Nhiếp Việt cười ngắt lời Tô Mộc, tùy ý nói ra lời này, nghe vào trong tai Chu Chính khiến trong lòng hắn run rẩy.
Ai nha, Nhiếp Việt muốn Tô Mộc gọi hắn là Nhiếp thúc, quan hệ giữa hai người rốt cục thân mật tới mức nào. Nghe nói Tô Mộc là dòng chính của Nhiếp Việt, hiện tại xem ra lời đồn đãi quả nhiên là thật sự.
- Vậy cháu gọi Nhiếp thúc, Nhiếp thúc, những đồ vật này là đặc sản trấn Hắc Sơn, là Duẩn Tiêm trà cùng oa oa ngưu, chú cũng đừng ném ra ngoài ah.
Tô Mộc cười nói.
- Tiểu tử!
Tâm tình Nhiếp Việt khoái trá nhìn qua Chu Chính:
- Vị này hẳn là đồng chí Chu Chính đi?
Chu Chính đang chờ đợi cơ hội này, nghe được câu hỏi của Nhiếp Việt lập tức nói:
- Nhiếp bí thư, tôi chính là Chu Chính, là phó bí thư Đảng ủy trấn Long Tỉnh. Lần này đi theo Tô bí thư tới đây chính là vì chúc tết cho ngài.
Đã sớm nghe Tô Mộc dặn dò, Chu Chính cũng không cầm theo lễ vật, dù sao có hàng tết đã mang tới, tin tưởng Nhiếp Việt cũng đã hiểu nguyên nhân.
- Cùng vui cùng vui, đồng chí Chu Chính thật có tâm.
Nhiếp Việt nói.
So sánh với vẻ hiền hòa khi nói chuyện với Tô Mộc, lúc Nhiếp Việt nói chuyện với Chu Chính, ngữ khí rõ ràng có vẻ cao cao tại thượng. Nói thế nào hắn cũng là bí thư huyện ủy, là cán bộ chính xứ cấp, Chu Chính chỉ là khoa cấp, cho phép vào nhà đã là không tệ, còn muốn khao khát chuyện gì nữa thì đừng nên nghĩ nhiều.
- Nhiếp thúc, đêm nay cháu ở đây ăn cơm, cháu vào trong giúp đỡ Dương di. Chu anh, anh ở đây bồi Chú Nhiếp trò chuyện.
Tô Mộc xin phép rời phòng khách, đem cơ hội lưu cho hai người.
- Tiểu hoạt đầu!
Trong lòng Nhiếp Việt nhủ thầm, thật tán thưởng với thái độ biết điều của Tô Mộc, cho dù hắn thật muốn đem lực ảnh hưởng mở rộng xuống hương trấn, có Tô Mộc ở đây vẫn sẽ cảm thấy có chút khó chịu. Hiện tại Tô Mộc đã rời khỏi, có rất nhiều chuyện liền dễ nói.
- Đồng chí Chu Chính, chúng ta vào phòng sách tâm sự.
- Dạ, Nhiếp bí thư!
Không ai biết hai người nói gì trong phòng sách, nhưng thời gian rất ngắn, chỉ khoảng mười lăm phút mà thôi. Chẳng qua khi Chu Chính rời khỏi phòng sách, trên mặt mang theo dáng tươi cười không thể tự chủ cũng làm mọi người hiểu được, người này xem như đã được bước lên thuyền lớn.
Chu Chính cũng không dám ở lại nhà Nhiếp Việt ăn cơm, hắn không phải Tô Mộc, có thể tiến vào ánh mắt Nhiếp Việt đối với hắn mà nói đã là kiếm lớn.
Lúc ăn cơm, Nhiếp Việt cười nói:
- Tô Mộc, ngày mai là mùng một cậu cứ ở nhà, đợi tới mùng hai cùng tôi đi vào thành phố bái năm.
- Dạ!
Tô Mộc gật đầu nói.
- Chúng ta uống một chút.
Bữa cơm ăn thật ngon miệng, Tô Mộc rời khỏi nhà Nhiếp Việt đã bảy giờ tối, hắn cự tuyệt Nhiếp Việt an bài xe chở về, đi ra đường lớn định gọi điện cho Từ Viêm giúp đưa tới chiếc xe, ai ngờ được Chu Chính lại từ trong chỗ tối đi ra.
- Lão đệ, lên xe!
Chu Chính cười nói.
- Chu anh, sao anh còn trong huyện thành, không phải đã về rồi sao?
Tô Mộc có chút ngoài ý muốn.
- Chu anh của cậu là người không có nghĩa khí như vậy sao? Nếu chúng ta đã cùng đi, đương nhiên cần phải cùng nhau trở về. Trời lạnh như thế này làm sao còn xe để đi. Lên đi, tôi đưa cậu về Tô trang, miễn cho bác trai bác gái lo lắng.
Chu Chính cười nói.
- Được lắm!
Dọc đường hai người không ngừng trò chuyện, rất nhanh đã tới Tô trang, đợi khi Tô Mộc định xuống xe, Chu Chính đột nhiên thấp giọng nói:
- Lão đệ, chuyện lần này đa tạ.
- Nhiếp bí thư nói thế nào?
Tô Mộc châm điếu thuốc, chậm rãi hỏi.
- Đứng đầu trấn Long Tỉnh.
Chu Chính thấp giọng nói.
- Được rồi, nếu như vậy thì thành, vị trí kia cũng đã sắp tới lúc, có Nhiếp bí thư ủng hộ, anh sẽ có cơ hội. Về nhà đi, năm nay qua thật tốt.
Tô Mộc cười nói.
- Tốt lắm, sau này sẽ thấy!
Chu Chính nói.
Tô Mộc nhìn theo Chu Chính rời đi, hắn cũng không nghi hoặc với an bài của Nhiếp Việt, trấn Long Tỉnh xem như sắp xếp ở vài vị trí đầu huyện Hình Đường. Địa phương như vậy Nhiếp Việt không đạo lý sẽ bỏ qua. Mà Chu Chính vẫn có năng lực, nếu không cũng không khả năng ẩn nhẫn nhiều năm như thế.
Tô Mộc biết mình đánh ra lá bài tẩy này thành công mở ra, sau này có thể tiếp tục phát uy hay không phải xem Chu Chính có thể thành công bắt lấy trấn Long Tỉnh.
Hô!
Tô Mộc dùng sức lắc đầu, đem những ý nghĩ này gạt sang bên, nhìn sân viện trước mặt, hô hấp lấy không khí thanh tân, khóe môi lộ ra dáng tươi cười.
Ăn tết!
Từ khi rời nhà đi học ở trường, Tô Mộc cũng không có bao nhiêu thời gian bồi bên người cha mẹ, hiện giờ đã có cơ hội như vậy, hắn vô cùng quý trọng. So sánh với những năm trước, năm nay Tô Mộc trôi qua thật phong phú. Ngay lúc truyền hình phát ra dạ hội liên hoan, di động của hắn không hề yên tĩnh qua.
Người của trấn Hắc Sơn, tập đoàn Cự Nhân, tập đoàn Chu thị, khu sinh thái khoa học kỹ thuật…những người có quan hệ với hắn đều biết số điện thoại của hắn, đều như ong vỡ tổ gọi điện chúc tết. Thậm chí còn có cơ quan trong huyện, nếu không phải họ tự giới thiệu Tô Mộc tuyệt đối cũng không biết đối phương là ai.
Đương nhiên làm cấp dưới, Tô Mộc gọi điện cũng không ít, trên căn bản là ủy viên huyện ủy, trong đó còn có Lý Nhạc Dân cùng Lý Hưng Hoa.
Nhưng ngay trong lúc Tô Mộc đang nị oai với Chu Từ, còn chưa kịp lên giường, di động lại vang lên. Hắn vốn không muốn nghe điện thoại, nhưng vừa nhìn dãy số lập tức tiếp máy. Còn chưa đợi hắn mở miệng, trong điện thoại đã truyền ra tiếng quát tháo ầm ĩ.
- Huynh đệ ah, cứu mạng!
Trịnh Mục cố ý làm ra hình dạng này, cũng không hề làm cho Tô Mộc hiếu kỳ, lạnh nhạt nói:
- Cứu cậu? Cậu có gì phải cứu! Trịnh đại quan tổng tài!
- Đừng châm chọc tôi, so sánh với cậu chút tiền của tôi cũng không đủ cậu nhét kẽ răng. Được rồi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, tôi thật sự có chuyện tìm cậu hỗ trợ.
Trịnh Mục gấp giọng nói.
- Có lời cứ nói, có rắm mau thả!
Nói chuyện với Trịnh Mục, Tô Mộc xưa nay cũng không kiêng dè, không có biện pháp, ai bảo quan hệ của hai người còn rành rành ra đó.
Trước kia là học cùng trường, hiện tại là người hợp tác trong thương trường, tuy bởi vì thân phận của Tô Mộc nên hắn không thể giao thiệp cùng giới kinh doanh, nhưng cũng không gây trở ngại hắn dùng phương thức khác tiến hành “hợp tác”. Có hai tầng quan hệ như thế, Tô Mộc muốn thoải mái thế nào thì làm thế ấy.
- Huynh đệ, việc này thật sự dùng một lời khó nói hết, nhưng cậu chỉ cần biết một chút, đó là cha tôi muốn gặp cậu.
Trịnh Mục thuận miệng nói ra lời này, lập tức làm đầu óc Tô Mộc ầm ầm nổ vang.
Là ý tứ gì? Cha của Trịnh Mục muốn gặp mình? Phải biết rằng, cha của Trịnh Mục lại là ai, chính là bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Nam Trịnh Vấn Tri. Đừng nói là ở thời điểm ăn tết thế này, dù là ngày thường hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy.
- Trịnh Mục, cậu nói rõ với tôi rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Trịnh bí thư gặp tôi làm chi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...