong đó đổi lấy mũ ô sa trên đầu là rất đáng giá.
Dương Vạn Tiêu nhanh chóng quyết định, nhưng vẻ mặt thì do dự nói:
- Tô thư ký nhìn xem số lượng những tài liệu này có thể giảm bớt chút không? Dù sao huyện Lâm Sơn chúng ta không mấy giàu có vài thứ này. Cộng thêm bên huyện Ân Huyền các người đang chỉnh đốn hoàn cảnh kiến thiết, bên huyện Lâm Sơn chúng ta cũng nhận được thông báo chỉnh đốn. Nếu thật sự chỉnh đốn thì số ngạch chọn mua tài liệu khó mà hoàn thành đủ số.
Tô Mộc hỏi:
- Vạy Dương huyện trưởng cho rằng bao nhiêu thì thích hợp?
Dương Vạn Tiêu cắn răng nói:
- Bớt một phần hai đi!
Tô Mộc muốn cầm lại hợp đồng mua đồ:
- Một phần hai? Dương huyện trưởng thật có quyết đoán. Nếu làm theo lời Dương huyện trưởng, một phát bỏ bớt một phần hai thì chúng ta làm sao chọn mua tài liệu? Thôi thì chúng ta nghĩ cách khác đi.
- Đừng, chúng ta lại thương lượng chút!
Dương Vạn Tiêu cúi đầu ngẫm nghĩ:
- Bỏ một phần ba được không? Thật sự vì số lượng chọn mua quá lớn.
Tô Mộc thản nhiên nói:
- Dương huyện trưởng không có cách nào tự quyết định hay là trở về bàn bạc với Tiêu thư ký xem?
Chính là thái độ hờ hững này khiến Dương Vạn Tiêu không kiềm được lộ biểu tình nhục nhã. Cái gì gọi là báo cáo với Tiêu Lang Trị? Đây là chuyện của huyện chính phủ chúng ta, chẳng lẽ ta không làm chủ được sao? Hơn nữa ta đến đây vốn là Tiêu Lang Trị ủy huyền, sao ta không thể quyết định hợp đồng này được?
Dương Vạn Tiêu biết Tô Mộc nói như vậy là cố ý khiêu khích, kích thích gã nhưng Dương Vạn Tiêu chỉ có thể vào tròng, phải vào tròng.
Dương Vạn Tiêu hét to:
- Không cần cắt bỏ, huyện Lâm Sơn chúng ta nhận hợp đồng chọn mua này!
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Hợp tác với Dương huyện trưởng đúng là cực kỳ sảng khoái, phần hào sảng này không phải ai cũng có. Dương huyện trưởng, thật ra ta không vội muốn những tài liệu này, chỉ muốn hợp tác tốt đẹp với huyện Lâm Sơn. Ví dụ chờ khi khoa học kỹ thuật Tinh Nguyệt thật sự kiến thành, một số hành nghiệp bên huyện Ân Huyền chúng ta không có thì còn cần nhờ huyện Lâm Sơn hỗ trợ. Sau này hướng chủ công của huyện Ân Huyền chúng ta sẽ cắt bỏ những xí nghiệp tài liệu kiến trúc.
- Nhưng Dương huyện trưởng cũng biết huyện Ân Huyền chúng ta sắp đối mặt sóng triều trứ kinh tế đại phát triển, nhiều chỗ cần công tình đất gỗ lớn. Nếu lần này hợp tác được thì chúng ta sẽ ký kết hợp tác lâu dài với huyện Lâm Sơn các người. Khi đó giá cả có thể bàn bạc lại sau. Ta tin tưởng có huyện Ân Huyền chúng ta là đất tiêu phí cho các người, giải quyết phần lời vận chuyển cho huyện Lâm Sơn cũng giúp ích rất lớn. Chuyện này huyện Ân Huyền chúng ta định cùng Dương huyện trưởng, nên mời Dương huyện trưởng ký tên vào hợp đồng này.
Khi Tô Mộc nói câu đó, tâm tình của Dương Vạn Tiêu từ phức tạp biến thành mừng như điên. Nếu đúng như Tô Mộc vừa nói thật là cơ hội phát triển tốt cho huyện Lâm Sơn.
Tuy lần này lỗ chút nhưng không xem như lỗ vốn, chỉ có thể nói là không kiếm tiền. Nhưng về sau có chọn mua tài liệu kiến trúc quy mô lớn, huyện Lâm Sơn và huyện Ân Huyền cách nhau gần chắc chắn có lợi nhuận lớn.
Một huyện đối ứng một huyện chiếm hữu thị trường tuyệt đối, còn chuyện này nào đáng giá theo hơn việc này?
Nếu vận tác tốt chuyện này sẽ trở thành chiến tích cho Dương Vạn Tiêu ta. Có chiến tích trong tay, không chừng ta sẽ giành lấy khả năng tiến bộ hơn. Quan trọng nhất là chỉ cần gật đầu đồng ý việc này, tin tưởng Tô Mộc sẽ không truy cứu gã thêm.
Dương Vạn Tiêu nghĩ đến lần này tới đây chẳng những không mất mặt còn xúc thành hợp tác hai bên cùng có lợi, tâm tình của gã vui vẻ, ánh mắt nhìn Tô Mộc trở nên dịu dàng lạ lùng.
Dương Vạn Tiêu nói:
- Tô thư ký, chúng ta quyết định vậy đi. Hợp đồng chọn mua lần này xem như huyện Lâm Sơn chúng ta ủng hộ huyện Ân Huyền các người, sau này chọn mua tài liệu chúng ta hy vọng có thể tiếp tục hợp tác với các người.
Tô Mộc cười nói:
- Chắc chắn rồi!
Dương Vạn Tiêu do dự hỏi:
- Vậy Tô thư ký, chuyện liên quan Sở tổng thì Tô thư ký thấy sao?
Tô Mộc cười nói:
- Veịe Sở tổng chỉ là hiểu lầm, đã là hiểu lầm thì nói rõ liền xong. Thật ra Sở tổng hiện đang trong Minh Duyệt sơn trang này, nếu có thể thì ta định mời Sở tổng lại đây cùng ngồi, chúng ta cùng nhau tâm sự.
Dương Vạn Tiêu nói ngay:
- Đương nhiên là được!
Chờ khi Sở Như Ngọc lại đây, ba người ngồi bên nhau tán gẫu. Bất cứ trường hợp nào chỉ cần có nữ nhân xuất hiện saẽ làm không khí sống động lên. Như bây giờ, có Sở Như Ngọc xuất hiện hay không hiệu quả chênh lệch rõ ràng.
Sở Như Ngọc đến cộng thêm sự việc đã nói rõ ràng, Dương Vạn Tiêu bắt đầu uống rượu. Quan trọng nhất là trong quá trình tiếp xúc, Tô Mộc thông qua Quan Bảng phát hiện Dương Vạn Tiêu là quan viên không tệ.
Ít nhất trong mục không có tình tiết tham ô nhận hối lộ nào.
Ít ra trong nhân mạch không có quan hệ giữa người với người rắc rối phức tạp.
Ít nhất về độ thân mật biểu hiện hảo cảm với Tô Mộc là bốn mươi lăm.
Cái gì là chính trị? Chính trị là phải từng giây từng phút chúi đầu vào đấu tranh sao? Đương nhiên không phải, thích hợp hòa hoãn quan hệ cũng là một loại sách lược.
Ăn bữa tối đến cuối bên tai Tô Mộc nghe Dương Vạn Tiêu nói nhiều một câu là:
- Tô thư ký ơi, ngươi không kinh thương rất đáng tiếc.
Sở Như Ngọc nghe lời này nở nụ cười thả lỏng.
Cuối cùng Dương Vạn Tiêu xỉn quắc cần câu.
Chưa về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...